Tam Thốn nhân Gian

Chương 701

Chương 701Chương 701
SUY ĐOÁN CỦA LÝ HÀNH VĂN
££ T á bùa này thoạt nhìn có vẻ bình I J thường, giống như do người tiện tay vẽ bừa ra. Thậm chí, chất liệu của nó cũng không khác một tờ giấy bình thường. Hiện giờ, nó đang được đặt dưới đáy hồ của Đạo viện Phiêu Miễu. Nếu kết quả của cuộc chiến tranh này là Liên bang biến mất thì ngươi phải mang nó đi, để nó trở thành bức tường vững chắc bảo vệ mồi lửa ván minh. Đồng thời, theo như nghiên cứu của bản thân, ta cảm thấy... Có lẽ thứ đó là một tín vật ấy chứ!”
Lý Hành Ván liếc nhìn Vương Bảo Nhạc, nghiêm giọng nói ra từng chữ một.
Vương Bảo Nhạc giật mình không thôi. Hắn rất khó tưởng tượng nổi rốt cuộc là
tồn tại như thế nào mới có thể tiện tay vẽ ra một lá bùa với sức mạnh khủng bố, có thể bảo vệ một nền văn minh như thể.
“Không biết sư huynh có thể làm được hay không...?” Hô hấp của Vương Bảo Nhạc trở nên dồn dập. Việc này khiến tâm thần của hắn bị chấn động nên không chú ý tới ánh mát sâu thẳm và do dự của hai người Đoan Mộc Tước và Lý Hành Ván.
Một lúc lâu sau, đợi Vương Bảo Nhạc tiêu hóa việc này xong, hình như Lý Hành Ván đã có quyết định gì đó nên tiếp tục mở miệng nói.
“Cho nên, Sao Kim là phòng tuyến thứ hai, cho dù chắc chắn sẽ không thể địch nổi nhưng cũng phải cố thủ tới cùng vì để hy sinh và chuẩn bị cho trận quyết chiến cuối cùng ở Sao Hỏa!”
“Bảo Nhạc, ta biết trong Sao Hỏa còn có một vài bí mật nào đó. Đủ loại dấu hiệu cho thấy bí mật này đã rơi vào tay ngươi. Ta hy vọng vào ngày trận chiến trên Sao
Hỏa diễn ra thì ngươi sẽ dốc hết sức mình!”
Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi rồi gật đầu. Về việc Minh Khí ở Sao Hỏa, Vương Bảo Nhạc cũng biết trước đó Lý Hành Ván đã nhìn ra manh mối. Hắn cũng hiểu, nếu không có Lý Hành Ván giúp hắn che giấu thì với thực lực của hắn khi đó đúng là không thể bảo vệ Minh Khí được, sẽ bị rất nhiều người nhòm ngó.
Sau đó, Lý Hành Ván lại dặn dò Vương Bảo Nhạc một phen. Đến lúc tối muộn thì Vương Bảo Nhạc mới mang theo tâm trạng nặng nề rời khỏi mật thất. Sau khi Vương Bảo Nhạc rời đi, Đoan Mộc Tước đã nhịn rất lâu mới nhìn Lý Hành Ván với vẻ muốn nói lại thôi. Cuối cùng ông cũng hỏi một câu.
“Thật sự không nói cho hắn biết toàn bộ chân tướng sao?”
“Nói cho hắn biết cái gì? Những bức tượng trong chủ thành của Liên bang sao? Những
bức tượng thuộc về văn minh cổ của Trái Đất đó vẫn cần rất nhiêu thời gian để hồi phục và súc thế, hiện giờ chỉ có thể khởi động một lần. Ngươi và ta cũng đã thôi diễn rồi, không đủ để chống lại hạo kiếp lẫn này. Như thế thà rằng để nó bảo vệ cho các mầm non tương lai còn hơn!”
Trong mắt của Lý Hành Ván đầy quyết đoán. Ông vừa nói vừa giơ tay phải bấm pháp quyết, dẫn pháp lực của trận pháp hệ Mặt Trời ngưng tụ lại, tạo thành lớp chắn.
“Ngoài ra, ta cũng chỉ không nói điêu cuối cùng, cũng là bí ẩn nhất cho hắn biết. Nhưng việc đó... đã khiển ta và ngươi đau đớn cay đắng mấy thập niên, cần gì phải để hắn tiếp bước chúng ta? Nếu trận chiến này thắng lợi thì thôi, một khi thất bại, ta muốn để mọi chuyện đã qua biến thành cát bụi, chỉ để lại mầm non tương lai và hy vọng mà thôi!”
Lý Hành Ván nhìn Đoan Mộc Tước rồi trịnh trọng tuyên bố. Trong mắt ông đẫy vẻ cố chấp, nhưng sâu trong sự cố chấp đó
còn xen lẫn cảm giác không cam lòng.
Nhìn thấy vẻ cố chấp trong mát của Lý Hành Văn, cũng thấy vẻ không cam lòng đó nên Đoan Mộc Tước mới im lặng. Một lúc lâu sau thì Đoan Mộc Tước chợt thở dài, tinh khí thần có vẻ xìu hẳn xuống, dung mạo cũng có vẻ tang thương hơn rất nhiêu.
“Những người đó... Nếu khi xưa đã chọn rời đi và vứt bỏ thì tại sao lại để lá bùa kia chứ... Ông ám chỉ Vương Bảo Nhạc rằng lá bùa kia là tín vật, tức là ông cũng khao khát và chờ mong đúng không?”
Lúc Đoan Mộc Tước hỏi vậy, Lý Hành Ván nhắm chặt hai mắt không trả lời.
Trong mật thất trở nên yên tĩnh. Hai người đều im lặng không nói gì, nhưng trong lòng của Lý Hành Văn nỗi chua xót và bao tiếng thở dài mãi mà không biến mất. Quả thật, ông không nói cho Vương Bảo Nhạc biết bí ẩn cuối cùng của Trái Đất. Thực tế, Đoan Mộc Tước cũng không biết đầy đủ về bí mật này. Chỉ có lý Hành Ván là người duy
nhất biết được toàn bộ.
Không phải Lý Hành Ván không thể nói mà là ông không muốn nói. Lý Hành Ván không muốn nói cho Vương Bảo Nhạc biết rằng, năm đó, sau khi có được lá bùa và đào sâu nghiên cứu tất cả lịch sử, di tích và rất nhiều vật phẩm, tư liệu được khai quật trên Trái Đất được ghi chép từ trước đến nay, cuối cùng Lý Hành Ván đã phát hiện một bí mật.
Tu sĩ xuất hiện ở kỷ Linh Nguyên không phải là nhóm tu hành giả đầu tiên trong lịch sử nhân loại.
Mọi dấu hiệu hợp lại với nhau, cho ra đáp án chính là... Trái Đất là một nhánh đã bị vứt bỏ của một nền ván minh lớn nào đó. Thậm chí, Lý Hành Ván còn hoài nghi, đối với nền văn minh lớn kia thì Trái Đất có cũng được, mà không có cũng chẳng sao. Hơn nữa, có thể nền ván minh đó sở hữu rất nhiều nhánh như Trái Đất.
“Có lẽ giá trị duy nhất chính là huyết mạch giống nhau nên có thể chọn ra một số tôi tớ ưng ý chứ gì? Bọn họ xem nơi này là cái gì? Trại chăn nuôi à!”
Trong đôi mắt đã nhắm nghiên của Lý Hành Ván đầy vẻ không cam lòng. Lý do ông ám chỉ với Vương Bảo Nhạc có thể lá bùa kia là tín vật cũng đúng như lời Đoan Mộc Tước đã nói khi nãy. Trong lòng Lý Hành Ván vẫn còn chút chờ mong.
Bởi vì Lý Hành Văn có thể chắc chắn rằng người để lại lá bùa kia không thuộc về nền ván minh lớn mà là người Trái Đất từng được nền ván minh kia mang đi âm thầm để lại.
Trong lúc hai người im lặng thì thời gian cũng dần trôi qua, dù Vương Bảo Nhạc đã rời khỏi nơi này không biết đoạn đối thoại sau đó của Đoan Mộc Tước và Lý Hành Văn, không biết những bí ẩn và suy đoán về nền văn minh lớn đó, nhưng tu vi của Vương Bảo Nhạc đã hơn hẳn Đoan Mộc Tước và Lý Hành Ván. Nhất là thần niệm,
cho nên... Hắn vẫn cảm nhận được sức mạnh trận pháp hệ Mặt Trời chuyển tới mật thất sau khi mình rời đi.
“Sư tổ... có chuyện không nói cho ta biết.”
Dưới sự cung kính dẫn đường của tu sĩ trong căn cứ Sao Kim. Sau khi tới nơi ở tạm thời của mình tại nơi này, Vương Bảo Nhạc khoanh chân ngồi xuống, trong mắt ánh lên vẻ thâm thúy.
“Lá bùa kia có vấn đề.”
Vương Bảo Nhạc trăm ngâm. Hắn tin Lý Hành Ván sẽ không có ác ý với mình. Dựa vào đó làm cơ sở để phân tích và phán đoán, không khó để cho ra một đáp án. Thứ Lý Hành Văn không nói cho hắn biết chắc chắn có liên quan tới lai lịch của lá bùa này. Mà lý do không nói thì hoặc là Lý Hành Ván có lý do bất đắc dĩ, hoặc là ông không muốn hắn chịu áp lực không cần thiết.
“Người già đều muốn con cháu bình an, giấu hết mọi vất vả vào lòng, hóa thành một cây đại thụ che gió chắn mưa. Điêu đó không sai, nhưng mà con cháu được bảo hộ thật ra lại mong mình có thể nhanh trưởng thành để bảo vệ đại thụ.”
Vương Bảo Nhạc thở dài một tiếng. Hắn cầm nhẫn truýên âm gọi cho cha mẹ của mình. Mấy tháng hắn mất tích, dù cha mẹ của hắn không biết tình huống cụ thể, nhưng cũng đoán được ít nhiêu. Lúc họ lo lắng, may mà vẫn có Triệu Nhã Mộng và Chu Tiểu Nhã mới xuất quan thường lui tới chuyện trò giải khuây, cả hai người liên tục an ủi, nên dù trong lòng cha mẹ của Vương Bảo Nhạc vẫn lo lắng không thôi, nhưng cảm giác lo âu cũng đã vơi đi nhiều.
Lúc này, nhận được truýên âm của Vương Bảo Nhạc, biết hắn không có vấn đề gì thì hai người mới an lòng. Một lúc lâu sau, Vương Bảo Nhạc buông nhẫn truyền âm xuống, sau đó lại truyền âm báo cho mấy người Triệu Nhã Mộng và Trác Nhất Phàm
là mình đã về. Hắn cũng lục tục nhận được trả lời, nhưng từ giọng điệu vội vàng của họ, Vương Bảo Nhạc có thể nhận ra nhiệm vụ của từng người trong đám Triệu Nhã Mộng đều chưa kết thúc.
Trong đó, Trác Nhất Phàm là người duy nhất chưa trả lời. Vương Bảo Nhạc cũng không nghĩ nhiêu. Sau khi bình tĩnh lại, hắn cũng không tìm hiểu về bí mật mà Lý Hành Ván đang giấu, Vương Bảo Nhạc tin rằng vào lúc cần thiết thì sư tổ sẽ tự nói cho hắn biết tất cả.
Sau đó, Vương Bảo Nhạc trầm ngâm, bắt đầu suy nghĩ về lực lượng mình có thể vận dụng trong trận chiến này. Một lúc lâu sau, hắn bỗng mở miệng nói lớn.
“Sư huynh, tiểu sư đệ mà ngươi thương yêu nhất gặp chuyện rồi. Sư huynh đẹp trai vô địch có đó không!?”
Đợi một lúc lâu cũng không thấy có người đáp lại, Vương Bảo Nhạc hơi buồn rầu. Dù hắn không tin sư huynh đã đi rồi nhưng
cũng không dám đánh cược. Lỡ như sư huynh thật sự không có ở đó thì sẽ to chuyện lắm.
“Chị đẹp xinh đẹp nhất vũ trụ, dung nhan tuyệt thế ơi, chị có ở đó không...”
Vương Bảo Nhạc thở dài rồi gọi thầm trong lòng, nhưng kết quả vẫn như thế. Có vẻ việc chị đẹp có đáp lại hay không liên quan đến tâm trạng. Lúc này, hình như tâm trạng của cô không được tốt, nên dù Vương Bảo Nhạc hô bao nhiêu Lân thì cũng không có bất kỳ động tĩnh nào.
“Không ai quan tâm ta! Được rồi, lúc này ta cũng không tin ta không thể giải quyết được!”
Vương Bảo Nhạc trừng mắt. Sau khi hừ một tiếng thì hắn lại vùi đ'âu suy nghĩ.
“Người khổng Lô trong Mặt Trăng kia, còn có Minh Khí trong Sao Hỏa... Tiếp theo là nhờ vào đặc tính của Tinh Thần Nguyên Anh...”
"filepos0015047106">

Bạn cần đăng nhập để bình luận