Tam Thốn nhân Gian

Chương 316

Chương 316Chương 316
NGƯỜI CỦA BỘ VỰC KỶ TỚI!
Vương Bảo Nhạc vừa đột phá như nghênh đón mùa xuân đầu tiên của mình ở Sao Hỏa, gần như hắn vừa đột phá được ba ngày thì lệnh điều động của lão Viện trưởng của Học viện Đạo Lam đã được gửi tới.
Lão Viện trưởng sẽ trở về Trái Đất, tước vị của ông cũng từ tòng tứ tước thành chính tứ tước, đồng thời sau khi về thì được cho nhậm chức ở quê hương, vừa được dưỡng lão lại có quýên to.
Sắp xếp cỡ này thể hiện rõ sự ưu ái của tập đoàn Tam Nguyệt dành cho người trong thế lực nhà mình, đồng thời cũng phải xem Kim Đa Minh ra sức bao nhiêu. Sau khi hắn và Vương Bảo Nhạc đạt thành ước định chưa tới nửa tháng tính theo ngày
Trái Đất thì lệnh bổ nhiệm của Vương Bảo Nhạc đã được gửi tới Sao Hỏa.
Tuy Sao Hỏa có quyền sắp xếp hoặc phản bác lại lệnh bổ nhiệm của Liên bang vì từ mức độ nào đó thì nó đã xem như khu tự trị nhưng Sao Hỏa sẽ không đối chọi trực tiếp như thế, cho nên Vương Bảo Nhạc cũng từ chính ngũ tước lên thành tòng tứ tước.
Vương Bảo Nhạc thuận lợi trở thành tòng tức tước, cũng là đại Viện trưởng của Học viện Đạo Lam. Tuy sở dĩ chuyện này êm xuôi và nhanh chóng như thế cũng là do tập đoàn Tam Nguyệt đứng sau lưng Kim Đa Minh giúp đỡ, nhưng cũng có một phần là do thành tựu của bản thân Vương Bảo Nhạc!
Trận đẩu của hai học viện chẳng những giúp Vương Bảo Nhạc lấy được cái danh chuyên gia giáo dục mà còn thu hoạch được nhiêu mối quan hệ, đồng thời danh tiếng của đoàn học tử Lăng Vân cũng như một tấm bùa hộ mệnh giúp điêu lệnh của
Vương Bảo Nhạc được ban xuống vừa nhanh vừa thuận lợi như thế.
Dù hắn không phải tòng tứ tước trẻ nhất nhưng cũng cực kỳ hiếm thấy ở Liên bang, đồng thời tước vị này cũng đại biểu cho chức vụ của hắn đã vượt qua một bước lớn, từ căn bản lên đến trung tầng của Liên bang!
Bước tiến này nhìn thì có vẻ không lớn nhưng đối với nhiêu người thì đó là cố gắng của mười năm, hai mươi nám, thậm chí là cả đời mới có được.
Chính bản thân Vương Bảo Nhạc cũng hiểu rõ ý nghĩa của lãn thăng chức này nên sau khi được bổ nhiệm thì hắn mừng rỡ tột cùng. Sau khi nhận được lời chúc mừng của các lão sư trong học viện thì hắn vẫn không quên phần luận công ban thưởng, lập tức gửi đơn xin bổ nhiệm Lâm Thiên Hạo làm Phó Viện trưởng.
Vương Bảo Nhạc đã đánh tiếng về việc này với Lâm Thiên Hạo từ trước, Lâm Thiên Hạo đương nhiên là kích động vô cùng, lại
nghĩ mình đến Sao Hỏa chưa đầy nửa năm mà đã thăng quan tiến tước như thế thì lại càng hưng phấn hơn, lại sợ có kẻ phá rối nên lập tức liên hệ với cha của mình.
Lâm Hữu cũng luôn chú ý đến tình hình ở Sao Hỏa, sau khi nghe Lâm Thiên Hạo nói vậy thì hai mắt sáng rực lên, lập tức chuẩn bị chu đáo. Cứ như thế, điêu lệnh của Lâm Thiên Hạo cũng được xác định, từ tòng ngũ tước lên thành chính ngũ tước, trở thành Phó Viện trưởng của Học viện Đạo Lam.
Vương Bảo Nhạc đề bạt khiến Lâm Thiên Hạo cảm kích không thôi, cũng ý thức được lúc ở Đạo viện Phiêu Miễu mình đã sai lầm và ngu muội cỡ nào, lại càng cảm thấy cha mình nói không sai, lúc trước hắn vốn đã phục Vương Bảo Nhạc, nay xem như hoàn toàn tâm phục khẩu phục.
"Thế này đã là gì đâu! Thiên Hạo ngươi cứ yên tâm theo ta, nói không chừng nửa năm sau ta sẽ là chính tứ tước, khi đó cũng sẽ kéo ngươi lên tòng tứ tước luôn ấy chứ!"
Vương Bảo Nhạc cười lớn vỗ vai Lâm Thiên Hạo, nhìn hắn rót trà cho mình xong thì chỉ ngồi có nửa mông trên ghế thì lại càng hài lòng và vui sướng hơn.
Sau khi nói chuyện với Lâm Thiên Hạo một phen, Vương Bảo Nhạc dặn dò đối phương phải xem trọng việc giáo dục ở học viện, sau đó đưa vài chuyện cho Lâm Thiên Hạo xử lý, còn mình thì tranh thủ làm quen với Trúc Cơ trung kỳ, đồng thời dồn công sức nghiên cứu pháo đài và chế tạo mẩy con rối xây dựng.
Thời gian trôi qua, hai tháng sau khi Vương Bảo Nhạc và Lâm Thiên Hạo nhậm chức, Sao Hỏa vào mùa đông. Nhiệt độ giảm mạnh, băng tuyết xuất hiện, không chỉ bên ngoài thành Thực Dân của Sao Hỏa trở nên tiêu điêu mà những chiến tu thường xuyên ra ngoài sán bắn cũng Tân lượt quay về. Bên trong thành cũng lạnh lẽo hơn, lúc hít thở có thể thấy từng luồng khói trắng xóa.
Trong hai tháng này chẳng có chuyện gì xảy ra.
Còn phía học viện, không thể không nói Lâm Thiên Hạo đúng là có tài quản lý. Hắn ở cùng với cha từ nhỏ tới lớn nên cũng xem như mưa dầm thấm lâu, sau khi trở thành Phó Viện trưởng, nhận được sự khẳng định và ủng hộ của Vương Bảo Nhạc, hắn đã tiến hành những điểm mà Vương Bảo Nhạc đã muốn thay đổi từ lâu.
Toàn bộ Học viện Đạo Lam bắt đầu tu luyện Thôn Thiên thuật của Vương Bảo Nhạc, cùng lúc đó lại dốc sức bồi dưỡng chiến lực khiển cho số lượng thành viên của đoàn học tử Láng Vân từ từ gia tăng, tiếng tăm cũng tăng lên rất ổn định trong quá trình quảng bá, sẽ không vì trận quyết đấu kia kết thúc mà bị người đời quên lãng.
Trong lúc Lâm Thiên Hạo bận rộn ngất trời thì Vương Bảo Nhạc cũng chẳng ở không, nghiên cứu chế tạo bản thiết kế pháo đài và con rối xây dựng của hắn cũng tăng mạnh, đồng thời hắn cũng thử chế tạo một đống các con rối loại xây dựng và tới giai đoạn thử nghiệm điêu chỉnh.
Nhưng Vương Bảo Nhạc cũng hiểu rõ con đường hãy còn dài, những bản thiết kế này vẫn còn nhiêu vấn đề, muốn dùng được thì còn phải hoàn thiện từ từ, cuối cùng mới có thể hoàn thành rồi luyện chế số lượng lớn.
Vương Bảo Nhạc cũng chẳng nóng vội, hắn vừa nghiên cứu vừa nghe Lâm Thiên Hạo và những lão sư khác báo cáo tình hình trong trường.
Dù sao thì Vương Bảo Nhạc đã mang đến vinh quang và khởi đàu mới cho Học viện Đạo Lam, mấy tháng nay số lượng học tử nghe danh mà tìm đến hắn đã tăng mạnh nên sự có mặt của hắn có thể nói là chỗ dựa tinh thần không thể thay thế cho cả học viện.
Nhưng số lượng trong học viện gia táng khiến số lượng lão sư vốn có lại không đủ nên họ cũng dán thông báo tuyển nhân sự, chỉ riêng chủ nhiệm trong văn phòng của Vương Bảo Nhạc đã táng đến ba người. Ngoại trừ vị thiếu phụ ánh mắt toàn móc câu kia thì lại có thêm hai cô gái xinh đẹp động lòng người.
Vương Bảo Nhạc cảm thấy rất hài lòng, đồng thời cũng nhận ra hình như ánh mắt của hai cô này nhìn mình cũng toàn móc câu với lả lơi.
Ví như bây giờ, trong ván phòng của Vương Bảo Nhạc, hai cô gái xinh đẹp này vừa bưng trà cho Vương Bảo Nhạc vừa cười ỏn ẻn với hắn, nhìn nụ cười kia, Vương Bảo Nhạc vội ho một tiếng, đang định bảo họ tới ngồi xuống hỏi thám công việc thì Lâm Thiên Hạo đã đến.
"Viện trưởng, cứ thế này thì không được đâu, lão sư vẫn không đủ!”
"Ta còn định an bài thành viên trong đoàn học tử Lăng Vân tiến hành đấu giao lưu với Hạ viện của bốn đạo viện ở Liên bang, có như vậy mới giữ được độ HOT của đoàn học tử Lăng Vân...”
Lâm Thiên Hạo vừa đến đã tranh thủ báo cáo, thấy hắn nhiệt tình làm việc như thế, Vương Bảo Nhạc cũng lấy làm hài lòng, chấp nhận đề nghị đấu giao lưu, đồng thời cũng cân nhắc chuyện tuyển thêm lão sư, bởi vì học sinh thì quá nhiều nhưng lão sư lại ít. Những lão sư mới tuyển vào thì cần xác minh thân phận và lai lịch, dù sao thì đây cũng là học viện quý tộc, không thể để có chuyện được.
Trong khi hai người bàn bạc thì bỗng có một tràng tiếng rít lớn vang lên ở bên ngoài, nhìn qua cửa sổ thì thấy có hơn mười chiếc khí cầu màu đen đang bay thẳng tới nơi này.
Những chiếc khí cầu này xuất hiện khiến cho tất cả mọi thứ dụng cụ liên quan tới linh thạch ở trong Học viện Đạo Lam đều bị phong ấn, mất hết hiệu quả, thậm chí uy áp phát ra từ khí cầu còn tạo thành một cái Lông mờ ảo bao phủ tòa nhà dành cho lão sư của Học viện Đạo Lam ở, phong tỏa nó lại.
"Bộ vực kỷ!"
Lâm Thiên Hạo biến sắc, vội vàng đứng dậy. Vương Bảo Nhạc cũng cau mày đi đến bên cửa sổ nhìn những chiếc khí cầu đặc chế của Bộ Vực kỷ nhanh chóng tiếp cận, sau khi phong tỏa tòa nhà dành cho lão sư ở thì có hơn mười người mặc đồ đen bay xuống.
Theo sau những người mặc áo đen đó là một nam một nữ, cô gái kia rõ ràng có chức vị rất cao. Tu vi Trúc Cơ đại viên mãn khiến cô như một tòa núi lửa chực phun trào, khí thế vút cao, dù mặc đồng phục nhưng vóc dáng nóng bỏng kia lại khiến cho bộ đồ trên người cô như nhỏ hơn một số.
Vóc dáng lồi lõm bốc lửa, mái tóc dài đỏ rực và đôi mắt xanh lam, tất cả góp thêm phần quyến rũ tột cùng cho cô như một quả đào chín mọng đủ khiến tất cả đàn ông nhìn thấy cô đều rung động, nhưng dung mạo của cô lại cực kỳ lạnh lùng, ngay cả ánh mắt cũng lạnh lẽo như núi báng. Báng hỏa đan xen lại khiến cô tràn ngập mị lực kinh tâm động phách, ngay cả người tự nhận là thường gặp được mỹ nữ như Vương Bảo Nhạc cũng phải giật mình.
Mà người nam đi sau rõ ràng là thuộc hạ của cô, Vương Bảo Nhạc cũng chẳng xa lạ gì với kẻ này, bởi vì hắn ta chính là... Trác Nhất Tiên!
Toàn bộ quá trình chỉ hơn mười giây, khi Vương Bảo Nhạc nhìn về phía Trác Nhất Tiên thì đám áo đen nhảy xuống trước tiên đã áp giải một vị lão sư trung niên của Học viện Đạo Lam đi ra. Sau khi đưa đến, Trác Nhất Tiên như nhận ra ánh mắt của Vương Bảo Nhạc, hắn ta ngẩng đầu lên lạnh lùng nhìn qua, sau đó lại nhìn người đàn ông trung niên mặt mày tái nhợt trước mặt mình rồi lên tiếng.
"Dãn đi!”
Thấy đối phương lờ đẹp mình, đến đây chẳng nói chẳng rằng đã bắt người đi như thế, sắc mặt của Vương Bảo Nhạc lập tức sa sâm, dù đối phương là Bộ Vực kỷ đi nữa nhưng kiểu làm việc này cứ như không thèm xem mình ra gì vậy.
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, cười lạnh đẩy cửa sổ nhảy ra. Lâm Thiên Hạo vốn muốn ngăn cản nhưng không kịp nên đành chạy vội ra, lúc này giọng nói của Vương Bảo Nhạc lại vang vọng khắp Học viện Đạo Lam.
"Coi Học viện Đạo Lam ta không có ai à? Tất cả lão sư, học tử đều bộc phát tu vi ra hết cho ta, để người khác thấy học viện chúng ta không phải nơi muốn vào là vào, muốn đi là đi như thế!
"filepos0007378285">

Bạn cần đăng nhập để bình luận