Tam Thốn nhân Gian

Chương 503

Chương 503Chương 503
ĐẤU VỚI TA À?
hỉ là Kết Đan trung kỳ mà cũng V dám đấu với ta? Tên Lương Long này chỉ có một trứng, nhưng ông đây có đến ba trứng đây này!”
Trong lòng Vương Bảo Nhạc thầm lấy làm đắc ý.
Lần ra tay này của hân đối với Lương Long chẳng khác gì nghiên ép. Phải biết là kể từ khi kết Tâm Đan xong thì nhục thân chi lực của hắn đã vô cùng khủng bố, càng khỏi phải nói tới chuyện hắn còn có Lôi Đan và Minh Đan.
Nhất là việc tu luyện Lôi Tiên Biến khiến cho tu vi của hắn đã chính thức được củng cố nên lúc này vừa ra tay thì chính là ầm ầm như lôi đình giáng xuống khiến Lương Long trở tay không kịp, vô cùng bị động, đồng thời cũng không kịp thi triển thủ đoạn khác.
Thấy Vương Bảo Nhạc xông tới như một con bạo long muốn xé nát tất cả, Lương Long hoảng sợ không thôi, nguy cơ ập tới khiến hai mắt của hắn ta đỏ ngầu, nhanh chóng lùi lại, sau đó giật một miếng ngọc bội đeo trên cổ xuống rồi bóp nát.
“Ngươi có Pháp Binh thì ông đây cũng có!”
Ngọc bội kia nháy mắt phát ra ánh sáng chói lóa, chỉ trong nháy mắt đã nhanh chóng biến ảo thành một cái mai rùa khổng lồ. Cái mai rùa này trực tiếp phóng to rồi bao phủ lấy Lương Long ở bên trong. Lúc cái mai rùa hình thành thì sóng âm do cái loa của Vương Bảo Nhạc tạo thành đã ầm ầm phát nổ ngay bên trên mai rùa này.
Lúc này, lại có tiếng nổ mạnh vang vọng bốn phương, sức mạnh của sóng âm cũng bộc phát toàn diện, thậm chí còn khiến cho mặt đất xuất hiện rất nhiều vết nứt, nhưng... xung quanh cái mai rùa của Lương Long chỉ bị lõm xuống một chút, sau đó lập tức khôi phục.
Không đợi người ngoài nhìn rõ màn này thì từng đạo thiên lôi của Vương Bảo Nhạc đã ập tới ngay sau sóng âm, đánh thẳng lên mai rùa, nhưng vẫn chỉ khiến cái mai rùa này lõm vào một chút chứ không thể vỡ nát được. Chỉ khi thân thể Vương Bảo Nhạc tới gần, giơ chân phải đá lên mai rùa thì mới khiến cho nó xuất hiện một vết nứt nhỏ.
Nhưng vết nứt này cũng trực tiếp khôi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy được!
Điêu này khiến Vương Bảo Nhạc thoáng nhíu mày, thân thể đột nhiên lùi lại phía sau. Lương Long bên trong mai rùa mượn cơ hội này để kéo dài phần nào, nhưng sắc mặt lại cực kỳ khó coi, nhìn chằm chằm vào chân phải của Vương Bảo Nhạc, sau khi thầm thở phào một hơi thì tim lại đập rộn lên. Hắn ta biết rõ chí bảo mai rùa này của mình là bảo vật phòng thân mà sư tôn đã cho, có thể chống đỡ nổi một kích của Nguyên Anh, Kết Đan thì cán bản không thể làm gì được nó.
Điểm này hắn ta đã từng thử nghiệm trong lúc cùng luận bàn với người ta và chấp hành nhiệm vụ ở phàn thân kiếm. Tuy nhiên, trong nháy mắt vừa rồi, một cước do Vương Bảo Nhạc đá tới lại có thể đánh nứt mai rùa như thế, mặc dù nó đã khép lại trong nháy mắt, nhưng hắn vẫn thấy tim đập thình thịch, nhất là nghĩ tới vị trí mà đối phương vốn muốn đá vào thì Lương Long lại thấy lạnh cả sống lưng.
“Đúng là âm độc!”
Trong lúc Lương Long thăm thở phào thì hai mắt Vương Bảo Nhạc lại lóe hàn quang, thân thể lại lập tức lao ra, Tân này tốc độ còn nhanh hơn, không đợi Lương Long kịp phản ứng thì hắn đã áp sát, giơ tay phải lên tấn công.
Không phải một quyền nữa mà là vô số quyền!
Tiếng ầm ầm lập tức vang lên không ngớt, Vương Bảo Nhạc liên tục tung quyền đánh lên mai rùa của Lương Long như mưa. Dù là nắm đấm hay cước đá đều tạo thành tiếng nổ mạnh, thậm chí Vương Bảo Nhạc còn bộc phát toàn bộ sức mạnh của cả ba viên đan, nhưng tối đa cũng chỉ có thể làm cho mai rùa này xuất hiện vết nứt mà thôi.
Tuy vậy, Lương Long cũng chằng dễ chịu chút nào, mặc dù mai rùa này có thể ngăn cản được đòn tấn công, nhưng vẫn sinh ra chấn động. Một hai Lân thì còn đỡ, nhưng Vương Bảo Nhạc liên tục đánh ra hơn trăm quyền, đá hơn mấy chục cước, tạo thành chấn động dữ dội khiến khí huyết của Lương Long quay cuồng, vô cùng khó chịu.
Nhất là chuyện chỉ có thể bị động chịu đòn này khiến Lương Long muốn phát điên, trong mắt lộ ra sát khí dữ dội, đang định dùng tới đòn sát thủ nhưng vẫn cố nhịn.
“Mình cứ chờ tới khi hắn nghỉ lẫy hơi thì hãy ra tay. Trước tiên cứ dùng cái mai rùa này để tiêu hao pháp lực của hắn vậy!”
Nghĩ tới đây, Lương Long cắn răng cố nhịn, sắc mặt của Vương Bảo Nhạc lại ngày càng khó coi. Cái mai rùa này khiến hắn cảm thấy đau đâu, cán bản không thể đánh nát nó được.
“Chuyện này trước kia ta cũng đã gặp qua rồi...”
Vương Bảo Nhạc đánh ra một quyền, trong đầu nhớ lại chuyện tương tự mình từng gặp phải lúc ở quê hương Linh Tức, khi ấy hắn đã trực tiếp trùm đối phương lại.
“Cứ làm như thế vậy, tưởng là ông đây không làm gì được ngươi à?”
Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc cũng sắp nhịn không được nên lập tức lùi ra sau, giơ tay phải, tức thì có ánh sáng pháp khí lóe lên.
Cũng chính lúc này, Lương Long thấy Vương Bảo Nhạc lùi lại thì hai mắt lóe sáng, thầm nghĩ chính là lúc này nên hai tay bấm niệm pháp quyết, rống to một tiếng cắn chót lưỡi phun máu tươi ra, tay phải giơ lên trảo một cái, đống máu tươi kia phun ra tạo thành một thanh huyết đao ngay trước mặt hắn. Trong lúc hắn vừa nắm lấy huyết đao toan phản kích thì ánh sáng pháp khí trong tay Vương Bảo Nhạc lóe lên, để lộ ra một cái chuông nhỏ.
Cái chuông này đón gió biến to ra, chỉ trong nháy mắt đã biến thành to hơn ba thước, phát ra khí tức kinh người, hơn hằn cái loa lớn nọ, tổng cộng phải đến cỡ Pháp Binh cấp tám. Trên cái chuông này còn có một con rắn lớn màu đỏ há miệng gào rú rồi biến ảo, con rắn đó chính là tàn niệm thân linh trong cái chuông này!
Sau khi Vương Bảo Nhạc bấm niệm pháp quyết một cái, lúc huyết đao của Lương Long bộc phát thì cái chuông lớn này lập tức kêu vang, trùm lên đỉnh đâu của Lương Long, bao trùm cả Lương Long lẫn cái mai rùa kia vào bên trong, tạo thành phong ấn chi lực.
Mà lúc này huyết đao của Lương Long cũng đánh lên cái chuông khiến cho thân chuông rung động 'âm 'âm, phát ra tiếng nổ kinh người, mặt đất cũng phải chấn động. Lương Long ở bên trong bị lực xung kích đánh cho hét thảm một tiếng, phun thêm mấy búng máu tươi, tức giận tới mức toàn thân run rẩy, liên tục gầm to.
Thế nhưng, hắn ta vừa mới gào lên thì cái chuông này lại kêu to khiến cho tâm thần của hắn ta hoảng loạn như muốn phát điên mà lại không thể làm được gì. Dù huyết đao của hắn ta rất mạnh, nhưng nhất thời cũng khó mà phá hủy được cái chuông này, phải đánh nhiều lần mới được.
Nhưng hắn có thể tưởng tượng được, phỏng chừng mỗi lẫn mình tấn công thì đều sẽ tạo thành tiếng chuông vang ầm ầm đánh ngược lại thân thể mình, mà cái mai rùa của hắn ta lại không thể dùng lâu dài, nó tốn quá nhiêu linh khí. Lương Long cảm thấy ấm ức không thôi, đang muốn cắn răng dốc toàn lực liêu mạng thì chợt biển sắc.
“Pháp bảo này có thể chặn linh khí!”
Trong nháy mắt hắn đã cảm nhận được mình mất đi cảm ứng với linh khí ở bên ngoài, không cách nào hấp thu để bổ sung phần tiêu hao được!
Tất cả lại khiến cho tâm trạng ấm ức tột độ của Lương Long trở nên điên cuồng hơn.
Lúc này, Vương Bảo Nhạc đứng bên ngoài, hắn nhìn cái chuông kia rồi hừ một tiếng. Cái chuông này là pháp bảo dùng một lần, không thể tồn tại lâu, lại chỉ dùng được có một lần nên Vương Bảo Nhạc cũng không tiếc nhiêu lắm. Dù sao thì hắn đã bắt được rất nhiêu tàn niệm thần linh ở Sao Hỏa, chỉ càn đủ tài liệu thì vẫn có thể luyện chế ra được.
“Chẳng phải ngươi có mai rùa à, ông đây cho ngươi thêm một tầng nữa cho dày!”
Vương Bảo Nhạc ngạo nghễ ngẩng đầu lên, bước tới đá lên chuông vài cái khiến cho thân chuông kêu to vài tiếng. Hắn cũng chẳng buồn để ý tới nó nữa, xoay người nhìn đám Chu Bưu mặt mày tái nhợt và nhìn mình với vẻ hoảng sợ.
“Động phủ ở đây đã quét dọn xong chưa, còn không mau dẫn đường cho bản tọa!”
Vương Bảo Nhạc thản nhiên nói, cả đám Chu Bưu giật thót, vội vàng bái kiến rồi cung kính dẫn đường, đưa Vương Bảo Nhạc tới động phủ của hắn.
về phẫn động phủ ấy à... đương nhiên là nằm trên đỉnh núi chính rồi! Đứng ở nơi đó có thể nhìn ra bầu trời và biển lửa xung quanh, đồng thời linh khí ở nơi này cũng nồng đậm nhất trên Thanh Hỏa đảo , thậm chí bên trong động phủ còn có một linh trì.
Đồng thời, tất cả nhu yếu phẩm đều được chuẩn bị đầy đủ, sau khi đi vào động phủ xem xét thì Vương Bảo Nhạc hài lòng mỉm cười.
Thật ra, động phủ này là mấy người Chu Bưu muốn chuẩn bị cho Lương Long, nhưng thấy Vương Bảo Nhạc đáng sợ như thế thì bọn họ không dám đắc tội. Lúc này, đưa Vương Bảo Nhạc vào động phủ xong thì bọn họ mới thở phào một hơi, sau khi nhìn nhau thì đều thấy được vẻ đắng chát trong mắt đối phương.
“Thôi, không thể trêu vào được đâu, sau này mọi người cẩn thận một chút đấy!”
Chu Bưu thở dài, dặn dò mấy đồng bọn một câu.
Một tu sĩ Trúc Cơ trong số đó chần chừ rồi hỏi nhỏ.
“Chu sư huynh, chỗ Lương sư thúc thì sao đây?”
“Không quản được, cũng không thể dây vào được đâu. Không thấy cả Lý chủ quản của Ngoại Sự các cũng không thèm để ý tới à...”
Chu Bưu thầm nghĩ, trong đầu nhớ tới cảnh tượng Vương Bảo Nhạc hung hăng quyền đấm cước đá khi nãy, thân thể run rẩy một hồi, vội vàng khoát tay.
Mọi người tự động giải tán, chỉ có chiếc chuông lớn trên quảng trường là thi thoảng lại phát ra tiếng gào đầy ấm ức của Lương Long.
"filepos0011030237">

Bạn cần đăng nhập để bình luận