Tam Thốn nhân Gian

Chương 760

Chương 760Chương 760
CHỚ CHỌC PHÁP BINH Sư!
Những người có tu vi nhất định, tuy vẫn sẽ phản ứng hơi chậm trên vấn đ'ê phản ứng, nhưng cơ bản không thể nao ngu ngốc được. Ví như lúc này, tất cả tu sĩ quân đoàn Hắc Giáp đã nhìn ra hứa hẹn của Vương Bảo Nhạc trước đó một mặt là để tự bảo vệ bản thân, mặt khác cũng là muốn níu kéo quan hệ với quân đoàn Hắc Giáp.
Mà cách nhanh và tiện nhất, hoặc nên nói là có quan hệ nhân quả tốt nhất, ngoại trừ thù hận ra thì chính là lợi ích giữa các bên. Nên nhiêu khi chuyện nợ tiên chính là một trong những cách để tạo thành quan hệ giữa người với người, một khi đã hình thành thì bình thường đều sẽ vô cùng kiên cố trước khi trả hết nợ.
Từ nhỏ Vương Bảo Nhạc đã hiểu rõ đạo lý này, cũng đã dùng tới rất nhiêu lần, nên vừa rồi hắn mới lập tức ra tay chẳng chút chần chừ như thế. Đồng thời, đây cũng là một trong những nguyên nhân thật sự khiến hắn dám mạo hiểm lao ra giết chết đệ tử của quân đoàn trưởng Mặc Long.
Giận thì đúng là giận thật, nhưng cũng không đến mức khó mà nhịn nổi. Thế nên, việc ra tay giết người một là đề thử, hai là do Vương Bảo Nhạc đang cố gắng thể hiện thái độ.
Hắn đã nghĩ kĩ rồi, sau khi trải qua chuyện với quân đoàn Mặc Long, nếu mình muốn tiến hành từng bước theo kế hoạch vốn có thì không thực tế cho lắm. Lúc này cơ hội mới lại ở ngay trước mặt, nhưng muốn móc nối với Chưởng Thiên Hình Tiên Tông thì nhất định phải thể hiện cái gì đó.
Tổng hợp tất cả các nhân tố lại, lúc này mới có chuyện Vương Bảo Nhạc nổi giận giết người như thế.
Mà những tiếng xôn xao xung quanh cũng chứng minh phán đoán của Vương Bảo Nhạc. Nhưng so với những tu sĩ quân đoàn Hắc Giáp bình thường đó thì Vương Bảo Nhạc lại để ý thái độ của vị quân đoàn trưởng Hắc Giáp kia hơn.
Ông ta cũng nhanh chóng thể hiện thái độ.
Gần như ngay khi Vương Bảo Nhạc bay ngược lại, vị quân đoàn trưởng Mặc Long đau đớn khi bị mất ái đồ bừng bừng sát khí, hét lớn tuổi theo hắn tới. Ánh mắt của vị lão giả đang ngồi trên giáp xác trùng trong bong bóng bảy màu kia đột nhiên lóe lên, sau khi nhìn Vương Bảo Nhạc một cái thì ông chợt mỉm cười.
“Thú vị lắm!”
Nói đoạn, lão giả giơ tay lên lên chạm nhẹ vào con hắc giáp trùng ở bên dưới. Con hắc giáp trùng khổng lồ kia chợt ngẩng đàu lên, há miệng gầm lớn một tiếng với bên ngoài. Thanh âm này xuyên qua bong bóng bảy màu, ầm ầm nổ tung ở bên ngoài. Nó
tạo thành lực trùng kích và gió lốc cực mạnh ở giữa Vương Bảo Nhạc và quân đoàn trưởng Mặc Long đang đuổi theo sát nút.
Tiếng 'âm 'âm lập tức vang vọng khắp nơi, thân thể của Vương Bảo Nhạc run lên, nhưng hắn vẫn cắn răng mượn lực để lui vào trong ánh sáng. Tuy quân đoàn trưởng Mặc Long cũng rất mạnh, nhưng bà ta chỉ là Giả Tiên chứ không phải Linh Tiên thật sự, lúc này bà ta cũng biến sắc, tốc độ bị ảnh hưởng nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Vương Bảo Nhạc tiến vào trong ánh sáng, trong lòng tràn ngập ấm ức và điên cuông khiến bà ta tức giận gầm lớn.
Nhưng vị quân đoàn trưởng Mặc Long này cũng là kẻ quyết đoán, dù lúc này lửa giận trong lòng bà ta đã ngút cao, nhưng chỉ giẫm mạnh vào tinh không bên dưới và liếc nhìn Vương Bảo Nhạc một cái, sau đó xoay người nhoáng lên một cái rồi rời đi.
Bà ta bỏ đi như thế còn khiển Vương Bảo Nhạc cảm thấy áp lực hơn những lời bà ta
đã nói, bởi vì hắn biết rõ những kẻ thế này thì lại càng tàn nhẫn hơn.
“Phải nhanh chóng giải quyết chuyện này mới được!” Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, không nhìn về hướng quân đoàn trưởng Mặc Long đã rời đi nữa. Hắn xoay người lại cúi đầu với quân đoàn Hắc Giáp, sau đó lại cúi đàu thật sâu với bong bóng bảy màu kia.
“Đa tạ ơn giúp đỡ của tiền bối!”
Lão giả trong bong bóng bảy màu kia giống như không hề nghe thấy những lời Vương Bảo Nhạc đã nói, chỉ nhắm mắt ngồi đó.
Vương Bảo Nhạc vẫn cứ bình tĩnh như thường, sau khi cúi đầu Lân nữa thì vẫn giữ nguyên vẻ cung kính mà lùi lại, mãi cho đến khi đã đi ra hơn ngàn trượng thì hắn mới quay đầu định rời đi.
Cũng chính lúc này, có vẻ như khá hài lòng v'ê hành động của Vương Bảo Nhạc nên giọng nói đầy uy nghiêm của vị Hứa Phi Tử
kia cuối cùng cũng vang lên bên tai Vương Bảo Nhạc.
“Long Nam Tử, bản tọa đã nhớ quyết định trong vòng ba nám sẽ đóng góp ba trăm con cá Mặc Long của ngươi rồi đấy!”
Ngay khi nghe thấy câu này, Vương Bảo Nhạc chỉ im lặng vài giây thì lập tức ôm quýên cúi đầu, mở miệng với vẻ cung kính và buồn rầu.
“Vãn bối hiểu rõ.”
Nói đoạn, hắn lại ôm ngực giống như bị thương không nhẹ, sau đó lảo đảo đi xa. Đến khi ra khỏi phạm mà thần niệm của Linh Tiên có thể bao trùm thì Vương Bảo Nhạc mới nheo mắt lại, quay đầu nhìn về phía quân đoàn Hắc Giáp.
“Vừa mở miệng đã đòi gấp ba, quân đoàn trưởng Hắc Giáp này đúng là ác thật. Cũng là do ta tự bê đá đập chân mình...”
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, hắn vốn cũng không định quỵt nợ, nếu như tình
hình cho phép thì hắn vẫn sẽ cân nhắc chuyện đóng góp để kéo quan hệ với quân đoàn Hắc Giáp.
Nhưng lời nói vừa rồi của đối phương đã khiến Vương Bảo Nhạc từ bỏ suy nghĩ này, hắn đã nhìn ra dụng ý của vị quân đoàn trưởng Hắc Giáp kia. ông ta đây là đang cưỡng chế để tăng giá trị của hắn lên, khiến cái chết của hắn có ý nghĩa lớn hơn nữa.
“Chắc là không tới ba nám, tối đa chỉ một nám thôi... Nếu như mình không đưa cá Mặc Long ra được thì vị quân đoàn trưởng Hắc Giáp sẽ tạo ra cục diện ràng ta đã bị quân đoàn Mặc Long giết chết để đòi bên đó bồi thường.” Vương Bảo Nhạc trầm ngâm, tốc độ vẫn không hề giảm. Mục tiêu của Vương Bảo Nhạc không phải chủ tinh Thần Mục, hắn định tìm kiếm nơi để tu dưỡng trong khu vực tinh không của Chưởng Thiên Hình Tiên Tông.
Nơi như thể không hề khó tìm, dù là tiểu hành tinh hay một vài thiên thạch nào đó
đều vô cùng thích hợp, có điêu so sánh thì cái sau lại dễ tìm hơn.
Thế nên, nửa tháng sau, cuối cùng Vương Bảo Nhạc cũng tìm được một thiên thạch thích hợp để khoanh chân ngồi trên đó chữa thương. Hắn đã phải gánh chịu đau đớn khiến thân thể gần như tê liệt, cuối cùng cũng có thể hóa giải nguyền rủa của con chuồn chuồn đỏ trên ngực, lúc này hắn cũng đã điều chỉnh kế hoạch của mình lại.
“Dù là sát cơ của quân đoàn Mặc Long hay là uy hiếp của quân đoàn Hác Giáp đều là do thân phận và tu vi của ta thấp hơn bọn họ!”
Vương Bảo Nhạc khoanh chân ngồi trên thiên thạch, ngước mắt nhìn về phía tinh không xa xôi. Tay phải của hắn trảo một cái xuống mặt thiên thạch bên dưới, trực tiếp móc ra một khối thiên thạch, cãm nó xoay tròn trong tay.
“Thay đổi thân phận cũng không khó gì, nhưng vẫn có hậu hoạn. Đề cao tu vi cũng
không phải thứ có thể làm được trong thời gian ngắn, nhưng... vẫn có một thứ có thể dùng làm phương hướng giúp ta phá giải thể cục này!”
“Ấy chính là... danh tiếng!”
Bàn tay cầm thiên thạch của Vương Bảo Nhạc siết mạnh, trực tiếp bóp nát viên thiên thạch kia, hai mắt lóe sáng.
“Nếu như tiếng tăm của ta vang dội khắp ván minh Thần Mục, không ai không biểt. Tuy vẫn không thể hoàn toàn hóa giải cục diện, nhưng chỉ cần khiến Chưởng Thiên Hình Tiên Tông coi trọng thì đã đủ để hóa giải những rắc rối trước mắt rồi!”
“Khó ở chỗ là khiến cho mức độ coi trọng này lên đển mức mà ta muốn... Nếu muốn được như vậy thì phải làm một vụ kinh thiên động địa, khiến tất cả mọi người đều kinh hãi mới được.”
Vương Bảo Nhạc nghĩ tới đây thì trong lòng đã có suy tính rõ ràng.
“Chẳng có chuyện gì hoành tráng và khiến người ta giật mình hơn chuyện một người đánh nát cả quân đoàn cả.”
Hàn quang lóe qua đáy mắt của Vương Bảo Nhạc. Nhớ tới cảnh tượng chiếc chiến hạm mà mình vất vả chế tạo ra tự nổ, nhớ tới thời gian bị quân đoàn trưởng Mặc Long kia đuổi giết cùng với bao đau đớn mà mình phải gánh chịu mấy hôm nay để có thể giải quyết nguyền rủa từ con chuồn chuồn máu kia, trong mắt Vương Bảo Nhạc lại ánh lên vẻ quyết đoán.
“Với tu vi của ta, muốn làm được điểm này thì cần phải có đủ chiến hạm!”
“Chẳng cần trình độ cao cấp gì, chỉ cần có thể tự nổ là được. Đồng thời, còn phải điêu chỉnh hồi ván, khiến uy lực tự nổ có thể chồng lên nhau... Ngoài ra, cũng cần có đủ nhân lực để điêu khiển chúng.”
Vương Bảo Nhạc nhắm mắt lại, sau khi suy nghĩ một lúc thì dàn mở mắt ra.
Chỉ có thể dùng con rối mà thôi!
Sau khi có quyết định, Vương Bảo Nhạc không lãng phí thời gian nữa. Đầu tiên, hắn gia cố thêm cho những trận pháp mình đã bố trí để chữa thương ở xung quanh, sau đó lại mở vòng tay trữ vật lấy ra hơn mười cái túi trữ vật khác. Bên trong những túi trữ vật này đều chứa thu hoạch của hắn khi theo Thánh Đào Môn ra ngoài lúc trước.
“Chỉ những thứ này thì vẫn không đủ...”
Vương Bảo Nhạc kiểm tra một phen, sau khi thâm tính toán thì lập tức mở thẻ ngọc truýên âm ra gửi tin cho Đức Khôn Tử, bảo đối phương gom hểt tất cả tài liệu lại rồi đưa tới theo từng đợt. Đồng thời còn liệt kê một danh sách cho Đức Khôn Tử, lệnh cho ông ta ra ngoài mua thêm.
Đức Khôn Tử đã trốn về chủ tinh Thân Mục vốn đang nơm nớp lo sợ, sau khi nghe kể về chuyện Long Nam Tử tranh đẩu cùng quân đoàn trưởng Mặc Long ở biên giới,
cùng với chuyện quân đoàn Hắc Giáp ra mặt, ông ta chẳng những không thấy nhẹ nhõm mà còn căng thẳng hơn. Đối với ông ta thì cả Mặc Long và Hắc Giáp đều là những con quái vật khổng l'ô không thể dây vào.
Thế nên sau khi nhận được truyền âm của Vương Bảo Nhạc, Đức Khôn Tử thầm xoắn xuýt một phen, nhưng cuối cùng ông ta vẫn thở dài một hơi, sau đó cắn ráng làm theo mệnh lệnh của Vương Bảo Nhạc.
Cứ như vậy, chớp mắt đã qua ba tháng, bề ngoài của thiên thạch mà Vương Bảo Nhạc ở thoạt nhìn có vẻ vẫn bình thường, nhưng bên trong đã bị thay đổi từ lâu. Toàn bộ phần ruột của thiên thạch đã bị khoét rỗng, biển lửa hừng hực. Ngoại trừ Vương Bảo Nhạc đang luyện khí ở giữa, tóc tai bù xù như kẻ điên ra thì bên trong lại có đến mấy ngàn con rối.
cả đám ra vào vô cùng bận rộn, từng chiếc chiến hạm được chế tạo đơn giản với điểm mạnh duy nhất là uy lực tự nổ cũng được chế tạo ra liên tục.
“Vẩn chưa đủ, quân đoàn trưởng Mặc Long, mụ cứ chờ đó cho ông đây!”
Vương Bảo Nhạc vung tay phải lên, lại luyện chế ra thêm ba con rối, sau đó sai phái chúng gia nhập vào công tác chế tạo ở sau lưng, còn hắn thì lại tiếp tục luyện chế.
"filepos0016266569">

Bạn cần đăng nhập để bình luận