Tam Thốn nhân Gian

Chương 319

Chương 319Chương 319
SAO HỎA DỊ BIẾN! •
J f T T ể từ khi ta tu luyện đến nay, trong cùng cảnh chằng ai dám nói như vậy với ta, càng không cần phải nói tới một Trúc Cơ trung kỳ như ngươi!”
Hàn quang trong mắt Lý Uyển Nhi lóe lên, một cỗ khí tức nguy hiểm phát ra từ người cô ta, thậm chí đồ đạc trong văn phòng còn rung chuyển nhẹ.
Đối mặt với uy áp của Lý Uyển Nhi, Vương Bảo Nhạc chỉ nhướng mày cười.
’’Trùng hợp thật đấy, những kẻ dám nói thế với ta đều bị ta giết cả rồi! Chúng ta có cần thử xem ai giết được nhiều Trúc Cơ hơn không?"
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, lạnh lùng mở lời, sát khí bùng lên, cũng chuẩn bị sẵn sàng để đấu một trận.
Nếu như lúc vẫn còn là Trúc Cơ sơ kỳ thì có lẽ hắn chẳng có được khí thế cỡ này nhưng sau khi tu vi lên đến trung kỳ, hai chân có thêm hai đạo thiên lôi và Pháp Binh, quan trọng nhất là sự cường hãn của nhục thân khiến cho những bực bội và bất mãn của Vương Bảo Nhạc đối với Bộ Vực kỷ trước đó có dấu hiệu bùng nổ.
Khí tức của cả hai giao nhau, khí thế cũng dâng cao, Lý Uyển Nhi bỗng đứng dậy nhưng cô không hề ra tay mà mở cửa sổ bước ra, một chiếc khí cầu đột nhiên xuất hiện giữa không trung, bay xuống dưới chân của cô.
"Không phải ngươi hỏi ta có phán đoán sai hay không à? Lên đi! Ta sẽ cho ngươi xem cái gì gọi là chứng cứ xác thực!"
Lý Uyển Nhi lạnh lùng nói.
Vương Bảo Nhạc nhìn Lý Uyển Nhi, cân nhắc một phen, sau đó cũng bước lên khí cầu của Lý Uyển Nhi. Chỉ trong nháy mắt chiếc khí cầu này đã bay vọt đi với tốc độ cực nhanh, đến người trong Bộ Vực kỷ cũng không phát hiện.
Dù tốc độ của khí cầu quá nhanh nhưng vì nó là loại đặc chế của Bộ Vực kỷ nên có quyền hạn cực cao, không kinh động đến màn phòng hộ bên ngoài thành Thực Dân Sao Hỏa, sau khi bay một lúc thì đã ra bên ngoài thành!!
Lúc này, Sao Hỏa đang vào mùa đông, bên ngoài có gió rét thấu xương, thậm chí khi khí cầu di chuyển, dù vẫn duy trì nhiệt độ bên trong nhưng không tránh khỏi việc bên ngoài bị đóng băng.
Vương Bảo Nhạc trong khí cầu thì mắt lóe tinh quang, ngay khi khí cầu vừa ra khỏi thành thì hắn đã lấy thẻ ngọc ra liên lạc với Tông chủ của Đạo viện Phiêu Miễu để báo lại việc này, sau đó mới thu hồi thẻ ngọc, lạnh lùng nhìn Lý Uyển Nhi, lòng thầm đoán không biết cô có liên quan gì với đại thụ hay không.
Nếu có liên quan thì truyền âm của mình sẽ bị chặn, nhưng nay vẫn truyền âm bình thường, có thể thấy ắt hẳn cô Lý Uyển Nhi này không dính dáng gì với đại thụ cả.
Thấy Vương Bảo Nhạc truyền âm, trong mắt Lý Uyển Nhi ánh lên vẻ khinh thường, cô im lặng điều khiển khí cầu bay ra xa thành Thực Dân của Sao Hỏa đến một bình nguyên hoang vu.
Bình nguyên thoạt nhìn chỉ một màu trắng xóa, có một khu vực nhỏ chưa bị tuyết phủ kín là còn lộ chút màu đỏ của mặt đẩt bên dưới.
Đến đây thì khí cầu cũng từ từ dừng lại, Lý Uyển Nhi nhảy thẳng xuống bên dưới, Vương Bảo Nhạc nhíu mày nhảy xuống theo. Lý Uyển Nhi lại lấy một thẻ ngọc ra chĩa xuống đất bấm một cái, sau khi bấm xong thì thẻ ngọc lập tức phát ra ánh sáng tím, tia sáng nhanh chóng lan rộng ra, đồng tử của Vương Bảo Nhạc co rụt lại, thấy hư không nơi hai người đứng bắt đầu vặn vẹo và trở nên mơ hồ, cuối cùng, báng tuyết trong phạm vi mười trượng biến mất như mặt gương bị đánh nát, trên đất xuất hiện một cái hố sâu!
Rõ ràng nơi này vốn có một cái hố nhưng bị người ta bố trí trận pháp che giấu khiến cho người ngoài không thể nhìn thấy.
Thấy cái hang nọ, hô hấp của Vương Bảo Nhạc dần trở nên dồn dập hơn, lại quay sang nhìn Lý Uyển Nhi. Lý Uyển Nhi thì bước thẳng xuống dưới, sau đó giọng của cô vọng lên.
"Sao hả, không dám xuống à? Chẳng phải ngươi muốn chứng cứ xác thật sao?"
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, giơ tay phải lên, Pháp Binh cấp bảy xuất hiện trong tay, thân thể của hắn lóe lên bay thẳng xuống hố, sau khi hắn vào thì phát hiện nhiệt độ ở dưới này cao hơn bên ngoài một chút. Thoạt nhìn thì đây là một lối đi, Vương Bảo Nhạc thấy Lý Uyển Nhi đứng ở cuối con đường, đồng thời cũng thấy được cảnh tượng khiến hắn biến sắc!
Sâu trong cái hố này là một mật thất, chỉ có ánh sáng leo lét phát ra từ những ngọn đèn dùng linh thạch làm chất đốt, nhưng thân là tu sĩ Trúc Cơ, ánh sáng mờ ảo này đã đủ cho hắn nhìn rõ bên trong.
Cửa chính mật thất đã được mở ra, mà bên trong mật thất chứa đây dụng cụ, bên trong chúng đều chứa gì đó, nhìn kỹ thì phần lớn đều là khí quan của con người, một số thì là thi thể trẻ con, cũng có không ít cái chứa những loại máu thịt kì lạ. Vương Bảo Nhạc không nhận ra tất cả nhưng rõ ràng sự tồn tại mật thất này tràn ngập cảm giác tà ác.
Điêu này khiến cho sắc mặt của Vương Bảo Nhạc trở nên nghiêm túc hơn, có một số việc là giới hạn của con người, không thể vượt qua, những thứ trước mặt hắn đã phá hủy nguyên tắc làm người vô cùng nghiêm trọng!
’’Thấy cả rồi chứ?”
Lý Uyển Nhi bình tĩnh như không, tay phải lại xuất hiện một tấm thẻ ngọc, sau khi ấn xuống thì có một màn hình bắn ra.
Cảnh tượng trong màn hình chính là mật thất này, có điều nó không có Vương Bảo Nhạc và Lý Uyển Nhi. Kẻ xuất hiện trong màn hình là một nam tử trung niên, Vương Bảo Nhạc chỉ nhìn thoáng qua đã lập tức nhận ra đó chính là lão sư đã bị Bộ Vực kỷ bắt đi.
Trong hình ảnh, kẻ này đang khoanh chân ngồi, vẻ mặt vô cùng dữ tợn như đang tu luyện gì đó mà trước mặt hắn ta còn bày một dụng cụ chứa khí quan như đang hấp thu từng đợt khí tức kì lạ nào đó!
cảnh này khiến cho sác mặt Vương Bảo Nhạc sa sầm xuống, trong lòng cũng hiểu chuyện này Bộ Vực kỷ không hề làm sai. Hắn định mở miệng thì Lý Uyển Nhi đã thu hồi thẻ ngọc và lên tiếng trước.
"Sở dĩ còn giữ lại nơi này là vì muốn dụ đồng lõa của hắn ta tới, đưa ngươi đến đây đã xem như phá lệ rồi, nên hãy nhớ cho kỹ, sau này chuyện do Bộ Vực kỷ bọn ta làm không tới lượt ngươi nghi ngờ!"
Nói xong, Lý Uyển Nhi lạnh lùng xoay người đi ra.
Vương Bảo Nhạc có phần xấu hổ, nếu đổi lại là lúc khác, ai dám nói chuyện kiểu đó thì hắn đã trở mặt rồi, nhưng bây giờ lại chẳng tức giận nổi. Vương Bảo Nhạc xẩu hổ nối gót Lý Uyển Nhi, nhìn bóng dáng yểu điệu gợi cảm của cô, không biết tại sao Vương Bảo Nhạc lại nhớ đến chuyện Lý Tú muốn mình làm anh rể của hắn.
Nhưng ngay khi Vương Bảo Nhạc đang nghĩ về chuyện này, đi theo Lý Uyển Nhi sắp rời khỏi cái hố thì bên ngoài bỗng có dị biến xảy ra!
Tiếng nức nở đột nhiên truyền vào từ bên ngoài, giống như có vô số người đang than khóc, âm thanh thê lương vang vọng bốn bề. Vương Bảo Nhạc và Lý Uyển Nhi đều nghiêm mặt, lại thấy được có gió màu đỏ thổi đến ở phía xa!
Nó rõ ràng là màn sương màu đỏ, cuồn cuộn ập đến như thủy triều, quét ngang bốn phương, phạm vi cực lớn, tốc độ siêu nhanh, nếu như nhìn từ trên xuống ắt thấy nó vô biên vô tận như một đại dương màu máu đang ập tới.
Bọn họ cán bản chưa kịp lao ra thì màn sương đỏ đó đã bao trùm cái hố chỗ hai người Vương Bảo Nhạc và Lý Uyển Nhi đang ở.
Tiếng nức nở kia lại càng thê lương hơn như có vô số oan hồn đang đau đớn gào thét trong màn sương đỏ này khiến cho người ta nghe thấy đều sinh ra sợ hãi từ tận linh hồn, da đâu tê rân, đồng thời lại có vô số tiếng ken két như nghiến răng vang lên.
Tất cả vốn đã đáng sợ lắm rồi, nhưng thứ khiến Vương Bảo Nhạc và Lý Uyển Nhi biến sắc chính là sau khi cái hố bị bao phủ và tiếng nức nở kia vang lên, cảnh sắc bị phủ kín thì linh khí trong cơ thể họ lại mất đi ngay lập tức!
Giống như bị cấm chế, linh khí đột nhiên mất liên hệ, Lý Uyển Nhi giật mình bật thốt.
"Cẩm linh?!"
"Gì thế này?"
Đầu óc của Vương Bảo Nhạc cũng dậy sóng.
Hắn cũng không cảm giác được sự tồn tại của linh khí, thậm chí ngay cả Thanh Liên cũng bị cắt đứt liên lạc, chỉ có phệ chủng là còn cảm giác được phàn nào, dù rất mỏng manh.
Có điều, cảm giác rất mỏng nên căn thời gian nhất định mới có thể cảm ứng được hoàn toàn, lúc này linh khí của hắn lại biến mất, không thể vận dụng, có thể nói chỉ trong nháy mắt hắn đã từ tu sĩ biến thành người thường!
Nhẫn truyền âm, vòng tay trữ vật các thứ đều không thể dùng, tất cả những thứ có liên quan đến linh khí đều bị cấm hết!
Cũng may cơ sở tu luyện vẫn còn đó nên trong thời gian ngắn sẽ không ảnh hưởng đến việc hít thở, nhưng nếu ở lâu thì nhất định sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng cả hai vẫn chậm một chút, sương máu cuồn cuộn ập đến, tuy chỉ lan có nửa đường thì thôi nhưng cả hai hộc tốc chạy vào trong mật thất đóng cửa lại thì có một tia khói nhận ra Vương Bảo Nhạc nên tách đàn hệt như vật sống để đuổi theo hắn. Ngay khi Vương Bảo Nhạc sắp đóng cửa thì nó vọt qua chui thẳng vào miệng mũi của hắn!
Vương Bảo Nhạc giật mình cảm ứng được cơn đau đớn dữ dội dâng lên như thể sinh mạng và linh hồn đều bị hòa tan. May mà nó chỉ có một tia khói nên thân thể của Vương Bảo Nhạc có thể phân giải được nó cho nên cơn đau kia chỉ bộc phát trong chớp mắt rồi thôi, nhưng vẫn khiến hắn ướt đẫm mồ hôi, cảm giác suy yếu cũng thể hiện rõ hơn.
Cứ như vậy, trong không gian u tối này, cả hai cảnh giác chờ một lúc, phát hiện dường như màn khói đỏ chỉ lan đến một nửa đường chứ không vào tới tận đây thì đều thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ lại không biết ràng màn sương đỏ này không chỉ xuất hiện ở đây mà còn ở nhưng nơi khác trên khắp Sao Hỏa!
"filepos0007437168">

Bạn cần đăng nhập để bình luận