Tam Thốn nhân Gian

Chương 527

Chương 527Chương 527
TA TÊN, ĐẾ KHẢI
Không có đồng tử, không có tròng trắng, trong hốc mắt của những thân ảnh mở mắt ra đều trống rỗng.
Không có con ngươi, chỉ có hai cái lỗ sâu hoắm, giống như mắt của họ chỉ có mí mắt mà thôi, nên lúc nhắm lại không thể nhìn ra được gì. Nay vừa mở mắt ra, mấy trám đạo thân ảnh không mắt kia lập tức khiến Vương Bảo Nhạc và Triệu Nhã Mộng giật mình hoảng sợ.
Mặc dù không có mắt nhưng bọn họ vẫn hướng thẳng về phía ba người Vương Bảo Nhạc, mang tới cho bọn họ cảm giác rất đỗi quỷ dị, đồng thời cũng giống như đang bị những người không có mắt này dõi theo.
Đây là một cảm giác rất mâu thuẫn, nhưng lúc này Vương Bảo Nhạc và Triệu Nhã Mộng lại đang có cảm giác như thế.
“Giả thần giả quỷ!”
Khí tức của Vương Bảo Nhạc trầm xuống, trong lòng cũng nổi giận. Mặc dù những thân ảnh này mang tới cảm giác nguy cơ mãnh liệt cho hẳn, nhưng thân là Minh Tử nắm giữ Minh Pháp, lại còn ngưng tụ cả Minh Đan, lúc ở trong Minh Mộng đã gặp qua quá nhiêu quỷ hồn, theo Vương Bảo Nhạc đoán thì hiện tại những thân ảnh không có sinh cơ cũng chẳng hề phát ra tử khí đó có thề xem như một loại hồn.
Thế nên, hắn bấm niệm pháp quyết không chút do dự, Minh Đan trong cơ thể chấn động, một cỗ khí tức báng hàn bộc phát, quét ngang bốn phía, một đoàn Minh Hỏa khổng lồ cũng bừng bừng trỗi dậy trên người Vương Bảo Nhạc. Minh Hỏa vừa lan ra xung quanh, Vương Bảo Nhạc giơ tay trái lên, bất ngờ chộp về phía một đạo thân ảnh.
Đúng là Dần Hồn thủ!
Trong mắt Triệu Nhã Mộng, cô thấy rõ trên người Vương Bảo Nhạc lúc này, ngoại trừ xuất hiện ánh lửa quỷ dị lạnh lẽo ra thì còn có một bàn tay màu đen vươn ra, chộp tới chỗ một đạo thân ảnh đang khoanh chân ngồi.
Tốc độ của bàn tay đó cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã tới gần, nhưng... lại chộp hụt, như thể thân ảnh kia nhìn thì giống đang tồn tại nhưng thực ra lại là hư ảo khiến cho bàn tay đó xuyên thấu qua, không chộp được gì cả.
“Không phải hồn ư?”.
Điêu này khiến cho Vương Bảo Nhạc phải giật mình lần nữa. Hắn cũng không kịp nghĩ nhiêu, cõng Trác Nhất Phàm đột nhiên lao ra. Triệu Nhã Mộng cũng theo sát đằng sau không chút do dự, bộc phát tốc độ cao nhất.
Bọn họ tránh né những thân ảnh đang nhìn chằm chằm vào mình theo bản năng, nhưng chẳng mấy chốc họ lại hoảng sợ phát hiện, sau khi lao ra, toàn bộ vùng đất này lại ngày càng xuất hiện thêm nhiều thân ảnh khác.
Dõi mắt nhìn tới e là phải có trên mấy ngàn, quá nhiêu thân ảnh xuất hiện xung quanh sẽ khó tránh khỏi đụng chạm, nhưng... gần như mỗi lần đám người Vương Bảo Nhạc chạm vào những thân ảnh đang khoanh chân ngồi này thì đều xuyên thấu qua, giống hệt với cảm giác khi Dãn Hồn thủ chộp qua khi nãy.
Nếu chỉ như vậy thì thôi, nhưng... đầu của những thân ảnh đang khoanh chân ngồi đó lại di chuyển theo mấy người Vương Bảo Nhạc, giống như trong hốc mắt trống hoác của họ vẫn có đôi mắt luôn dõi theo bóng dáng của mấy người Vương Bảo Nhạc.
cảm giác này đủ khiến người ta sợ hãi run rẩy, từng đạo thân ảnh liên tục xuất hiện ở nơi này, Vương Bảo Nhạc và Triệu Nhã Mộng bộc phát tốc độ, không chạy trên mặt đất mà đổi thành chạy trên không. Một hơi bay ra hơn mười dặm, khi nhìn lại thì thân ảnh khắp vùng đất này lại dần trở nên vô biên vô hạn, tất cả đều ngẩng dẫu nhìn lên, lẳng lặng dõi theo Vương Bảo Nhạc và Triệu Nhã Mộng ở trên không trung.
Cảm giác quỷ dị và nguy cơ vô cùng đáng sợ này cũng ngày càng mãnh liệt hơn khi số lượng thân ảnh kia gia tăng, Vương Bảo Nhạc và Triệu Nhã Mộng nhìn nhau một cái, đều thấy được vẻ lo lắng và cáng thẳng trong mắt đối phương, dù vậy nhưng tốc độ của cả hai vẫn không hề giảm bớt, thậm chí còn nhanh hơn nữa.
Nhất là đến cuối cùng Vương Bảo Nhạc lại kéo cả Triệu Nhã Mộng, dùng tốc độ nhanh nhất của mình để rời đi. Nhưng nơi này quá rộng lớn, dù Vương Bảo Nhạc bộc phát tốc độ tối đa thì vẫn không thể nhìn thấy điểm cuối của nó, trong khi những thân
ảnh ở bên dưới đã nhiêu đến mức không thể đếm xuể. Tất cả thân ảnh bên dưới đều ngẩng đàu nhìn về phía Vương Bảo Nhạc, gương mặt vốn không có biểu tình dàn thay đổi, cả đám lại... mỉm cười.
Vô số đạo thân ảnh với hốc mắt rỗng tuếch dõi theo ba người Vương Bảo Nhạc, khóe miệng nhếch lên mỉm cười, mức độ quỷ dị khó mà nói hết. Nếu chỉ là như vậy, dù Vương Bảo Nhạc có run rẩy, nhưng ý chí vẫn xem như kiên định, nhưng chỉ lát sau lại có chuyện quỷ dị hơn xuất hiện.
Chuyện quỷ dị hơn này đến từ Triệu Nhã Mộng đang bị hắn kéo đi.
“Ngươi tên gì?”
Triệu Nhã Mộng một đường im lặng đột nhiên lên tiếng hỏi với vẻ nghi hoặc, Vương Bảo Nhạc ngơ ngác chợt quay dẫu nhìn lại, sau đó trợn tròn hai mắt.
Hai mắt của Triệu Nhã Mộng đang chảy máu, đồng thời khóe miệng của cô cũng lộ ra nụ cười giống hệt những thân ảnh bên
dưới, mà đó vẫn chưa phải điêu khiến Vương Bảo Nhạc kinh hãi nhất. Chuyện khiến Vương Bảo Nhạc hoảng sợ đến mức run rẩy chính là sau lưng Triệu Nhã Mộng lại có một lão bà mặt đầy nếp nhăn đang ghé sát vào tai cô như nói gì đó.
Như nhận ra ánh mắt của Vương Bảo Nhạc nên lão bà đó ngẩng đầu lên, mỉm cười với Vương Bảo Nhạc, nhưng Triệu Nhã Mộng lại hoàn toàn không phát hiện những điêu này.
Vương Bảo Nhạc lo lắng toan muốn ra tay, nhưng lúc này trên cổ hắn lại có chất lỏng chảy xuống. Đó là máu tươi tuôn ra từ mắt của Trác Nhất Phàm trên lưng hắn, lúc này Trác Nhất Phàm đang hôn mê cũng thì thào nói...
“Ngươi tên gì?”
Vương Bảo Nhạc giật bắn người, lập tức buông Trác Nhất Phàm xuống, sau khi nhìn lại thì thân thể của hắn lại chấn động dữ dội, theo bản năng lùi lại vài bước, ngơ
ngác nhìn một nữ tử trung niên đang nằm sấp sau lưng Trác Nhất Phàm. Giống hệt như lão bà sau lưng Triệu Nhã Mộng, lúc này nữ tử trung niên nọ đang ghé vào tai Trác Nhất Phàm như nói gì đó.
“Triệu Nhã Mộng, Trác Nhất Phàm, các ngươi tỉnh lại đi!”
Vương Bảo Nhạc lập tức sốt ruột, bước lên muốn chộp lấy thân ảnh trên lưng của họ, nhưng hắn lại chộp hụt, căn bản không thể nào ngăn cản được. Chỉ có thể trơ mắt nhìn máu tươi chảy ra càng nhiêu hơn từ hốc mắt của họ, nụ cười trên môi của Triệu Nhã Mộng cũng ngày càng quỷ dị hơn.
“Chết tiệt, rốt cuộc đây là nơi quỷ quái gì thế này!”
Vương Bảo Nhạc như muốn phát điên, trong lòng vô cùng lo lắng. Hắn túm vai của Trác Nhất Phàm lắc mạnh nhưng Trác Nhất Phàm lại giống như một con rối, không có bất kỳ động tĩnh gì, chỉ có nụ cười trên môi là ngày càng quỷ dị, bộ dạng
của hắn ngày càng giống với những thân ảnh xuất hiện xung quanh.
Một cảm giác bi thương hiếm thấy bất chợt xuất hiện trong lòng Vương Bảo Nhạc. Hắn nhìn Triệu Nhã Mộng và Trác Nhất Phàm với vẻ tuyệt vọng, trong lòng lại càng hối hận hơn. Vương Bảo Nhạc cười thảm lùi lại vài bước, trong mắt lộ ra vẻ quyết tâm, Minh Đan trong cơ thể bộc phát toàn lực, vô số Minh Hỏa điên cuồng tản ra từ trong cơ thể hắn, đang muốn cố gắng làn cuối thì...
Bầu trời đen nhánh như xuất hiện một tầng vải đen hơn nữa, dưới sự đối lập này, bầu trời vốn đen kịt nay lại càng mờ ảo hơn, mà tầng vải đen vừa xuất hiện dường như là màu đen duy nhất trong thế giới này.
Mắt thường có thể thấy rõ, tầng vải đen này giống như rèm sân khấu bắt đầu kéo đến từ phía chân trời xa xôi khiến cho ba khe hở màu đỏ trên bầu trời đã bị che hết một khe, sau đó là khe hở thứ hai. Mắt thấy
khe hở thứ ba cũng sắp bị che lại, Vương Bảo Nhạc chợt nghe thấy một tiếng nỉ non vang lên bên tai.
“Ta tên là...”
Thanh âm này như mang theo sức mạnh kỳ dị nào đó, truyền vào trong tai của Vương Bảo Nhạc khiến thân thể của hán chấn động. Ý thức của Vương Bảo Nhạc lại mất khống chế mà lịm đi, tâm thân như bị một cỗ lực lượng quỷ dị che phủ vào ngay lúc này khiến hắn thấp giọng nói theo bản năng.
“Ngươi tên gì?”
Vương Bảo Nhạc thì thào nói nhỏ, chính hắn cũng không để ý thấy Minh Hỏa mà mình phát ra lúc trước nay cũng dần tắt đi. Hắn đứng giữa vùng đất đen kịt này, bên người ngoại trừ Trác Nhất Phàm và Triệu Nhã Mộng ra thì còn có vô số thân ảnh khác. Vẻ mặt của những thân ảnh này lại thay đổi lần nữa, mặc dù hai mắt trống rỗng, nhưng vẫn mang đến cảm giác tham
lam. Bọn họ vây quanh ba người Vương Bảo Nhạc nhưng lại không dám tới gằn, trong vẻ tham lam ấy như còn mang theo cả kính sợ, nhìn về phía sau lưng của cả ba...
Nhất là nhìn về phía sau lưng của Vương Bảo Nhạc, không biết từ khi nào mà nơi đó đã xuất hiện một đạo thân ảnh. Thân ảnh này không có gương mặt lẫn tứ chi, nói đúng hơn thì đó là một bộ khôi giáp màu đỏ vô cùng dữ tợn!
“Ta tên Đế Khải!”
Trong ánh nhìn của vô số thân ảnh ở đây, sau khi Vương Bảo Nhạc lên tiếng thì hắn nghe thấy một thanh âm trầm thấp mà lại ngạo nghễ vang lên bên tai.
Ngay khi thanh âm này vang lên, tấm màn đen trên trời cuối cùng cũng bao trùm khe hở thứ ba, phủ kín cả bầu trời khiến cho thế giới này chính thức biến thành... tối đen đúng nghĩa.
"filepos0011493043">

Bạn cần đăng nhập để bình luận