Tam Thốn nhân Gian

Chương 737

Chương 737Chương 737
RA OAI PHỦ ĐẦU
ếếT1 hật hâm mộ Thánh Đào Môn I này vì có thể gặp được một người thông minh xuất sắc như ta!” Vương Bảo Nhạc ho khụ một tiếng, mang theo phức cảm tự tôn đột nhiên dâng lên trong lòng rời khỏi tiểu đội sửa chữa này, đi vào bên trong chiến hạm theo lệnh của vị trưởng lão Nguyên Anh kia.
Việc sửa chữa toàn bộ chiến hạm được chia thành hai khu vực bên trong và bên ngoài. Mặc dù ở khu vực bên ngoài cũng có rất nhiêu công việc, nhưng về mặt kỹ thuật thì không yêu cầu cao lắm. Song khu vực bên trong thì khác, việc kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt hơn, chỉ là đi vào thôi mà Vương Bảo Nhạc đã phải trải qua nám trận pháp quét hình rồi.
Sau khi vượt qua tất cả và sử dụng truýên tống trận để đi thẳng vào bên trong chiến hạm, Vương Bảo Nhạc đã nhìn thấy tu sĩ đón mình ở đây.
Người này đã ở tuổi trung niên và có tu vi Kểt Đan sơ kỳ. Sau khi nhìn thấy Vương Bảo Nhạc, ông ta lập tức tiến lên mấy bước, cung kính chắp tay.
“Bái kiến Long Nam Tử sư huynh, bởi vì bên trong chiến hạm có rất nhiêu khu vực chưa được sửa xong, nếu như không biết sẽ có nguy hiểm, cho nên ta đã nhận được nhiệm vụ đợi sư huynh ở đây rồi đưa huynh đển nhóm bảy!”
Thân phận của Long Nam Tử cũng được xem là một đệ tử có thâm niên ở Thánh Đào Môn, lại thêm mặc dù tu vi trong nhiêu năm chưa từng đột phá, nhưng nói thế nào cũng là Kết Đan đại viên mãn. Như vậy, cho dù tạo nghệ luyện khí không đủ, nhưng vẫn có địa vị nhất định trong số các đệ tử.
Thấy đối phương khách sáo, Vương Bảo Nhạc nở nụ cười. Nhưng vì môi của Long Nam Tử mà hắn biến hình thành hơi mỏng cho nên nụ cười trông có vẻ lạnh lùng khiến cho tu sĩ trung niên đang bái kiến hắn cảm thấy mất tự nhiên. Do đó, khi dẫn Vương Bảo Nhạc đi về phía trước một cách dè dặt, ông ta đã cố gắng hết sức để trả lời tất cả các câu hỏi của Vương Bảo Nhạc.
Suốt đường đi, thông qua cuộc điêu tra với người này, Vương Bảo Nhạc đã hiểu rõ hơn về nhóm bảy. Có tổng cộng bốn mươi mốt tiểu đội sửa chữa trong chiến hạm, mặc dù có sự phân công lao động rõ ràng, nhưng bởi vì toàn bộ nhân số quá ít, cho nên gần như mỗi tiểu đội đều hoặc ít hoặc nhiêu phải đảm đương công việc sửa chữa khác.
Trên mấy chục tiểu đội này còn có chín nhóm. Một mặt, họ quản lý tiểu đội dưới quýên, mặt khác đảm nhiệm công việc sửa chữa quan trọng hơn. Ví dụ như nhóm bảy mà hiện giờ hắn phải đến thì chuyên phụ trách hệ thống phòng vệ của chiến hạm.
về độ khó, tạo nghệ luyện khí cần thiết phải có trình độ cao hơn thì mới có thể đảm nhiệm được. Đồng thời, nhóm bảy có mười chín người, công việc khác với các nhóm làm việc ở khu vực bên ngoài. Mỗi đệ tử ở đây đều có một phòng làm việc riêng, hầu hết đều hoàn thành nhiệm vụ một cách độc lập.
Ngoài các nhiệm vụ cố định hàng ngày, nếu như có thừa thời gian thì có thể tự mình đi đến khu vực danh sách sửa chữa chiến hạm, chế tạo hoặc sửa chữa theo nhu cầu của bản thân.
Để nâng cao hiệu suất và tính tự chủ trong điều kiện thiếu hụt tài nguyên này, Thánh Đào Môn vẫn trao phần thưởng cho các điểm đóng góp là có thể đổi lấy một số vật phẩm cần thiết cho tu luyện.
Trên đường đi, theo hiểu biết, Vương Bảo Nhạc đã nhận ra trong không gian rộng lớn bên trong chiến hạm này ngoài cấu trúc được hình thành bởi một số lượng lớn pháp khí, còn có một số bộ phận sinh vật
được hợp nhất với bức tường của con tàu.
“Thật thú vị!”
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại. Hắn chưa từng nhìn thấy thuật dung hợp sinh vật và pháp khí này trong sách cổ về luyện khí, lúc này, dựa vào kinh nghiệm của bản thân, lập tức đã phán đoán ra phương pháp này có thể cải thiện đáng kể chiến hạm. Trong lòng hắn lại càng hứng thú hơn với hệ thống luyện khí của nền văn minh Thần Mục này.
Cứ như vậy, dưới sự dẫn dắt của tu sĩ trung niên, hai người đi bộ khoảng nửa giờ bên trong chiến hạm và cuối cùng đã đến khu vực của nhóm bảy.
Khu vực này trông giống như một tổ ong với hàng chục căn phòng nhỏ. Trên quảng trường ở tít mãi bên ngoài chất đống những mảnh vật liệu bị hư hỏng. Có một tu sĩ thanh niên đang đứng ở đó, liên tục chỉ đạo đám tạp dịch ở xung quanh, sau khi
ghi lại tất cả vật liệu thì gửi nó đến những tổ ong kia.
“Đưa Tam cấm Linh Bàn này đến chỗ Trân Lạc sư huynh.”
“Nói với Lý Phương sư đệ rằng La Y Châu mà hắn sửa không đạt yêu cầu. Nếu như vẫn không sửa được thì cút ra khỏi nhóm bảy!”
“Phá Không Chùy này còn sử dụng được, đưa đến chỗ Lưu Minh Phi. Trong một ngày phân chia được ít nhất 70% Hư Không Thạch ở trong đó!”
Tu sĩ thanh niên này có tu vi Kết Đan hậu kỳ, hình như có tạo nghệ rất mạnh về luyện khí. Bất kỳ món vật liệu và pháp khí nào ở đây, hắn ta chỉ càn liếc mắt nhìn một cái là có thể lập tức nhìn ra vấn đ'ê, nói năng thì không chút khách khí, tràn đầy sự thiếu kiên nhẫn.
Lúc này, sau khi ném một món pháp khí cho tạp dịch ở phía sau và dặn dò một hồi,
hắn ta đã nhận thấy sự xuất hiện của Vương Bảo Nhạc, ngẩng đầu cau mày nhìn Vương Bảo Nhạc.
“Bái kiến Lý Trần sư huynh!”
Gần như ngay lúc ánh mắt của thanh niên này quét tới, cơ thể của tu sĩ trung niên bên cạnh Vương Bảo Nhạc run lên, lập tức chắp tay cúi lạy với một thái độ cung kính hơn khi nói chuyện với Vương Bảo Nhạc.
Lúc này, Vương Bảo Nhạc cũng đã nhận ra thân phận của đối phương. Trong ký ức của Long Nam Tử, tu sĩ tên Lý Trần này là đệ tử đích truyền của trưởng lão thứ nám, có khiếu về luyện khí, cũng xem như là thiên kiêu ở Thánh Đào Môn. Trong ngày thường Vương Bảo Nhạc không thể tiếp xúc được, lúc này sau khi nhìn thấy, trong lòng hắn không nhịn được lại trào dâng suy nghĩ, cân nhắc lợi và hại khi biến hóa thành người này.
Nhưng rõ ràng ra tay ở đây không phù hợp. Vương Bảo Nhạc suy nghĩ một hồi, tạm thời từ bỏ ý định kia.
Nhưng cùng lúc Vương Bảo Nhạc từ bỏ ý định kia, thanh niên không biết rằng mình đã đi một vòng trước mặt cái chểt lúc này lại xua tay, không thèm nhìn vào tu sĩ trung niên đang bái kiến hắn ta mà nhìn chằm chằm vào Vương Bảo Nhạc với vẻ thiếu kiên nhẫn, cất lời một cách khó chịu.
“Long Nam Tử, ngươi đã tới trễ! Công việc sửa chữa chiến hạm phải tranh thủ từng phút từng giây, sẽ không có Lân sau đâu!”
“Viên Linh Huyễn Nguyên Thạch này giao cho ngươi, lập tức tự mình đi tìm một căn phòng làm việc không có ai, giờ này ngày mai, tách thành dịch Linh Huyễn cho ta, hao tổn không được vượt quá 20%!”
Nói xong, người thanh niên vung tay phải lên, sau khi ném một hòn đá bằng nắm tay đang tỏa ra ánh sáng màu tím về phía Vương Bảo Nhạc, hắn ta không thèm nhìn
Vương Bảo Nhạc nữa mà tiếp tục sắp xếp xử lý các vật liệu khác. Dường như đối với hắn ta, một kẻ bình thường như Long Nam Tử không đáng để mình nói nhiều, nếu như không thể hoàn thành nhiệm vụ giao cho thì mau chóng cút xéo.
“Hả?”
Vương Bảo Nhạc nhướng mày và nhận lấy viên Linh Huyễn Nguyên Thạch được ném tới. Vật này chỉ có nền ván minh Thần Mục mới có, trước đó Vương Bảo Nhạc đã từng nhìn thấy nó trong sách cổ, biết được sau khi trải qua một số phương pháp đặc biệt, nguyên thạch có thể được hòa tan thành một loại linh dịch tên là Linh Huyễn, chuyên được dùng để nâng cao xác suất thành công khi luyện khí.
Chỉ là trong quá trình hòa tan thứ này sẽ có một sự hao tổn không thể đảo ngược. Thường thì hao tổn trong khoảng 50%, là bình thường, còn 20% thì khá khó khăn.
Đây là ra oai phủ đầu ta sao?:
Vương Bảo Nhạc lướt nhìn người thanh niên kia, đột nhiên mỉm cười. Tính cách của hắn vốn dĩ không phải là loại có thể nuốt giận, nhất là hiện giờ phân thân ở bên ngoài, có thể thay đổi cơ thể bất cứ lúc nào. Nếu như người khác không trêu chọc hắn thì thôi, một khi trêu chọc hán, cho dù có là Thái thượng Trưởng lão của Thánh Đào Môn, Vương Bảo Nhạc cũng không quan tâm, cán bản không có ý nhịn.
Lúc này, lật tay phải cầm Linh Huyễn Nguyên Thạch lại, một ngọn lửa màu xanh lập tức bốc lên từ trong lòng bàn tay của hắn. Sau khi bao phủ Linh Huyễn Nguyên Thạch này, theo pháp hòa tan xuất hiện trong đầu Vương Bảo Nhạc, cho dù là lần đầu tiên triển khai nhưng với tạo nghệ luyện khí và nền tảng vững chắc của hắn, gần như chỉ trong nháy mắt đã hoàn toàn làm chủ được. Trong sự biến hóa liên tục, khí thế của ngọn lửa dần táng lên, màu sắc cũng biến đổi một cách nhanh chóng.
cảnh tượng này ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh. Trong mắt Lý Trần lộ ra vẻ không hài lòng, hắn ta quay đẫu lại nhìn với vẻ lạnh lùng, nhưng rất nhanh, mặt hắn ta đã biến sắc.
“Linh Huyễn Nguyên Thạch được đốt cháy bằng đan hỏa, trải qua sáu trám chín mươi sáu vòng quay và hai trám ba mươi ba loại biến đổi màu sắc, kết hợp với pháp thổ tức, càng có nhiều linh khí thấm vào thì mới có thể được hòa tan được thành công. Đồng thời còn phải quan sát vết nứt ván lạc đang cháy trên nguyên thạch và điêu chỉnh nó theo các văn lạc khác nhau. Nếu về mặt lý thuyết có thể đạt được trình độ cao nhất, cho dù hao tổn không thể đảo ngược thì cũng có thể giảm đến mức tối thiểu!” Vương Bảo Nhạc vừa luyện chế vừa thản nhiên nói.
“Long mỗ không thể làm được đến trình độ cao nhất, nhiêu nhất... mức độ hao tổn có thể giảm xuống còn 10°/o!”
Vương Bảo Nhạc thản nhiên cất lời, trong ánh mắt ngỡ ngàng của đám tạp dịch ở xung quanh và tu sĩ trung niên chưa kịp rời đi, hắn vung tay phải lên, ngọn lửa biển mất, một chất lỏng phát ra ánh sáng màu tím kỳ dị xuất hiện ngay trên lòng bàn tay hắn.
Mặc dù chất lỏng này có màu tím, nhưng lại vô cùng óng ánh, giống như một báu vật khiển người ta vừa nhìn đã bị nó cuốn hút... Đó chính là dịch Linh Huyễn!
“Ôi trời ơi, đây là... dịch Linh Huyễn cực phẩm!” Tiếng xôn xao đột nhiên vang lên khắp quảng trường này theo tiếng kinh hô của tu sĩ trung niên bên cạnh Vương Bảo Nhạc.
"filepos0015792268">

Bạn cần đăng nhập để bình luận