Tam Thốn nhân Gian

Chương 574

Chương 574Chương 574
MỘT NÚI HAI ĐỈNH
Sau khi nhìn thấy hành vi của Độc Cô Lâm thông qua bản đồ trời đêm kia, Vương Bảo Nhạc ngẫm nghĩ một lúc rồi bật cười.
“Dọn sân cũng tốt!”
Kết cục của đợt thí luyện này đã biến thành trận chiến nhất định phải có của Vương Bảo Nhạc và Độc Cô Lâm. Nếu như đối phương đã bắt đàu dọn dẹp thì rõ ràng là có ý không muốn để trận chiến này bị quấy rầy, Vương Bảo Nhạc cũng cảm thấy quyết định này của đối phương không tồi nên đứng dậy.
“Chúng ta cũng bắt đầu dọn dẹp thôi, cứ chọn phe bên kia đi!”
Nói đoạn, Vương Bảo Nhạc bước ra một bước giữa không trung, thân thể nháy mắt đã lướt đi xa, Triệu Nhã Mộng và Khổng Đạo cũng nối gót theo sau. Ba người một đường bay nhanh, 'âm 'âm tiến v'ê phía những nơi có dấu chìa khóa trên bản đồ.
Thế nên, cả đợt hành động dọn sân của Vương Bảo Nhạc và Độc Cô Lâm đột nhiên bắt đ'âu từ hai hướng khác nhau.
Đối với đệ tử của phe Phùng Thu Nhiên và Diệt Liệt Tử thì đây đúng là những trải nghiệm đau đớn. Nếu như lúc trước thì Vương Bảo Nhạc chẳng có chút địa vị nào trong lòng họ cả, nhưng qua 1'ân thí luyện này thì Vương Bảo Nhạc lại tỏa sáng như sao trời, lại còn chiến thắng Chu Sơ Đạo, trở thành một trong hai người mạnh nhất trong vùng đất thí luyện hiện nay.
Đám tu sĩ chỉ còn chút hơi tàn của phe Diệt Liệt Tử thấy hắn đến thì đều tái mặt, dù trong lòng không cam nhưng biết rõ dựa vào thực lực của bản thân thì không thể giành được phần thắng trong 1'ân thí luyện
này. Lúc trước, bọn họ còn ôm tâm lý may mắn mong giành được hạng ba. Đương nhiên, họ cảm thấy nếu như trong hai người Vương Bảo Nhạc và Độc Cô Lâm có ai bị đánh bại thì vẫn có thể giành được hạng hai. Nhưng rõ ràng... Nay họ đã nhìn ra cả Vương Bảo Nhạc lẫn Độc Cô Lâm đều không cho những người khác có cơ hội xen vào.
Vậy nên, đợt dọn sân này thực tế chính là gom hết chìa khóa lại, căn bản chẳng có kẻ nào ngu ngốc đến mức phản kháng cả. Dù là phe Phùng Thu Nhiên hay Diệt Liệt Tử, chỉ cần vẫn còn giữ được chìa khóa đến nay thì đều không phải kẻ ngu nên phẫn lớn đều chọn cách ngoan ngoãn giao chìa khóa ra ngay khi bị Độc Cô Lâm và Vương Bảo Nhạc đuổi theo.
Nhưng trong hai phe vẫn còn vài kẻ đui mù, đối với những kẻ như thế, cách làm của Độc Cô Lâm cũng không khác gì Vương Bảo Nhạc, hắn chẳng giết chết mà chỉ đánh gãy hai chân để kẻ đó nằm im một chỗ.
Nhìn từ bản đồ trời đêm thì có thể thấy ngôi sao đại biểu cho cả hai đã phân chia khu vực rất rõ ràng, cả hai lại quét ngang toàn bộ khu vực của mình. Cứ thế cho đến ba canh giờ sau... Qua một loạt hành vi đánh hoặc bát của hai người, phe Phùng Thu Nhiên và Diệt Liệt Tử cũng dần mất hết chìa khóa.
Phe của Du Nhiên đạo nhân cũng vậy, dù là trung lập, nhưng trong đợt dọn sân này thì họ đều hiểu rõ có ở lại cũng chẳng ý nghĩa gì nữa. Từ một góc độ nào đó thì tất cả bọn họ chỉ như những chiếc lá xanh, giá trị tồn tại của họ trong đợt thí luyện này chính là làm nền cho hai ngôi sao thiên kiêu kia tỏa sáng.
Vậy nên, sau khi gặp được Vương Bảo Nhạc và Độc Cô Lâm, đệ tử thuộc phe Du Nhiên đạo nhân đều không chống cự mà chỉ khách khí giao hết chìa khóa ra. Như thế, khi chỉ còn một canh giờ nữa là đến Lân truyền tống thứ hai thì trên bản đồ trời đêm đã không còn bất kỳ chiếc chìa khóa rải rác nào nữa.
Chỉ có hai ngôi sao sáng rực do vô số chìa khóa hội tụ lại, cùng với lượng lớn người ẩn hình trên bản đồ sắp bị đào thải trong lần truyền tống sắp tới vì mất chìa khóa mà thôi.
Lúc này, những người đó đều ngẩng đàu nhìn lên bản đồ trời đêm, im lặng chờ đợi.
Trong khi bọn họ đang chờ đợi thì Vương Bảo Nhạc cũng không nhìn bầu trời nữa mà chuyển sang Triệu Nhã Mộng và Khổng Đạo.
Triệu Nhã Mộng không nói hai lời, lập tức lấy chìa khóa ra, Khổng Đạo cũng hít sâu một hơi rồi đưa chìa khóa của mình cho Vương Bảo Nhạc.
“Bảo Nhạc, nhất định phải thắng đấy!”
Khổng Đạo trầm giọng nói.
Triệu Nhã Mộng mỉm cười, trong mắt đầy vẻ chờ mong. Nhìn hai người như thế, Vương Bảo Nhạc cũng mỉm cười, sau khi lấy hết chìa khóa thì bình tĩnh nói.
Tát nữa chúng ta sẽ... gặp lại ở bên ngoài!
Nói đoạn, Vương Bảo Nhạc đột nhiên xoay người, thân thể lao nhanh về phía trước. Hắn dùng tốc độ nhanh nhất, toàn thân như hóa thành một ngôi sao báng bừng bừng ánh lửa bay giữa không trung, nhắm thẳng tới... phía bắc nơi có Độc Cô Lâm.
Lúc này, Độc Cô Lâm đang khoanh chân ngồi trên một ngọn núi cũng chợt mở mắt ra, trong mắt ánh lên chiến ý mãnh liệt, miệng thì thào.
“Không biết người đánh bại Chu Sơ Đạo như ngươi có tư cách đề làm ta dùng tới đạo thần thông thứ hai hay không!” Nói đoạn, Độc Cô Lâm mỉm cười đứng dậy, giống như một người khổng lồ chống trời. Hắn cũng tiến lên một bước, sau đó lao nhanh về phía Vương Bảo Nhạc như một tia chớp.
Hai người một nam một bắc, tốc độ đều vô cùng kinh người, cùng nhau lướt đi. Khoảng cách giữa hai người cũng nhanh chóng được rút ngắn, mà hành động của
họ cũng khiển cho những người mất chìa khóa trong vùng đất thí luyện giật mình không thôi. Đối với bọn họ thì đã định trước là chác chắn sẽ thua, nhưng trước khi thua lại được tận mắt quan sát cuộc chiến tranh giành vị trí đệ nhất nhân trong hàng đệ tử Thương Mang Đạo Cung như thế đã đủ lắm rồi.
Nhất là trong trận chiến giành vị trí đệ nhất nhân này, một người là tu sĩ bản địa, một người lại là... tu sĩ Liên bang.
Dựa trên mặt tình cảm, bọn họ đương nhiên mong là Độc Cô Lâm sẽ thắng. Nhưng sự quật khởi của Vương Bảo Nhạc làm cho bất luận kẻ nào cũng không dám xem thường. Có thể nói, trong lòng mọi người, ai thắng ai thua vẫn khó mà nói trước.
Nhưng cuối cùng số người cho rằng Độc Cô Lâm sẽ chiến thắng vẫn chiếm đa số!
Thể nên, trong loại suy nghĩ này theo Vương Bảo Nhạc và Độc Cô Lâm nhanh chóng tới gần nhau, những tu sĩ khác trong
vùng đất thí luyện đều chạy vội đến, mục tiêu đúng là khu vực ở giữa hai người bọn họ. Dựa theo tốc độ của hai người kia thì cũng không khó để tính ra khu vực mà họ sẽ giáp mặt nhau.
Cùng lúc đó, trong khi Vương Bảo Nhạc và Độc Cô Lâm bộc phát, những người khác trong vùng đất thí luyện tập trung lại thì trên quảng trường bên ngoài cũng vang lên từng đợt xôn xao và bàn tán. Tất cả mọi người đều tập trung tinh thần nhìn lên bàu trời, thứ bắt mắt nhất chính là hai màn hình khổng lồ của Vương Bảo Nhạc và Độc Cô Lâm.
Thân ảnh của hai người đang đến gần nhau với tốc độ cực nhanh, tạo thành biết bao tiếng nổ ầm 'âm. Thậm chí, lúc này hư vô cũng bị tốc độ của họ làm cho nứt ra từng vết, nhìn qua thì bàu trời sau lưng họ như đang sụp đổ. Trong quá trình bay nhanh này, khí thế của hai người cũng càng lúc càng mạnh hơn.
“Hai người bọn họ đều đang súc thế!”
“Hai trận chiến trước đó của Độc Cô Lâm đều chỉ dùng một loại thuật pháp đã lộ ra vô địch chi ý, nhưng bộ khôi giáp màu đỏ mà Vương Bảo Nhạc dùng để để đánh bại Chu Sơ Đạo vào phút cuối cùng rất đáng SỢ!”
“Nếu như bộ khôi giáp màu đỏ của Vương Bảo Nhạc có thể duy trì lâu một chút thì kết cục của trận chiến này khó mà nói trước được, nhưng nếu hán không làm được thì Độc Cô Lâm thắng chắc.”
Đệ tử trên quảng trường 'ôn ào bàn tán, bách tử Liên bang cũng căng thẳng tột cùng. Ai nấy cũng vừa kích động lại lo lắng, đủ loại cảm xúc đan xen lại hóa thành lo âu.
Thậm chí, ngay cả tu sĩ Nguyên Anh của Thương Mang Đạo Cung cũng phải nghiêm túc hơn hẳn, bởi vì từ góc độ nào đó mà nói thì chiến lực của Vương Bảo Nhạc và Độc Cô Lâm đã sánh ngang với Nguyên Anh.
Những việc họ trải qua đương nhiên cũng không phải những đệ tử Kết Đan bình thường kia có thể sánh bằng nên sau khi tận mắt thấy quá trình chiến đấu của Độc Cô Lâm và Vương Bảo Nhạc thì trong lòng họ đã có phán đoán.
“Vương Bảo Nhạc thua chắc rồi!”
“Hắn thua ở chỗ hắn chỉ là Kết Đan trung kỳ, còn Độc Cô Lâm thì đã là Kết Đan đại viên mãn!”
“Gặp phải kẻ địch không cùng đẳng cấp thì chiến lực rất quan trọng, nhưng nếu gặp người có chiến lực ngang nhau thì sức bền mới là điều quan trọng nhất!”
Những tu sĩ Nguyên Anh này đều có phán đoán của riêng mình. Phùng Thu Nhiên cũng hít sâu một hơi, nghiêng đầu nhìn về phía Diệt Liệt Tử.
“Diệt Liệt Tử, đợt thí luyện này có thể kết thúc ở đây rồi!”
“Dù dựa theo quy tắc thì cũng phải chờ truyền tống xong mới có thể quyết định được, vẫn còn một canh giờ nữa, Thu Nhiên trưởng lão nóng vội quá rồi đấy!”
Diệt Liệt Tử thản nhiên lên tiếng, từ chối thẳng thừng.
Phùng Thu Nhiên nheo mắt lại định nói tiếp gì đó, nhưng Du Nhiên đạo nhân ngồi bên cạnh lại nói.
“Thu Nhiên trưởng lão à, chờ thêm một canh giờ nữa cũng có sao đâu. Lão phu cũng muốn biết là hai người bọn họ ai sẽ chiến thắng! Huống hồ gì, nếu bây giờ mà ngăn cản thì chằng những hai người bọn họ không chấp nhận, mà ngay cả những đệ tử xung quanh cũng không muốn ấy chứ.”
Phùng Thu Nhiên nhìn những đệ tử xung quanh, thấy trên mặt ai nấy đều đầy vẻ chờ mong và cuồng nhiệt, lại nhìn hình ảnh của Vương Bảo Nhạc và Độc Cô Lâm trên bầu trời và ánh mắt hừng hực chiến ý của họ, đành im lặng.
Sau khi Phùng Thu Nhiên im lặng, trong sự chú ý của tất cả mọi người xung quanh, một nén nhang sau, trên bản đồ trời đêm trong vùng đất thí luyện, hai ngôi sao ở hai phía Nam Bắc lướt vun vút về phía nhau rốt cuộc cũng chạm mặt.
Có lẽ là trùng hợp, hoặc do cả hai cố ý chọn ra, nơi mà họ gặp mặt lại là một ngọn núi có hai đỉnh. Ngọn núi có hai đỉnh đó sừng sững giữa đất trời như muốn đâm rách bầu trời.
Trong tiếng nổ mạnh, thân ảnh của Vương Bảo Nhạc xuất hiện trên đỉnh núi bên phải. Độc Cô Lâm cũng nháy mắt đáp xuống ngọn núi bên trái. Hắn đứng trên đỉnh núi giống như thiên thân, đôi mắt sáng ngời nhìn thẳng về phía Vương Bảo Nhạc ngoài trăm trượng!
“Vương Bảo Nhạc!”
Vương Bảo Nhạc cũng nhìn qua, ánh mắt của hai người giao nhau giữa không trung. Dường như lại có tiếng nổ vang lên xung quanh cả hai, vọng khắp bốn bề.
"filepos0012442487">

Bạn cần đăng nhập để bình luận