Tam Thốn nhân Gian

Chương 362

Chương 362Chương 362
GIÀNH ĐƯỢC THẮNG LƠI!
Nếu như chỉ bay lên thì thôi, mặc dù cũng khiến người ta giật mình nhưng vẫn chưa đến mức rung động, nhưng ngay khi pháo đài của Vương Bảo Nhạc bay lên, hai tay hắn bấm niệm pháp quyết, phóng thích toàn diện dùng tới tuyệt chiêu mà hắn đã lập ra cho Bất Diệt thành của mình!!
Chỉ trong nháy mắt, pháo đài này lập tức phân giải ra ngay trên không trung!!
Tổng cộng mười chín trang sách bay ra khỏi pháo đài, tản ra xung quanh, ngay cả lớp nền và hai tờ bìa sách cũng vậy. Trên những trang sách này đột nhiên xuất hiện vô số Bảo Nhạc Pháo và Hỏa Thần Pháo cũng như rất nhiêu pháp khí cỡ lớn. Tóm lại, tất cả những vũ khí đã xuất hiện trong
Bất Diệt thành lúc trước đều lộ ra hết.
Từ xa nhìn lại, pháo đài của Vương Bảo Nhạc tách ra, bao phủ gần như một nửa khu vực thần binh, sau đó điên cuồng khai hỏa tấn công thú triều bên dưới!!
Nhất thời, tiếng nổ mạnh vang vọng khắp nơi, bốn phương tám hướng rung chuyển nhưng con rối xây dựng kia cũng nhanh chóng di chuyển và sửa chữa trên những trang sách này. Đáng sợ hơn nữa là khi pháp khí trên trang sách không sửa được nữa thì nó sẽ ầm ầm nện xuống thú triều bên dưới, sau đó tự nổ!!
Loại hồi ván tự nổ này đã từng tốn rất nhiêu công sức tính toán của Vương Bảo Nhạc, một khi bùng nổ thì uy lực đủ khiến đất trời rung chuyển, là mấy trăm Bảo Nhạc Pháo tự nổ, là trang sách do vô số tài nguyên chế tạo ra tự nổ, hồi văn bên trong nó đã được Vương Bảo Nhạc quy hoạch kĩ càng, sau khi hấp thu linh khí xung quanh xong sẽ lập tức phát nổ.
Sau khi một trang sách tự nổ, khí thế của đợt thú triều này hơi khựng lại. Rõ ràng, tất cả vẫn chưa dừng lại ở đây, sau khi tờ thứ hai mất đi chiến lực thì cũng rơi xuống, tiếng nổ mạnh vang lên không dứt, sau đó là trang thứ ba, trang thứ tư, trang thứ năm...
Vương Bảo Nhạc cũng phát cuồng rồi. Hắn biết rõ, thắng bại chính là ở lúc này, có thể trở thành Khu trưởng tân khu hay không thì phải xem mình có trụ được qua Lý Di hay không!
Vương Bảo Nhạc cũng không rảnh mà quan sát chỗ Lý Di, lúc này, hắn chỉ liên tục chỉ huy pháo đài trong tình huống vô cùng hỗn loạn, không nghe thấy bất kỳ thanh âm gì, bên tai chỉ có tiếng hung thú gầm vang và tiếng nổ mạnh không ngớt mà thôi.
Trang thứ chín, trang thứ mười... Mãi cho đến khi trang thứ mười bốn rơi xuống, đất đai rung chuyển, dân chúng Liên bang đang theo dõi đều trợn mắt há mồm, da đầu tê rần.
Cả Vương Bảo Nhạc lẫn Lý Di đều phát cuồng, mãi cho đến khi Vương Bảo Nhạc chỉ còn lại hai trang sách cuối cùng, thành trì của Lý Di cũng bị công phá, đàn thú triều điên cuồng xông tới nhắm thẳng vào những người đi theo Lý Di, thậm chí còn có hai con hung thú Kết Đan đang lao về phía cô ta!
Cùng lúc đó, Vương Bảo Nhạc bên này cũng gặp tình trạng tương tự, hai con hung thú Kết Đan lao tới gần. Vương Bảo Nhạc đột nhiên ngẩng đầu lên, rống to một tiếng vỗ lên túi trữ vật, lập tức có một bộ khôi giáp bay ra ướm lên người, bao bọc lấy hắn, Pháp Binh trong tay chém thẳng một đao về phía hai con hung thú Kết Đan kia!
Một tiếng nổ mạnh vang lên, khôi giáp trên người Vương Bảo Nhạc lập tức nổ tung, máu tươi bắn ra, thân thể hẳn run lên, sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn cắn chặt răng, sát khí bốc lên. Hắn phất tay một cái, chín con muỗi lập tức bay ra. Hắn cố gắng kiên trì không bóp nát thẻ ngọc, điêu khiển hai trang sách trên trời bán thêm một lượt nữa.
Lý Di cũng đang cắn ráng chịu đựng, dựa vào trận pháp bảo vệ mạng sống cuối cùng mà đại thụ đã cho cô ta để chống lại đòn tấn công của hung thú Kết Đan, đồng thời cũng khống chế chút lực lượng cuối cùng còn sót lại của thành trì, cố gắng kéo dài thêm chút nữa.
Đây là thời khắc quan trọng nhất của cả Lý Di lẫn Vương Bảo Nhạc, phải xem ai có thể trụ được lâu hơn, dân chúng Liên bang đang theo dõi cũng nín thở chú ý.
Bây giờ, đến cả bốn đạo viện cũng không dám nói ai có thể giành chiến thẳng sau cùng!
“Phải xem ý chí của hai người bọn họ...”
Khi ý nghĩ này xuất hiện trong lòng của những người đang theo dõi thì Vương Bảo Nhạc cũng ý thức được như thế. Hắn cũng thấy được trận pháp xung quanh Lý Di, trong lòng biết rõ, luận tài nguyên thì mình không bằng Lý Di được bốn đạo viện và đại thụ liên thủ ủng hộ nên nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì hắn sẽ là kẻ thua cuộc.
Nhưng đã cố đến nước này rồi, Vương Bảo Nhạc sao có thể cam lòng thất bại được. Hô hấp của hắn trở nên dồn dập hơn, hạ quyết tâm.
“Lý Di!”
Vương Bảo Nhạc nhảy lên, ngay khi hai con hung thú Kết Đan nọ bị hai trang sách thoáng kéo chân thì hắn lại quay sang hô to với Lý Di.
Lý Di đang dựa vào trận pháp mà đại thụ cho, miễn cưỡng đối kháng với hai con hung thú Kết Đan, nghe Vương Bảo Nhạc gọi thì bỗng quay đầu lại, chợt thấy Vương Bảo Nhạc lấy tấm thẻ ngọc truyền tống kia ra!!
Một khi bóp nát thẻ ngọc này thì có thể truyền tống những tồn tại gần đó đi, thấy Vương Bảo Nhạc lấy thẻ ngọc ra, nhịp tim của Lý Di đập rộn lên. Dân chúng Liên bang, những thế lực khác, Tông chủ và người của Đạo viện Phiêu Miễu, thậm chí cả đám Kim Đa Trí trong Học viện Đạo Lam đều không hẹn mà nhìn chằm chằm vào Vương Bảo Nhạc. Có kẻ giật mình ngẩn ra, có kẻ chế giễu khinh người, người thì thở phào nhẹ nhõm, cũng có không ít người hận không thể giết chết hắn... Vương Bảo Nhạc lại cười lớn, ném thẻ ngọc truyền tống về phía... một con hung thú Kết Đan!
Ngay khi thẻ ngọc bay tới gần, Vương Bảo Nhạc lại hét lớn chém một đao tới, đao mang bắn ra, ngay khi tới gần con hung thú Kết Đan kia đao mang đã đuổi kịp và
chém lên thẻ ngọc làm nó nổ tung!!
Ngay khi vừa nổ tung thì sức mạnh truyền tống đã được triển khai, bao trùm lấy con hung thú đang hoảng sợ toan lùi lại kia, lóe lên một cái khiến nó biến mất tám, bị truyền tống đi nơi khác!!
Chuyện này khiến cho tất cả mọi người đều phải chấn động. Hành động của Vương Bảo Nhạc thật sự nằm ngoài dự liệu của họ, ai cũng phải giật mình vì sự tàn nhẫn và quyết đoán của hắn!! Đây chẳng khác nào đang tìm chết!!
“Vương Bảo Nhạc!”
Tông chủ Phiêu Miễu thấy vậy thì giẫm chân một cái, lòng như lửa đốt. Cùng lúc đó, Thái thượng Trưởng lão của đĐo viện Phiêu Miễu cũng đang theo dõi trận chiến này, mặc dù lúc trước ông cũng không nói gì nhưng lúc này đến cả ông cũng phải biến sắc đứng bật dậy.
Không chỉ Đạo viện Phiêu Miễu mà những thế lực khác cũng phải chấn động. Đến cả người của Ngũ Thế Thiên Tộc cũng hít sâu một hơi, bị sự tàn nhẫn của Vương Bảo Nhạc làm cho khó mà bình tĩnh được.
Rất nhiều người có thể tàn nhẫn với kẻ khác nhưng chẳng mẩy ai có thể tàn nhẫn với bản thân như thế cả.
Lúc này, Vương Bảo Nhạc lại tàn nhẫn với chính bản thân như thế khiến cho dân chúng Liên bang phải rung động. Trác Nhất Phàm, Triệu Nhã Mộng cũng biến sắc, Vực chủ Sao Hỏa nghiêm mặt lại, im lặng không nói gì. Chẳng ai để ý đến con hung thú Kết Đan kia cả. Nó không phải ứng cử viên, tuy bị truyền tống nhưng không thể vượt qua được đại trận Sao Hỏa, trong quá trình truyền tống cũng sẽ bị trận pháp giết chết mà thôi.
Lý Di ngẩn ra một lát, sau đó biến sắc hét to.
Vương Bảo Nhạc, ngươi điên rồi ư?!
Vương Bảo Nhạc ngửa mặt lên trời cười to, chiến đao trên tay, trang sách bay quanh trên trời, thanh âm của hắn như khiến không gian rung chuyển.
“Lý Di, ta không muốn bỏ chạy khỏi trận chiến này. Cô có giỏi thì làm theo ta, còn bằng không... thì cút về bú sữa mẹ đi!”
Trong tiếng nổ mạnh, chiến đao của Vương Bảo Nhạc bùng nổ, phối hợp với trang sách trên bầu trời, chiến đấu với hung thú Kết Đan. Mặc dù không đối kháng chính diện, lại có trang sách giúp đỡ nhưng Vương Bảo Nhạc vẫn không phải đối thủ của nó. May mà nhục thân của hân mạnh mẽ, dù liên tục phun máu vô cùng thê thảm nhưng vẫn cố gắng kiên trì, chẳng qua trong lòng lại nghĩ nếu như không được thì cứ niệm đạo kinh... còn bây giờ thì phải tỏ ra anh dũng một chút mới được.
Con lừa cũng đỏ mắt, nhào ra chiến đấu, gặp hung thú là cắn ngay.
sắc mặt của Lý Di vô cùng khó coi. Cô ta cũng muốn tìm đường sống trong cõi chết như Vương Bảo Nhạc nhưng cuối cùng vẫn không có can đảm và quyết đoán này. Cô ta hiểu rõ, trong tình huống nguy hiểm thế này, một khi không có thẻ ngọc thì chẳng ai có thể cứu viện kịp. Dù mấy người Vực chủ có thể truyền tống tới đây nhưng trong lúc nguy cấp sống chết cận kề thế này thì vẫn không thể kịp.
Lúc này, trong lòng cô ta vốn đã sợ hãi, trận pháp bên ngoài cũng xuất hiện vết rạn trước thế công của hai con hung thú, sắp sửa vỡ nát... Nếu như vừa sợ vừa không còn lựa chọn nào khác thì có lẽ Lý Di sẽ cố gắng trụ vững và liều mạng một phen, nhưng bây giờ... Trong lúc Lý Di phân vân thì trận pháp đã nổ tung, hai con hung thú Kết Đan kia xông thẳng tới, cô ta bèn bóp nát thẻ ngọc đã cầm sẵn trong tay theo bản năng, nháy mắt đã được truyền tống khỏi chiến trường!
Loại!
Lúc này, ứng cử viên duy nhất còn ở lại chiến trường chính là Vương Bảo Nhạc. Hắn đã giành được thắng lợi sau cùng!
"filepos0008231348">

Bạn cần đăng nhập để bình luận