Tam Thốn nhân Gian

Chương 778 CỰC NGŨ TỬ

Chương 778 CỰC NGŨ TỬChương 778 CỰC NGŨ TỬ
Cú đạp thứ hai trăm cộng n của Vương Bảo Nhạc sắp sửa đạp xuống, nghe thấy vậy thì lập tức dừng lại, cúi đầu nhìn về phía thanh niên nọ.
Thanh niên thấy Vương Bảo Nhạc dừng chân thì thầm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía Vương Bảo Nhạc. Dù trong lòng liên tục mắng chửi nhưng lại không dám để lộ ra mặt, thậm chí hắn còn ra vẻ nịnh nọt mà nói với Vương Bảo Nhạc.
“Ba ba ngươi có mệt không, ta biết tuyệt chiêu mát xa đặc biệt đây, hay là ngươi nằm ra đất đi, để ta xoa bóp cho ngươi đỡ mệt. Chờ ngươi nghỉ ngơi lấy lại sức xong thì lại giáo huấn con trai đây cũng không muộn mà.”
Vương Bảo Nhạc thoáng nhướng mày, nhìn vẻ mặt nịnh nọt của đối phương có vẻ rất chuyên nghiệp, rõ ràng hắn ta thường xuyên làm thế này, thế là trong lòng lại thấy nghi hoặc về thân phận của tên này hơn nữa.
Vương Bảo Nhạc cảm thấy, ngoại trừ thân thể khá đặc thù ra thì tên này chẳng có vẻ gì giống một vị vương tử cả. Nhất là khả năng nịnh nọt thành thói kia khiến cho trong lòng Vương Bảo Nhạc dễ chịu hơn phần nào nên vẻ mặt cũng thả lỏng hơn một chút. Sau khi nhìn tên thanh niên kia vài lần thì Vương Bảo Nhạc mới lạnh lùng mở miệng.
“Nếu ngoan ngoãn sớm như vậy thì đã chẳng bị đánh rồi. Tốt lắm, ba ba cũng không phải thật sự muốn đánh ngươi, ngoan ngoãn nói xem ngươi truýên tống tới đây kiểu gì đi.”
Vương Bảo Nhạc hắng giọng một tiếng, sau đó giơ tay xoa đầu thanh niên nọ.
Nghe Vương Bảo Nhạc nói vậy, thanh niên lập tức muốn khóc. Một phần là do bị đánh khi nãy, phẫn còn lại là chính hắn cũng không biết tại sao, rõ ràng tên này đã hành hung mình dã man như thế, lẽ ra mình phải hận hắn ta mới đúng, nhưng vừa bị hắn ta sờ dẫu cùng với mấy lời miễn cưỡng xem như ôn hòa kia thì mình lại cảm động một cách khó hiểu như thế.
Thanh niên vội vàng gật đầu, cố gắng giữ vững bộ dạng nịnh nọt, ngoan ngoãn lên tiếng.
“Ba ba, ta thật sự tới từ Huyền Trần đế quốc, ta là vương...”
Nói tới đây, thanh niên nhìn thấy ánh mắt của Vương Bảo Nhạc lóe lên nên lập tức giật bắn người, vội vàng đổi giọng.
“Ba ba, ta sai rồi, ta không phải vương tử. Ta chỉ là một bình dân trong Huýên Trần đế quốc, sống nhờ vào việc biểu diễn. Trước đó, ta đang biểu diễn cho vương tử trong hoàng cung, chẳng biết tại sao bỗng
nhiên lại bị truyền tống tới đây...:
Thanh niên khóc lóc nói, sợ Vương Bảo Nhạc không tin nên còn với tay vào ngực lấy lệnh bài thân phận ra.
“Ba ba, ngươi nhìn đi, đây là thẻ ghi chép thân phận của Huýên Tràn đế quốc bọn ta. Ta không có nói dối đâu, ba ba ngươi tha cho ta đi.”
Ánh mắt của Vương Bảo Nhạc lóe lên, nhận lấy lệnh bài xem xét một phen. Thần thức quét qua một cái, đúng là thấy được dấu hiệu thân phận của đối phương ở trong đó, ngoài ra không còn tin tức nào nữa.
Lúc trước, khi đối phương gào lớn tự nhận là vương tử thì Vương Bảo Nhạc không tin cho lắm. Nhưng nay đối phương bảo mình không phải vương tử thì Vương Bảo Nhạc vẫn thấy hồ nghi.
“Chẳng lẽ hắn ta thật sự là vương tử, nhưng bị ta hiểu lầm mà vu oan ư?”
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, tay phải đột nhiên giơ lên đặt trên đỉnh đâu của thanh niên này. Không chờ đối phương có phản ứng thì Vương Bảo Nhạc đã triển khai Minh Pháp để sưu hồn.
Đây không phải lần đ'âu tiên Vương Bảo Nhạc sưu hồn, nhưng ngay khi sưu hồn thì hắn lại bất ngờ biến sắc, bởi vì... ký ức trong đàu thanh niên này lại trống rỗng, không có gì cả.
Cho dù là kẻ ngốc cũng khó mà có chuyện thế này được, trừ khi ký ức của đối phương đã bị người khác xóa đi hoàn toàn nên biến thành trống rỗng, lại không có thêm ký ức nào mới. Nhưng xem xét từ biểu hiện của thanh niên thì lại không thể có chuyện này được.
“Thú vị lắm... Không ngán cản sưu hồn mà lại trống rỗng hoàn toàn.”
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, trong lòng thầm nghĩ có khi thanh niên này đúng là vương tử vương tư gì đó thật...
Ngay khi Vương Bảo Nhạc đang suy nghĩ thì thân thề của thanh niên lại run rẩy, trong mắt đằy vẻ hoảng sợ, giống như sợ sẽ bị đánh làn nữa nên mới chần chừ một lúc rồi run run nói.
“Ba ba, ngươi đừng hiểu lầm, từ nhỏ thân thể của ta đã không giống những người khác rồi. Cũng từng có người tiến hành sưu hồn với ta, nhưng cũng không có thu hoạch gì hết. Chính ta cũng không biết tại sao... Ngươi đừng đánh ta nữa.”
Thanh niên vừa nói vừa khóc ròng, nước mắt nhỏ xuống đôi giày mà hắn nói được bện từ tóc của mười vạn ái phi.
Nhìn bộ dạng nhát cáy của thanh niên, lại nghĩ tới chuyện tên này chỉ là Kết Đan, bộ dạng cũng vô cùng tầm thường, khí chất lại thua xa mình như thế, Vương Bảo Nhạc ngẫm nghĩ một lúc, lại kiểm tra và lục soát thân thể của thanh niên này, bao gồm cả túi trữ vật, thậm chí đến mấy thấu kính nhỏ trên quần áo cũng không bỏ qua.
Cuối cùng, sau khi xác định chỉ toàn rác rưởi thì Vương Bảo Nhạc mới nhíu mày, thầm nghĩ trên người tên này chẳng có pháp bảo gì, vừa nhìn đã biết là thứ nghèo kiết xác. Cho dù thật sự là vương tử khỉ gió gì đi chăng nữa thì chắc hẳn nền văn minh bên chỗ đối phương cũng rất yếu.
Trong đầu đảo qua một loạt suy nghĩ, sau khi có phán đoán này thì Vương Bảo Nhạc lập tức mất hết hứng thú với thanh niên kia, đến cả tên tuổi cũng chẳng màng hỏi, cuối cùng mới hờ hững nói.
“Được rồi, dù thân phận và lai lịch của ngươi là gì thì cũng không liên quan đến ta, tự giải quyết cho tốt đi.” Nói đoạn, Vương Bảo Nhạc xoay người toan rời đi.
Hắn tới đây chỉ là để giải khuây chứ chẳng mong chờ sẽ thu hoạch được gì, nay lại tính toán sẽ tới nơi khác đi dạo một lúc rồi quay về quân đoàn Băng Phượng để tiếp tục nghiên cứu Hình Tiên Chấn Thiên Tráo.
Thanh niên kia nghe Vương Bảo Nhạc nói vậy xong thì thoáng giật mình, sau đó vội vàng nhìn xung quanh với ánh mắt ngơ ngác. Thấy Vương Bảo Nhạc xoay người sắp sửa rời đi, thanh niên lắc người giãy giụa vài cái, tranh thủ hô to.
“Ba ba, đây là đâu thế...”
Vương Bảo Nhạc dừng bước, thầm nghĩ dù sao đối phương cũng gọi mình là ba ba nên ít nhiêu gì cũng nên quan tâm một chút, ném tấm thẻ ngọc có địa đồ của ván minh Thần Mục ra.
Thanh niên vội vàng đón lấy rồi mở ra xem, sau khi xem xong thì sắc mặt lập tức tái nhợt. Tinh đồ này hoàn toàn xa lạ đối với hắn ta, cảm giác xa lạ lẫn ngỡ ngàng nháy mắt đã hóa thành nguy cơ và thiếu an toàn trong lòng hắn.
“Lúc ra ngoài thì nên chú ý một chút, đừng có để người bên ngoài bắt về làm sủng vật.”
Vương Bảo Nhạc cũng nhìn ra vẻ bất an của thanh niên này, nhưng hắn cảm giác mình đã hết lòng lắm rồi, về phần đối phương ra ngoài kiểu gì thì Vương Bảo Nhạc không quan tâm lắm. Thân thể của hắn nhoáng lên một cái đã rời khỏi khu vực này, tiến vào lối đi định ra ngoài.
Nhưng ngay khi Vương Bảo Nhạc bước vào lối đi thì thanh niên sau lưng lại nhanh chóng tới gần, cùng với tiếng hét lớn đầy lo lắng của hắn ta.
“Ba ba chờ ta với...”
Thanh niên này cũng thật sự hết cách rồi. Hắn nhìn tinh đ'ô xong thì lại thấy vô cùng bất an. Ở nơi xa lạ thế này, dường như chỉ có người trước mặt mới có thể giúp mình. Tuy đối phương hơi lạ, lại còn đánh mình, nhưng cuối cùng cũng không giết mình, nên theo bản năng đã muốn đi theo hắn.
Hắn ta cũng nhìn ra vẻ bực bội của Vương Bảo Nhạc, nhưng sự bất an trong lòng khiến hắn không còn lựa chọn nào khác.
Sau khi đuổi theo Vương Bảo Nhạc, hắn ta bắt đầu liên tục buông lời nịnh hót, gân như đã dùng hết tất cả vốn liếng của mình.
Vương Bảo Nhạc đi ở phía trước, mắt nhìn thanh niên bám dính lấy mình hệt như cao bôi da chó, nghe mẩy lời nịnh nọt trơn tru của đối phương, trong lòng lại càng cảm thấy tên này không thể nào là vương tử gì cả. Vương Bảo Nhạc lại đanh mặt, khi bước ra khỏi hang động, đứng trên thiên thạch toan bước vào chiến hạm ở giữa tinh không, hắn lại quay đầu nhìn thanh niên kia một cái.
“Đừng có đi theo ta nữa!”
“Ba ba, ngươi đừng bỏ ta lại một mình mà... Ta có một người chị, là mỹ nữ có tiếng ở Huýên Trần đế quốc bọn ta, ta có thể giới thiệu cho ngươi. Ngươi cứ yên tâm đi, nếu như ta mà giúp ngươi thì nhất định sẽ thành công!!”
Thanh niên vỗ ngực, sau khi thử hết đủ loại nịnh nọt mà vẫn không có hiệu quả thì
hắn lại bắt đầu thi triển cả mỹ nhân kế.
Vương Bảo Nhạc nghe vậy, mặc dù không có cảm giác gì với cô gái đó nhưng vẫn bị những lời của tên thanh niên này chọc cho phì cười. Nghĩ lại mới thấy tính cách của tên này đúng là giống với con lừa, đều là kiều không đánh thì không chịu nghe lời nên Vương Bảo Nhạc lại nheo mắt nhìn thanh niên này vài lượt.
“Nếu ngươi giới thiệu chị của mình cho ta thì phải gọi ta là gì hả?”
Thanh niên ngẩn ra, hít sâu một hơi rồi tranh thủ lên tiếng.
“Ba ba, ta có một người cô cũng tốt lắm. Còn cả cô vợ bé mà thời gian trước cha ta vừa mới rước về nữa, người đẹp như tiên luôn. Ta sẽ giới thiệu cô ta cho ngươi! Đến lúc đó ba cô cùng hầu một chồng, nhất định sẽ thành một đoạn giai thoại của cả tinh vực luôn!”
Vương Bảo Nhạc dở khóc dở cười, khoát tay ngán chặn mấy suy nghĩ linh tinh của tên thanh niên này Nhưng rõ ràng thanh niên này chẳng mấy nhanh trí, thấy vậy thì sốt ruột, ánh mắt đảo qua trên người Vương Bảo Nhạc một cái, trong lòng liên tục phân tích nhu cầu của đối phương và cách để đề cao giá trị của mình. Cuối cùng, hắn ta nhìn về phía chiến hạm đang lơ lửng trên tinh không, hai mắt sáng rực lên rồi nói.
“Ba ba, trong ký ức của ta có một phương tử thần binh, ta sẽ đưa cho ngươi. Xin ba ba hãy bảo vệ ta một thời gian ngắn đi!”
Nói đoạn, thanh niên này lập tức quyết đoán lấy một tấm thẻ ngọc ra, sau đó khắc phương tử thần binh thuộc loại cao cấp trong Huyền Trần đế quốc của bọn họ ra, cung kính dâng lên cho Vương Bảo Nhạc.
Vương Bảo Nhạc không khỏi dừng bước với hành động và sự quyết đoán của thanh niên này, hắn cầm thẻ ngọc quét thần thức qua một cái, đồng tử trong mắt lập tức co
rụt lại. Hồi lâu sau hắn mới ngẩng đầu lên nhìn thanh niên kia một cái, rơi vào trầm ngâm.
Phương tử ghi lại trong này đúng là cách chế tạo một loại thần binh vô cùng quỷ dị, đồng thời, đa phần xem như một loại kỹ thuật rèn. Thông qua loại kỹ thuật này, có thể phân giải thần binh rồi dùng phương thức ký sinh để bao phủ lên thần binh của kẻ thù, từ đó có được hiệu quả cướp đoạt và thôn phệ.
Trình độ của nó rất cao, vượt xa tất cả thủ đoạn luyện chế mà Vương Bảo Nhạc từng tiếp xúc. Ngay cả bản thân Vương Bảo Nhạc tối đa cũng chỉ có thể hiểu rõ chừng một phần nhỏ trong đó sau khi nhìn lướt qua.
Vương Bảo Nhạc có dự cảm, một khi mình nghiên cứu triệt để phương tử này thì tạo nghệ luyện khí của bản thân nhất định sẽ tăng vọt, lên tới một cảnh giới cao hơn. Điêu này khiến cho tâm thần của hắn rung động, đồng thời cũng thấy hứng thú với
thanh niên này hơn. Thế nên, sau trầm ngâm suy nghĩ một lúc, Vương Bảo Nhạc mới khoan thai lên tiếng.
“Ngươi tên gì?”
“Quốc huy của Huýên Trần đế quốc bọn ta là một con Anh Vũ, nên cha ta đã đặt tên cho ta là Cực Ngũ Tử, ba ba ngài cứ gọi Tiểu Ngũ là được!”
"filepos0016671536">

Bạn cần đăng nhập để bình luận