Tam Thốn nhân Gian

Chương 830

Chương 830Chương 830
TẠO HÓA ĐẠO VỰC!
Nghe những lời thân ảnh lửa giữa không trung nói xong, trên mặt Vương Bảo Nhạc lại lộ ra vẻ căng thẳng và sợ hãi, nhưng ẩn sau đó lại là vô vàn cảm kích, vẻ mặt này có phần phức tạp, nếu đổi lại là người bình thường thì chắc chắn sẽ không làm được, nhưng do Vương Bảo Nhạc đã bắt đầu luyện chiêu này khi vừa đọc tự truyện quan lớn từ tấm bé nên mới luyện ra được bản lĩnh như thế.
Chẳng qua trong lòng hắn lại đang thăm nghĩ, ông già này nói chuyện chẳng đáng tin gì cả, thu đệ tử thì cứ thu đệ tử cho rồi đi, còn ký danh làm gì...
“Thế này rõ là chỉ có tiếng chứ không có miếng, nghĩ ta là tên ngốc à.” Vương Bảo Nhạc nghĩ tới đây thì trong lòng đã thầm phủ định đối phương rồi. Mặc dù sư phụ của mình đã qua đời, nhưng tiếng tăm của ông lại cực cao, huống hồ gì vẫn còn một vị sư huynh chẳng đáng tin lắm. Thế là Vương Bảo Nhạc lại nhanh chóng nghĩ xem nên từ chối kiểu gì để không đắc tội với đối phương.
Trong lúc suy tư thì vẻ mặt của hắn vẫn vô cùng chân thành, Liệt Diễm Lão Tổ cũng chẳng nhìn ra được có gì không đúng, thậm chí còn gật gù nghĩ thầm tuy tên tiểu tử này giỏi gây chuyện, nhưng vẫn rất thức thời.
“Tiên bối...” Quá trình suy tư cũng chẳng dài lắm, Vương Bảo Nhạc lập tức ra vẻ cảm kích ngẩng dẫu lên, cố nén cơn đau đớn ở mắt để khiến vành mắt của mình phiếm hồng, nước mắt lưng tròng. Còn hành đại lễ, cúi đầu thật sâu với Liệt Diễm Lão Tổ.
“Đây là chuyện lớn, vãn bối phải...”
“Muốn đi hỏi ý Trần Thanh Tử chứ gì?” Không đợi Vương Bảo Nhạc nói xong, Liệt Diễm Lão Tổ ở giữa không trung mới cười như không cười mà hỏi ngược lại.
Câu nói này lập tức khiến da đàu của Vương Bảo Nhạc tê rần, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Liệt Diễm Lão Tổ.
“Ngươi định nói là phải suy nghĩ thật kĩ, cần có thêm thời gian, thậm chí trong lòng còn nghĩa lão gia hỏa ta đây nhận ngươi làm đệ tử ký danh là vì không muốn cho ngươi cái gì hết đúng không?” Liệt Diễm Lão Tổ thản nhiên nói, trong mắt mang theo vẻ giễu cợt.
Mấy câu này vừa ra thì Vương Bảo Nhạc đã đổ mồ hôi, vừa muốn mở miệng giải thích thì đã bị lão giả kia phất tay cắt ngang lời.
“Cũng được thôi, việc này ngươi càn phải suy nghĩ thật kĩ, nếu như gặp được Trần Thanh Tử thì có thể hỏi hắn, xem hắn đồng ý hay là tán thành cho Liệt Diễm Lão Tổ ta
nhận ngươi làm đệ tử.”
Vương Bảo Nhạc chớp mắt, lòng lại thầm nghĩ đồng ý với tán thành chẳng phải cùng một nghĩa à. Nhưng nếu nghĩ kĩ thì chắc là đối phương đã nhìn ra bảy tám phẫn về thân phận của mình. Dù sao thuật pháp Bản Nguyên cũng là do sư huynh sáng tạo ra, những người quen thuộc với sư huynh đương nhiên có thể nhìn ra mánh khóe.
Nhưng nhìn ra thì nhìn ra, có thừa nhận hay không thì lại là chuyện khác. Nên Vương Bảo Nhạc vẫn ra vẻ ngơ ngác như không hiểu lời đối phương nói có nghĩa gì cả, còn ra điều muốn nói lại thôi, giống như không dám hỏi kĩ quá. Cuối cùng mới khúm núm cúi đầu, lí nhí nói.
“Đa tạ tiên bối, vãn bối nhất định sẽ nhanh chóng cho ngài biết đáp án, ngoài ra... Vãn bối không biết sau khi nghĩ kĩ và quyết định thì phải liên lạc với ngài thế nào. Hay là... tiền bối ngài cứ để cái mặt nạ này ở chỗ ta, tiện cho ta liên lạc với ngài nhé?” Vương Bảo Nhạc lại trưng ra vẻ thành
khẩn, cúi đâu với Liệt Diễm Lão Tổ Tân nữa.
“Để ở chỗ ngươi cũng được, nhưng nguyền rủa trên mặt nạ này đã dùng mất rồi, nên nó cũng chẳng còn giá trị lợi dụng nào nữa rồi.” Trong mắt Liệt Diễm Lão Tổ đầy vẻ thâm ý, giống như nhìn thấu nội tâm của Vương Bảo Nhạc nên mỉm cười nói.
Bị đối phương nhìn như thế, Vương Bảo Nhạc lại không hề thấy xấu hổ, còn tiếp tục ra vẻ ngây thơ.
“ơ, thế thì tiên bối cho thâm bảy tám đạo nguyền rủa nữa lên đây đi ạ, như vậy vãn bối ra ngoài cũng có thể giúp tiên bối dương danh.”
“Đừng có mơ tới cái mặt nạ này nữa, không thể cho ngươi được.” Liệt Diễm Lão Tổ nghe vậy thì lạnh lùng nói.
“Kẹt xỉ thế cơ á?” Vương Bảo Nhạc há hốc mồm, lòng thầm làu bàu vài câu, lại không cam lòng nên thử hỏi tiếp.
“Tiên bối không chịu cho ta cái mặt nạ này nhất định là muốn truyền thụ đại pháp nguyên rủa trên đó cho ta làm quà gặp mặt đúng không, đa tạ tiên bối!” Vương Bảo Nhạc nói lớn, sau đó lại cúi đâu thêm lần nữa.
“Da mặt của ngươi dày không thua gì Trần Thanh Tử.” Liệt Diễm Lão Tổ dở khóc dở cười. Nhưng sau khi nghĩ kĩ thì cũng cảm thấy hình như mình hơi keo kiệt, ông vốn chẳng muốn cho gì cả, nhưng sau khi nghe Vương Bảo Nhạc nói vậy thì lại đổi ý. Sau khi trâm ngâm một lúc, Liệt Diễm Lão Tổ giơ tay phải lên trảo một cái, lập tức có một đống thứ gì đó trông khá giống hòn bi bay ra từ khắp các phế tích xung quanh, nhanh chóng hội tụ lại trong tay ông, cuối cùng biến thành một tấm thẻ ngọc màu xám.
Cầm thẻ ngọc, Liệt Diễm Lão Tổ thổi một hơi, màu của thẻ ngọc lập tức biến thành màu đen. Cuối cùng ông lại hất một cái, thẻ ngọc bay thẳng về phía Vương Bảo Nhạc, được hắn bắt lấy.
“Bên trong thẻ ngọc này có chứa nguýên rủa dùng một lẫn, cũng có thể dùng để liên lạc với lão phu một lần. Được rồi, nếu như ta và ngươi có duyên phận sư đồ thì cuối cùng cũng sẽ có lúc gặp lại, đi đi.” Nói xong, Liệt Diễm Lão Tổ nhìn Vương Bảo Nhạc một cái thật sâu, ông thật sự rất muốn nhận đối phương làm đệ tử.
Tuy nói là ký danh, nhưng thực tế... cả đời này, đến tận bây giờ ông đã không còn đệ tử nữa.
Giống như nhớ tới chuyện buồn nào đó, Liệt Diễm Lão Tổ vung tay lên, xoay người đi xa, bóng lưng tràn ngập vẻ cô quạnh. Đồng thời thân thể của Vương Bảo Nhạc cũng bắt dẫu trở nên hư ảo, hình ảnh cuối cùng đập vào mắt hắn chính là bóng lưng cô độc của Liệt Diễm Lão Tổ. Vương Bảo Nhạc há miệng muốn nói gì đó, nhưng đành im lặng, cuối cùng biến mất khỏi vùng phế tích này. Chỉ có chiếc mặt nạ đầu heo còn sót lại là biến thành một tia sáng đuổi theo Liệt Diễm Lão Tổ, không nhập
vào trong người ông như những mặt nạ khác mà bị ông cầm trong tay.
“Là của ta, cuối cùng cũng sẽ thuộc về ta. Không phải của ta... thì chẳng thể cưỡng cầu.” Trong thiên địa vang lên tiếng thì thào của Liệt Diễm Lão Tổ.
Nháy mắt tiếp theo, trong phòng khách sạn ở khu chợ vũ trụ, ánh sáng lóe lên, thân ảnh của Vương Bảo Nhạc cũng nhanh chóng ngưng tụ lại. Ngay khi vừa xuất hiện thì thần thức của Vương Bảo Nhạc lập tức tản ra xung quanh, sau khi xác định mình đã quay về khu chợ, xung quanh không có gì bất ổn thì Vương Bảo Nhạc cuối cùng cũng thở phào một hơi. Trong đầu nhớ lại nhiệm vụ của mình lần này cùng với bao nguy hiểm kèm theo, mãi cho tới cuối cùng... bóng lưng của Liệt Diễm Lão Tổ đã trở thành dấu ấn khắc sâu trong lòng hắn.
“Cũng là một người có chuyện xưa.” Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, sau khi khiến suy nghĩ của mình bình tĩnh lại thì bắt đầu kiểm kê thu hoạch lần này. Đầu tiên là Đế
Khải... đã hỏng đến 90%, pháp hạm của hắn cũng hư gần 90%, chỉ có hạch tâm là miễn cưỡng tồn tại.
Về phần những thứ khác cùng với số chiến hạm tự bạo thì đếm không xuể, có thể nói là chỉ thoáng cái đã tiêu hết toàn bộ của cải để dành của Vương Bảo Nhạc từ trước tới nay.
Nhưng thu hoạch cũng vô cùng khổng lồ, ngoại trừ việc đề cao tu vi ra, tài nguyên nằm trong túi trữ vật của hắn là cả kho vật phẩm trong binh doanh của tộc Vị Ương. Số lượng đan dược, pháp khí, tài liệu các thứ trong đó đủ để khiến người ta phát cuồng.
Chỉ riêng mấy thứ này là có thể bù lại khoảng hao tổn rồi, lại càng không căn phải nói Vương Bảo Nhạc hắn có 130000 hồng tinh, phải biết rằng tất cả chỗ đồ mà hắn mua ở chỗ Tạ Hải Dương trước đó cũng chỉ mới 300 hồng tinh mà thôi. Có thể tưởng tượng được giá trị của đống hồng tinh này kinh người ra sao.
Ngoài ra hắn còn thu được một hạch tâm bảy màu, mặc dù không biết thứ này dùng kiểu gì, nhưng Vương Bảo Nhạc hiểu rõ thứ này nhất định có liên quan mật thiết với hành tinh bảy màu kia, giá trị khó mà nói trước được.
Đồng thời còn có nửa bàn tay tới từ vị Hành Tinh cảnh tộc Vị Ương kia nữa. Bản thân bàn tay này đã có thể dùng làm tài liệu rồi, càng không cần phải nói tới trên đó còn đeo một chiếc nhẫn trữ vật.
“Nhãn trữ vật của Hành Tinh cảnh...” Vương Bảo Nhạc vô cùng kích động, sau khi sửa sang lại thì tháo chiếc nhẫn trên đó ra, còn thử thả thần thức để xem thử, nhưng chỉ lát sau hắn đã nhíu mày lại. Trên chiếc nhẫn đó có ấn ký của vị Hành Tinh cảnh kia, dù Vương Bảo Nhạc làm gì cũng không thể mở ra được.
“Thôi bỏ đi, chờ ta tới Linh Tiên, nói không chừng có thể từ từ xóa ấn ký này đi!”
Mặc dù Vương Bảo Nhạc không cam lòng, nhưng cũng đành chịu, hắn cũng không dám tìm người khác giúp đỡ. Một khi lấy ra thì chẳng khác gì tự để lộ bản thân.
Trong khi Vương Bảo Nhạc đang kiểm kê thu hoạch và nghiên cứu chiếc nhẫn kia, cùng thời gian đó, trong một tinh hải màu lam giữa vũ trụ xa xôi nọ, nơi này... chính là lãnh địa của quân đoàn thứ mười chín của tộc Vị Ương.
Trong vùng tinh không này có vô số ngôi sao, giữa một đại điện cổ xưa nằm trên một ngôi sao trong số đó lúc này lại có ánh sáng lóe lên. Nửa cái đâu trực tiếp truyền tống ra, sau khi bay ra, nửa cái đâu này lán lông lốc qua một bên, nó gầm lên một tiếng vô cùng thê lương.
Nửa cái đầu này đúng là vị tu sĩ Hành Tinh cảnh tộc Vị Ương tìm được đường sống trong chỗ chết kia. Lúc này mặt mày của hắn ta trở nên vặn vẹo đầy điên cuồng, một mặt là do bị thương nặng nhất từ trước đến nay, nhưng điêu khiến hắn ta
phát điên nhất chỉ có một, ấy chính là... hắn ta đã mất nhẫn trữ vật!
Trong chiếc nhẫn trữ vật đó có một món chí bảo mà hắn ta không dám để lộ ra với bên ngoài. Mặc dù chí bảo này không có tính công kích, nhưng... dùng một câu đại tạo hóa của đạo vực Vị Ương để hình dung cũng không ngoa!
Tư chất của hắn ta vốn không tốt, cũng nhờ chí bảo này đã khiến cho hắn ta dùng tư chất bình thường mà bước vào Hành Tinh cảnh. Thậm chí tương lai còn có thể mượn nó để bước lên Hằng Tinh, thậm chí là cao hơn nữa. Nên một khi bị những kẻ bên ngoài biết được thì nhất định sẽ khiến cho vô số gia tộc và tộc đàn điên cuồng, muốn chiếm đoạt cho bằng được. Lúc đó, với thực lực của hắn ta thì sẽ vĩnh viễn mất nó!
“Tên đầu heo kia, ta nhất định sẽ tìm được ngươi!!!”
"filepos0017707728">

Bạn cần đăng nhập để bình luận