Tam Thốn nhân Gian

Chương 446

Chương 446Chương 446
ĐÂY LÀ NHÀ HẮN CHẮC
Cái loa Pháp Binh này toàn thân đỏ rực, tạo hình vô cùng kỳ lạ, bên ngoài lại có đồ đằng* do vô số phù văn sáng tối đan xen mà thành, nêu như nhìn kỷ thì thứ mà đồ đằng này miêu tả đúng là một con hổ lớn rực lửa.
(*) Đồ đằng: Ý chỉ con vật đại diện, biểu tượng thiêng liêng.
Ngay khi Vương Bảo Nhạc lấy cái loa này ra thì lập tức khởi động, điều chỉnh hết công suất, sau đó hét lớn một tiếng. Cái loa này ầm ầm chấn động, phóng đại thanh âm của Vương Bảo Nhạc lên vô số lần, tạo thành sóng âm vô cùng đáng sợ, chớp mắt đã đánh thẳng về phía đám thằn lằn
kia.
cảm giác rúng động khó tả cũng thể hiện rõ ràng ngay lúc này, từng làn sóng gỢn mắt thường có thể thấy được xuất hiện, lan ra xa như thủy triều, thê như dời non lấp bể, lại sinh ra một cỗ khí thê không cách nào khống chê.
Trong khí thê này lại có một biển lửa bùng nổ, không rõ là có sẵn trong người của hỏa hổ kia hay là do thanh âm dữ dội này đã thay đổi hình thái vật chất. Tóm lại, sau khi tiếng hét này vang lên thì biển lửa bắn ra bốn phía, thậm chí còn có thể thấy một con hỏa hổ khổng lồ lao ra từ trong loa, càng lúc càng lớn, sau đó trực tiếp lấp kín không gian, gầm một tiếng thật lớn với đàn thằn lằn kia.
Tiếng hổ gầm này hòa làm một với tiếng hô của Vương Bảo Nhạc, tạo thành hiệu quả tăng lên gấp mấy lần, đinh tai nhức óc, hồn hải trước mặt loa đều bị đánh tan, xung quanh
giống như có vô số bàn tay khuấy đảo, mở rộng ra, vô số linh hồn run rẩy lùi lại, không dám tới gần mảy may. Nhìn từ phía xa, trong hồn hải lại xuất hiện một vùng đất trống.
Đây vẫn chưa là gì, dù sao thì thứ mà hồn hải phải gánh chịu chỉ là dư âm mà thôi, mục tiêu tấn công chính của Vương Bảo Nhạc chính là đám thằn lằn hung tợn kia.
Đám thằn lằn đó đứng mũi chịu sào, vô cùng thê thảm, ba con thằn lằn Trúc Cơ đại viên mãn đầu tiên cơ hồ vừa nhảy lên, chưa kịp đáp xuống thì đã bị sóng âm đánh trúng, thân thể chưa kịp run rẩy cái nào thì đã nổ tung, hóa thành máu thịt văng ra khắp nơi.
Bốn con phía sau dù không hứng công kích trực tiếp nhưng đứng trước sóng âm này thì thân thể vẫn nổ bùm bụp, có con thì nổ đầu, con thì nổ tứ chi, vô cùng thê thảm, vài con thằn lằn ở phía sau cũng hét thảm, liên tục
phun máu.
Dù trước đó, Vương Bảo Nhạc đã từng thầm thử uy lực của cái loa nhưng dù sao thì đó cũng không phải dốc hết công suất nên lúc này chính bản thân hắn cũng phải giật mình. Sau khi bộc phát toàn diện, cái loa trong tay cũng xuất hiện một vài dấu hiệu muốn thoát khỏi tay hẳn.
Thậm chí, dường như nó còn phát ra ý phản kháng, muốn hóa thành phản phệ. Vương Bảo Nhạc biết rõ, khi vừa luyện chê ra thì bất kỳ món Pháp Binh nào cũng sẽ có một vài phản phệ, phải cần có một thời gian để nuôi dưỡng thì mới có thể trấn áp hoàn toàn khiên cho ý chí bên trong Pháp Bỉnh trở nên ngoan ngoãn hơn.
Tuy vậy, hiện tại hắn không có thời gian để nuôi dưỡng nên trừng mẳt một cái, Minh Hỏa trong cơ thể lập tức bùng lên, vòng quanh cái loa. Ý chí trong loa run rẩy, chớp mắt đã trở nên ngoan ngoãn, không hề phản phệ nữa, còn ra sức gầm to hơn.
Nhưng lúc này, máu thịt của đám thằn lằn đã bị nổ banh xác lại có vô số đạo tơ máu màu tím bay ra với tốc độ cực nhanh, dường như bị sóng âm ảnh hưởng không nặng lấm, nhanh chóng ngưng tụ lại, hóa thành một con rối to cỡ bàn tay.
Một cỗ ý chí hung tàn lập tức phát ra từ trên con rối màu tím này, hai mắt của nó còn lóe hàn quang, thân thể lóe lên một cái, cũng không phải phóng tới chỗ Vương Bảo Nhạc mà là nhằm vào những con thằn lằn đã bị thương nhưng vẫn chưa chết kia.
Dù đang bị thương nhưng tu vi của đám thằn lằn này vẫn là Trúc Cơ, thân thể cực kì mạnh mẽ, tuy vậy, đứng trước con rối tím này lại vô cùng yếu ớt, bị nó đâm xuyên qua. Lúc rời khỏi, con rối kia lại mang mang theo tơ máu màu tím bên trong thân thể của những con thằng lắn khiến nó càng rõ ràng hơn, đồng thời đám thằn lằn nọ cũng chết hẳn.
cảnh tượng này vô cùng quỷ dị khiến Vương Bảo Nhạc giật mình thon thót. Hắn nheo mắt lại, không tiếp tục ra tay nữa mà thu hồi cái loa, thân thể nhanh chóng lùi lại với tốc độ tối đa, chạy thẳng đến điểm cuối trên lối đi mà hồn hải dọn riêng ra cho hắn.
Gần như ngay khi hắn vừa cất bước tiếp thì phía trên hồn hải lại phát ra một tiểng nổ mạnh, ba tu sĩ ngoài hành tinh kia rốt cuộc cũng đã đánh tan vô số oan hồn quấn lẩy mình. Thực ra, đây cũng là do bọn họ quá mạnh mẽ, lại phối hợp kín kẽ với nhau, nêu một vị Nguyên Anh đơn thương độc mã xuất hiện ở đây, bị vô số oan hồn quấn chân như thê thì tuyệt đối không thể nào thoát ra được trong thời gian ngắn, thậm chí nếu sơ sẩy thì có thể sẽ phải bỏ mạng ở nơi đây.
Dù sao thì ở đây cũng có quá nhiều oan hồn!
“Giá trị của tên Vương Bảo Nhạc này đúng là quá lớn, nhất định phải bất
cho bằng được!"
Ngay khi lao ra, trong mắt của ba tu sĩ ngoài hành tinh này tràn đầy tức giận, nhưng thông qua kinh nghiệm lần này, nhất là nhìn thấy thế giới này tràn đầy thiện ý một cách khó tin đối với tên Vương Bảo Nhạc nọ, trong lòng ba người lại vô cùng chấn động.
Vừa lao ra xong thì ba người lập tức dùng tốc độ nhanh nhất, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện trên lối đi, ầm ầm đuổi theo Vương Bảo Nhạc, có điểu, nơi này vô cùng quỷ dị, bọn họ phát hiện mình không thể nào thuấn dĩ được nên tốc độ chậm hơn một chút, nhưng dù chậm đến mấy đi chăng nữa thì cũng hơn hẳn Vương Bảo Nhạc. Vậy nên, dù trước đó đã bị Vương Bảo Nhạc kéo ra một chút khoảng cách nhưng chỉ trong vòng mấy hơi thở thì bọn họ đã xuất hiện ở nơi hình thành con rối tơ máu màu tím kia.
Khi nhìn thấy con rối tơ máu màu tím này thì tu sĩ mặt có con rết lại càng
đau lòng hơn. Thực ra, sở dĩ sau khi nuôi dưỡng, đám thằn lằn kia sẽ trở thành phân thân của hắn cũng là vì trong huyết mạch của hắn có ẩn chứa một chút máu thượng cổ này, nó lại được đóng lạc ấn của hắn lên, nên thay vì nói nuôi dưỡng thằn lằn thì chi bằng nói là nuôi máu thượng cổ này mới đúng.
Nhưng nay máu thượng cổ đã tách ra, sau khi ngưng tụ thì không thể nào đảo ngược được, vì cảnh giới không đủ nên không thể trở thành phân thân mà hắn muốn, chỉ có thể làm một con rối mà thôi.
Tuy vậy, bây giờ hắn cũng không thể bận tâm được nhiều, liền bấm niệm pháp quyết, con rối tơ máu màu tím kia lập tức phát ra một tiếng hét lớn, sát khí mãnh liệt hơn nữa, ầm ầm lao thẳng tới trước, cùng đuổi theo Vương Bảo Nhạc với ba người bọn họ.
Ngay khi ba người đuổi theo gần cuối lối đi, thậm chí còn nhìn thấy cả bóng lưng của Vương Bảo Nhạc thì hắn lại
lấy cái loa lớn ra mà hét lớn.
Sóng âm khủng bổ đột nhiên phát ra từ cái loa của hắn, vô số sóng âm ầm ầm bắn ra sau lưng với khí thê dời non lấp bể.
Nêu như sóng âm này là nhằm vào ba tu sĩ ngoài hành tinh này thì bọn họ cũng không sợ. Họ không phải thằn lằn, bản thân vô cùng cường hãn, dư sức chống đỡ, tốc độ cũng không bị ảnh hưởng gì. Nhưng mục tiêu của Vương Bảo Nhạc lần này lại là hồn hải xung quanh, khiến nó nổ tung dậy sóng, vô cùng hỗn loạn, có thể là do sóng âm của Vương Bảo Nhạc, cũng có thể là vì những lý do nào khác, tóm lại, hồn hải bắt đầu bộc phát, vô số oan hồn gào thét ập tới, tạo thành ngăn cản đối với ba người kia lần nữa.
“Chết tiệt!”
Ba người như muốn phát điên, lại thấy bực bội. Bọn họ thân là tu sĩ Nguyên Anh, xưa nay chưa từng cảm thấy giết một tu sĩ Trúc Cơ lại vất vả
đủ đường như thê !
Cũng chính lúc này, xuyên qua vô số oan hồn trước mặt, bọn họ nhìn thấy cuối lối đi ẩn sâu trong hồn hải này đang có một xoáy nước nhanh chóng thành hình như đang nghênh đón Vương Bảo Nhạc, chờ hắn bước vào!!
“Nơi này là nhà của hắn chắc!!”
Cảnh tượng này khiên cho ba người lại phát cuồng lần nữa, ngay cả Vương Bảo Nhạc cũng kinh ngạc không thôi, nhưng nay đang lúc nguy cấp, hắn biết mình không còn lựa chọn nào khác, mà lời triệu hoán phát ra từ trong xoáy nước này lại càng mãnh liệt hơn nữa.
Vậy nên Vương Bảo Nhạc cắn răng, nhanh chóng xông thẳng vào vòng xoáy đó không chút chần chừ!
Ngay khi hắn tiến vào vòng xoáy kia thì nó nhanh chóng thu nhỏ lại, lúc nó sắp sửa khép lại hẳn thì con rối tơ máu màu tím nọ dựa vào đặc tính
trấn áp hồn thể của mình để lao ra khỏi vòng ngăn cản của hồn hải, trực tiếp xuất hiện ở bên cạnh vòng xoáy, trong thân thể có vô sô sợi tơ màu tím vươn ra, muốn ngăn cản không cho vòng xoáy đóng lại!!
Tuy quá trình này chỉ kéo dài được ba tức nhưng bấy nhiêu cũng đã đủ rồi, tu sĩ ngoài hành tinh trên mặt có con rết kia gầm nhẹ một tiêng, cũng lấy ra một món pháp bảo, đó là một chiếc lá màu đen tuyền!
"filepos0009901011">

Bạn cần đăng nhập để bình luận