Tam Thốn nhân Gian

Chương 646

Chương 646Chương 646
ĐÓNG KÍN
Đ ồng tử của Vương Bảo Nhạc chợt co rụt lại, nhìn chằm chằm vào con chim lửa kia. Hắn cúi người xuống giống như một con báo săn đang chờ thời cơ hành động, sẵn sàng phản ứng lại ngay khi có biến cố.
Chỉ là bụng của con báo săn này hơi béo... nhưng cũng không ảnh hưởng đến hành động của Vương Bảo Nhạc. Thậm chí, ở một mức độ nào đó, có khi bụng bự sẽ càng linh hoạt hơn.
Ngay khi Vương Bảo Nhạc ngưng thần nhìn nó và sẵn sàng, con chim lửa kia đã đánh ngược trở lại theo hướng chiếc cối xay chuyển động. Âm thanh ầm 'âm lập tức tức vang lên, làm rung chuyển cả bầu trời. Khi tiếng nổ lớn truyền đi khắp bốn phương, con chim lửa này phóng ra tất cả sức mạnh, hóa thành tro bụi rồi tan biến.
Mặc dù chiếc cối xay khổng lồ này không bị hư hại, nhưng dưới tác động mạnh mẽ của con chim lửa kia, nó liền dừng lại ngay lập tức.
Lúc này, chuyển động của chiếc cối xay đã được dừng lại tương đối. Mà sự tạm dừng lại đã khiến chín cái tay cầm rung động mạnh mẽ, chín con hung thú khổng Lô đến từ chín hướng mà bọn họ không nhìn thấy lúc này dường như cũng phát ra tiếng gào rú.
Tất cả những sự biến đổi này đều xảy ra khi chiếc cối xay dừng lại. Còn Phùng Thu Nhiên giống như đã đoán được trước tất cả những điêu này chợt nhoáng một cái, chạy thẳng đến khe hở giữa hai tấm cối xay rồi chui vào trong đó.
Cùng chui vào trong đó còn có cả đám người Triệu Nhã Mộng. Lúc này, tất cả bọn họ đều bộc phát tốc độ cực hạn của bản thân, tới gần rồi chui vào bên trong đó trong nháy mắt. Đồng thời vào lúc này, cũng có một người khác bộc phát tốc độ, đó chính là Vương Bảo Nhạc.
Tốc độ của hắn rất nhanh, ngay khi mọi người nhân lúc cối xay dừng lại chui vào trong khe hở, Vương Bảo Nhạc đã đuổi kịp mọi người, gân như cùng lúc bước vào trong khe hở.
Sự xuất hiện của hắn khiến không ít người giật mình, sau khi nhận ra đó là Vương Bảo Nhạc, họ mới thở phào nhẹ nhõm. Triệu Nhã Mộng và Khổng Đạo thì ngạc nhiên mừng rỡ, ngay cả Phùng Thu Nhiên sau một thoáng ngây người cũng gật đàu với Vương Bảo Nhạc.
Mọi người đều biết rằng lúc này không phải là lúc để trao đổi, từng người tiếp tục bộc phát tốc độ, nhanh chóng đi về phía trước trong khe hở được tạo ra bởi hai tấm
cối xay phía trên và phía dưới khi nó dừng lại.
Khí tức máu tanh phả vào mặt, thậm chí ở bốn phía còn có rất nhiêu thi thể nát bét khiến người ta vừa giật mình vừa buồn ói. Nhưng mọi người không có thời gian để chú ý đến những thứ này, cho dù là người ưa sạch sẽ đển đâu chỉ cần không muốn chết, đều sẽ thu hồi mọi sự khó chịu vào lúc này, điên cuồng đi về phía trước như thể đã bộc phát ra tiêm năng sống vậy.
Phải biết rằng... Vị trí hiện tại của bọn họ là giữa hai tấm cối xay, một khi chiếc cối xay này chuyển động trở lại, nểu như bọn họ không kịp chạy ra khỏi khu vực này, kết cục sẽ giống như những thi thể bị ném vào trong kia, bị nghiên cho nát bét.
Cho nên lúc này tất cả mọi người đều chạy như điên. Cũng may chiếc cối xay này tuy lớn nhưng lực tác động của con chim lửa kia rất mạnh, hơn nữa mọi người bất kể là phản ứng hay tốc độ đều không lãng phí một chút thời gian nào. Do đó, trước khi
chiếc cối xay này chuyển động lại, bọn họ đã chạy ra khỏi một phạm vi nhất định, đi tới khu vực trung tâm của chiếc cối xay.
Nơi này là một lỗ rò. Ở phía trước của mọi người chỉ có một cái lỗ khổng lồ nối liên với khu vực bên dưới, từng trận gió tà liên tục thổi ra từ cái lỗ này. Trong tiếng gió rít, đám Vương Bảo Nhạc đã rời khỏi khe hở giữa hai tấm cối xay được hơn nửa.
Nhưng vẫn có vài người người tốc độ hơi chậm nên chưa kịp lao ra thì chiếc cối xay này đã đột nhiên chuyển động. Lực hút lập tức truyền ra, mấy người đó cán bản không thể chống lại, cơ thể bị kéo lại và bị nuốt chửng vào trong chiếc cối xay, chỉ còn những tiếng nổ ầm 'âm và những tiếng kêu thảm thiết khiến những người khác chấn động tâm thần.
“Tiếp tục lao ra. Đây là con đường duy nhất để tiến vào tầng thứ hai. Chỉ có quấy nhiễu chủ tế đàn mới có thể mở truýên tống được!”
Phùng Thu Nhiên sắc mặt khó coi, trong lúc nói chuyện, cơ thể nhoáng một cái lao thẳng xuống phía dưới cái lỗ kia.
Triệu Nhã Mộng và Khổng Đạo và hai thân truyền của bà được bà trực tiếp bảo vệ, còn những người khác theo sát nhau lao thẳng xuống phía dưới của cái lỗ này.
Vương Bảo Nhạc cùng những Nguyên Anh khác cũng không phân tán quá xa, lúc này đang lao như bay xuống phía dưới của cái lỗ. Trên đường đi trong lòng mọi người đều vô cùng áp lực, nếu không phải phần lớn là người có ý chí kiên định thì dưới sự thất bại liên tục và con đường mịt mù ở phía trước, tâm thần đã sụp đổ từ lâu rồi.
Nhất là cái lỗ này chẳng khác nào một cái lỗ đen, giống như một cái miệng đang há to ra, cảm giác áp bức mang đến cho mọi người càng mạnh hơn. Đồng thời do sự chuyển động của cối xay, dần có lực hút liên tục truyền từ phía trên xuống khiến cho tốc độ của mọi người không thể táng lên được nhiều.
Ngoài ra, còn có khí tức máu tanh khó ngửi không ngừng tràn khắp trong cái lỗ này, cực kỳ nồng nặc. Cho dù mọi người thân là tu sĩ, tố chẩt cơ thể dưới sự bồi dưỡng linh khí vượt xa người bình thường cũng thấy không chịu nổi, chỉ cảm thấy chóng mặt buồn nôn.
Mà nếu chỉ có vậy, mặc dù khiến người ta vô cùng khó chịu, nhưng cũng không phải không trụ được. Nhưng rất nhanh, theo sự lao xuống của mọi người, áp lực đến từ trong cái lỗ lại theo đó tăng lên và tần số tăng tốc càng lúc càng lớn. Sau mấy chục hơi thở, một vị tu sĩ Kết Đan sơ kỳ của nhất mạch Phùng Thu Nhiên sắc mặt từ trắng bệch chuyển sang màu đỏ, sau đó khi chuyển thành màu tím, mắt hắn đột nhiên trợn to rồi ngay lập tức tan vỡ, cơ thể nổ tung dưới áp lực này.
Hơi thở của Vương Bảo Nhạc cũng trở nên dồn dập, Chúc Đoạt Đế Khải lập tức biến hóa, vừa chống lại áp lực vừa cùng đám người Xích Lân, giúp những Kết Đan khác
chống cự lại. Nhưng cho dù là như vậy, vẫn không kịp. Rất nhanh, đã lại có tu sĩ Kết Đan thứ hai nổ tung người.
Cho đến khi người thứ ba, người thứ tư lần lượt nổ tung, có hai tu sĩ Kết Đan tâm thân không chịu nổi, trong tiếng gào thét điên cuồng cùng đôi mắt hoảng sợ và tuyệt vọng, đã đổi hướng không lao xuống nữa mà bay thẳng lên phía trên.
“Quay lại!”
Phùng Thu Nhiên lo lắng cất lời, thế nhưng hai tu sĩ kia cán bản không nghe, ngược lại tốc độ bay lên trên lại càng nhanh hơn. Nhất là dưới sự trợ giúp của lực hút, trong nháy mắt đã bay ra rất xa, biến mất trong cái lỗ tối đen như mực, không nhìn thấy bóng dáng đâu nữa.
Nhưng ngay khi không thể nhìn thấy bóng dáng của họ đâu nữa, đột nhiên có hai tiếng kêu thảm thiết từ phía trên xuống truýên xuống. Theo âm thanh ken két, hình như hai người này đã bị lực mạnh bóp nát.
Trong khi tiếng kêu thảm thiết vang vọng, một cảm giác nguy hiểm mạnh mẽ bộc phát ra khỏi cái lỗ đen như mực.
Cảm giác nguy hiểm này vô cùng mãnh liệt, ngay cả Vương Bảo Nhạc cũng có cảm giác mất hồn mất vía, không kịp nghĩ nhiều, hán đột nhiên phát động chuỗi tay của mình, triển khai thần thông Thiên Sinh.
Gần như ngay khi hắn triển khai thần thông Thiên Sinh, một luồng khí tức thối rữa, tanh tưởi lập tức bốc ra từ trong cái lỗ, giống như có một con quái vật khổng lồ đang lao tới.
Nhưng không đợi sự tồn tại chưa biết này tới gàn, Phùng Thu Nhiên đã cắn nát đầu lưỡi phun ra máu tươi, hai tay bấm niệm pháp quyết chỉ một cái, máu tươi mà bà phun ra lập tức tỏa ra tia sáng đỏ chói mắt, hóa thành một tấm lưới lớn màu máu, xuyên thấu qua cơ thể của Vương Bảo Nhạc cùng mấy Nguyên Anh khác, trực
tiếp phong ấn phía sau bọn họ, ngăn cản sự sự tồn tại chưa biết kia tới gần.
Trong chớp mắt, theo tiếng nổ vang vọng, theo ánh sáng lấp lánh tỏa ra từ tấm lưới máu, đám người Vương Bảo Nhạc đang lao nhanh xuống lập tức nhìn thấy một bàn tay mục nát khổng lồ giống như có thể chiếm giữ toàn bộ khe hở chụp về phía tấm lưới máu. Mặc dù bị ngăn cản một chút, nhưng tấm lưới màu máu kia trong tiếng ầm vang nhanh chóng biến mất bằng tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Mắt thấy tấm lưới sắp bị xé rách, không thể ngăn cản được nữa thì may sao đúng lúc này, theo sự lao nhanh liên tục của mọi người, cuối cùng phía dưới đã xuất hiện lối ra, thậm chí còn có ánh sáng dịu dàng tỏa ra từ đó.
Nhưng lối ra đó lúc này giống như cũng không muốn mọi người rời đi, nhanh chóng khép lại. Dường như nhiêu nhất là mười hơi thở, nó sẽ hoàn toàn đóng kín.
Hy vọng đang ở ngay trước mắt, trái tim Vương Bảo Nhạc đập rộn lên, tốc độ lập tức bộc phát toàn diện. Nhưng đúng lúc này, tấm lưới máu sụp đổ, bàn tay thối rữa dường như cũng đã ý thức được việc mọi người muốn chạy ra, nó rung mạnh lên, tốc độ bạo táng, mang theo mùi thối rữa và cuồng phong lập tức đuổi theo, chộp mạnh về phía mọi người.
Dưới cú chộp mạnh này, cho dù mọi người có tránh né trong sự hoảng sợ thì vẫn có sáu bảy người, bao gồm một vị Nguyên Anh trong đó không tránh kịp, trực tiếp bị bàn tay khổng lồ nắm vào trong tay rồi bóp mạnh một cái, máu thịt lập tức nổ tung.
Còn Vương Bảo Nhạc vốn dĩ cũng ở trong phạm vi bị bàn tay khổng lồ chộp tới, nhưng lại bị khe hở ngón tay của bàn tay khổng lồ kia lướt qua một cách kỳ lạ, bị luồng khí do cú chộp kia tạo ra thổi bay, đập vào vách đá ở bên cạnh. Trong giây phút khủng hoảng, khóe miệng Vương Bảo Nhạc tràn ra máu tươi, phệ chủng trong cơ thể đột nhiên bạo phát, trực tiếp hấp thụ
mình lên trên vách đá, nhanh chóng leo lên, chui vào trong một vết nứt.
Gần như ngay khi hắn chui vào, bàn tay khổng lồ ở bên ngoài cái lỗ điên cuồng tàn sát, liên tục chộp tới xung quanh trong tiếng nổ vang liên tục. Trong sự vang vọng của những tiếng kêu thảm thiết, những luồng khí rít lên, mãi một lúc lâu sau, trong lỗ mới yên tĩnh trở lại.
Sau khi đợi một lúc lâu, Vương Bảo Nhạc sắc mặt tái nhợt phóng ra một con rối để nó rời khỏi vết nứt, ra bên ngoài kiềm tra một phen. Sau khi phát hiện lối ra đã bị đóng kín, bốn phía có rất nhiêu thịt nát hỗn độn, Vương Bảo Nhạc trở nên trầm mặc.
Hắn không biết đám người Phùng Thu Nhiên, Triệu Nhã Mộng và Khổng Đạo có chạy được ra ngoài trước khi lối ra bị đóng kín hay không, hắn chỉ biết, có không ít người đã phải bỏ mạng trong cái lỗ này.
"filepos0013927464">

Bạn cần đăng nhập để bình luận