Tam Thốn nhân Gian

Chương 508

Chương 508Chương 508
KINH DOANH PHÁT ĐẠT

Sở dĩ cái này gọi là cục vực linh võng cũng vì được thiết lập để truyền âm tập thể nên có thể xem như phòng hoặc nhóm Chat, bách tử có thể truyền âm và gửi tin nhân lên đó.
Lúc này, bách tử phân tán trong các đảo nhỏ đang buôn dưa khí thế trong nhóm chat này. Đối với những người phải tới nơi xa lạ như bách tử này, vừa xa quê, xung quanh không phải là đồng hương, phần lớn đều cảm giác được sự xa cách và khinh thường của tu sĩ Thương Mang Đạo Cung nên ai nấy đều gắn bó khăng khít với nhau.
Bọn họ cũng không thể không đồng lòng được, cổ kiếm đồng xanh này nhìn thì giống như thánh địa tu luyện, nhưng thực tế vẫn có rất nhiêu nguy hiểm ngầm. Thậm chí, trong gần một tháng này đã có không ít người trải qua những nguy hiểm với mức độ khác nhau, có cái đến từ nhiệm vụ, cũng có cái đến từ tu sĩ Thương Mang Đạo Cung.
Thế nên, nhóm Chat này là con đường liên lạc quan trọng của bách tử, trong lúc nguy cấp cũng có thể vào đây cầu cứu. Hiện tại, mọi người trong nhóm đang thảo luận về chuyện điểm chiến công.
Lý Di nói xong đã khiến rất nhiêu người giật mình bởi vì điểm chiến công của cô ta quá nhiêu, tổng cộng hơn 600, quá khó tin đối với mọi người. Dù sao thì nhiệm vụ của Thương Mang Đạo Cung rất khó, mà điểm chiến công thì lại ít.
Vậy nên, chỉ lát sau đã có vài người bắt đầu vòng vo hỏi thăm. Vương Bảo Nhạc lúc này chỉ hừ lạnh một tiếng, trong lòng cũng ghen tỵ muốn chết nhưng vẫn để ý nhóm chat, muốn biết vì sao Lý Di lại có nhiều điểm như thế.
Mà thứ Lý Di muốn chính là hiệu quả thế này, bấy giờ cô ta mới đắc ý lên tiếng.
“Các vị đạo hữu, các ngươi chỉ cần nhớ một điểm là được, kiếm chiến công ấy à... Tuy tu vi rất quan trọng, nhưng đầu óc còn quan trọng hơn, không biết Vương Bảo Nhạc đạo hữu có tu vi cao nhất trong chúng ta đã có được bao nhiêu chiến công rồi nhỉ?”
Thấy Lý Di bắt đầu nhàm vào Vương Bảo Nhạc thì những người khác lập tức nín bặt, không muốn bị cuốn vào mâu thuẫn của hai người bọn họ. Chỉ cần là người biết về tình huống ở Sao Hỏa một chút là có thể biết rõ, từ việc cạnh tranh giành chức khu trưởng đến khi Lý Di phạm sai Lâm lớn bị đá ra khỏi Sao Hỏa, mâu thuẫn giữa Vương Bảo Nhạc và Lý Di đã trở thành thù lớn, khó mà hóa giải.
Nhất là sau khi rời khỏi Sao Hỏa thì tước vị của Lý Di lại giậm chân tại chỗ, còn Vương Bảo Nhạc thì một bước lên trời, đến nay đã là tòng nhị tước. Có thể nói, nếu lúc này còn ở Liên bang, dù trong lòng Lý Di có nguyền rủa cỡ nào đi nữa thì cũng sẽ không dám mở miệng khiêu khích rõ ràng như thế, vì cả tu vi lẫn tước vị của hai người đều chênh lệch quá nhiêu.
Nhưng trong Thương Mang Đạo Cung này thì tất cả vinh quang ở Liên bang chẳng thể đảm bảo được gì, dù tu vi của Vương Bảo Nhạc cao thâm, nhưng Lý Di cũng đã dùng thủ đoạn để kéo một nhóm về phía mình nên cô ta mới dám lên tiếng mỉa mai trắng trợn như thế trong nhóm chat.
Vương Bảo Nhạc trừng mắt muốn lên tiếng, nhưng sau khi nhìn thấy điểm chiến công của mình, lại nhớ tới món nợ đang đeo trên vai thì hắn lại tụt hứng, thở dài tắt nhóm Chat.
“Không được, không thể để cô ả Lý Di ngực to não rỗng đó đắc ý như thế được!”
Vương Bảo Nhạc cảm thấy buồn bực, bắt đầu trầm ngâm bước tới tấm bia đá nhiệm vụ xem xét thật kỹ. Dựa vào đầu óc hơn người của hắn luyện được sau khi học thuộc lòng hồi ván, nhớ kỹ hết đống nhiệm vụ trên bia đá, sau đó bắt đầu tổng kết và quy nạp.
Quá trình này tốn rất nhiều tâm thần, nhưng nay Vương Bảo Nhạc cũng liêu mạng, trong lúc này Lý Di cũng có tác dụng kích thích hắn rất lớn. Hai ngày sau, hai mắt của Vương Bảo Nhạc hằn đầy tơ máu, xoa trán ngẩng đầu lên, hơi thở cũng trở nên dồn dập.
“Phần lớn những nhiệm vụ có điểm chiến công cao chỉ có tu sĩ Kết Đan mới có thể hoàn thành, bình thường cũng phải lập nhóm chứ một người khó mà làm được.”
“Tuy mấy nhiệm vụ chỉ có tu sĩ Kết Đan mới hoàn thành đó cho nhiêu chiến công, nhưng phần lớn nhiệm vụ khác lại thích hợp với tu sĩ Trúc Cơ hơn...”
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, dựa theo nội dung đúc rút ra được, hắn phát hiện trong số này có hơn 70% là chuẩn bị cho tu sĩ Trúc Cơ, mà điểm chiến công của nó cũng ít đến đáng thương.
“Mục tiêu của ta chính là tu sĩ Trúc Cơ... Một mình ta thì nhân thủ có hạn, vậy thì phải nghĩ cách đơn giản nhất để lấy được chiến công... Cũng đâu ai quy định phải hoàn thành nhiệm vụ mới lấy được chiến công đâu...”
Hai mắt Vương Bảo Nhạc lóe lên tia sáng quỷ dị, trong đầu dần phác thảo kế hoạch, sau khi cân nhắc thật kỹ thì hắn lập tức hạ quyết tâm, vung tay phải lên, chiếc linh chu có thể lặn xuống biển dung nham nóng chảy lập tức xuất hiện trước mặt hắn.
Vương Bảo Nhạc nheo mắt nhìn chiếc linh chu nọ, đây là do hắn tự tay chế tạo, hắn biết rõ Trúc Cơ cũng có thể điêu khiển pháp khí này. Nó có thể chở mình lặn thật sâu xuống biển lửa thì người khác cũng có thể dùng nó để làm như thế!
Bản thân tu sĩ Kết Đan cũng có thể lặn xuống biển lửa nên tác dụng của pháp khí này đối với bọn họ không lớn lắm, nhưng tu sĩ Trúc Cơ thì lại không thể lặn xuống biển lửa khiến số nhiệm vụ mà họ có thể nhận được bị giới hạn trên đất liên, đồng thời có quá nhiêu đối thủ tranh giành, mà số chiến công nhận được lại quá ít.
Nhưng... nếu như bọn họ có thể lặn vào biển dung nham nóng chảy thì sẽ có thể làm được rất nhiêu nhiệm vụ, dù sao thì Trúc Cơ cũng có thể làm được những nhiệm vụ tìm kiếm như bắt Hỏa Liệt thú dưới biển lửa, chẳng qua là bị biển lửa ngăn cách nên khó mà nhận được thôi.
Trước đây vì chỉ có Kết Đan mới có thể lặn xuống biển lửa nên cơ bản tất cả nhiệm vụ dưới biển lửa đều bị Kết Đan bao thầu. Vương Bảo Nhạc càng nghĩ càng cảm thấy mình có thể đại công vô tư* một phen, chế tạo thật nhiều pháp khí tương tự như linh chu, sau đó... cho tu sĩ Thương Mang Đạo Cung thuê.
(*) Đại công vô tư: Câu nói “đại công vô tư” bắt nguồn từ Đức Khổng Tử và về sau trở thành thành ngữ. Nó được dùng để mô tả một người hay một hành động hoàn toàn công bằng, không thiên vị.
Còn chuyện giá cả, Vương Bảo Nhạc cảm thấy mình không nên chặt chém quá, cứ thu tiên với giá một canh giờ một điểm chiến công là được. Với sự hiểu biết của hắn về linh chu và dự đoán sức chịu đựng của tu sĩ Trúc Cơ, nếu tu vi Trúc Cơ mà điêu khiển pháp khí này lặn xuống biển lửa thì tối đa cũng chỉ có thể trụ được một canh giờ mà thôi.
Đương nhiên, nếu như tu sĩ Trúc Cơ chịu dùng linh thạch thì thời gian sẽ được kéo dài hơn, nhưng theo dự đoán của Vương Bảo Nhạc thì việc làm án của mình cũng sẽ thu lợi đều đều chứ không lỗ vốn.
“Đồng thời cũng phải ký hợp đồng, nếu như làm hỏng linh chu của mình thì phải bồi thường theo giá thị trường!”
Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc lập tức hưng phấn.
Tuy vậy, hắn cũng biết hiện tại mình chỉ có hai bàn tay trắng và một chiếc linh chu, nếu muốn cho thuê kiếm tiền thì đương nhiên phải có càng nhiêu linh chu càng tốt.
“Xem ra lại phải đi thế chấp Pháp Binh rồi!”
Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, sau khi hạ quyết tâm thì lập tức liên lạc với vị tu sĩ béo của Thương Mang Đạo Cung kia. Vị tu sĩ béo nọ vừa nghe Vương Bảo Nhạc muốn thế chấp Pháp Binh thì mừng ra mặt. Thời gian này, hắn giữ Pháp Binh của Vương Bảo Nhạc, cảm thấy uy lực không tệ chút nào nên lập tức đồng ý, nhưng một mình hắn thì không kham nổi nên lại liên lạc với vài người nữa. Sau khi Vương Bảo Nhạc thế chấp hai thanh Pháp Binh thì đưa hắn điểm chiến công đủ để luyện chế ra hai chiếc linh chu.
Cứ thế, trong sự nỗ lực của Vương Bảo Nhạc, chằng mấy chốc đã luyện chế linh chu xong xuôi, sau đó lại dựa vào thân phận Kết Đan của mình để đáng tin tức lên bia nhiệm vụ.
“Cho thuê thánh chu Thông Thần Hỗn Nguyên Nhập Hải!”
“Dù ngươi có tu vi gì đi nữa, chỉ cần điêu khiển thánh chu này là có thể lặn xuống biển lửa, hàng này không bán, một điểm chiến công có thể thuê một canh giờ, sổ lượng có hạn, ai có nhu cầu thì hãy nhanh chóng liên hệ!”
Sau khi đăng tin lên, Vương Bảo Nhạc cảm thấy việc tuyên truyền thế này vẫn chưa đủ nên lập tức gọi đám người Chu Bưu trên Thanh Hỏa đảo tới. Lúc này, bọn họ rất kính sợ Vương Bảo Nhạc nên sau khi nghe Vương Bảo Nhạc dặn dò, dù trong lòng không muốn nhưng bọn họ cũng đành phải rời khỏi Thanh Hỏa đảo để đến đảo chính của Thương Mang Đạo Cung, phất cờ
tuyên truyền về thánh chu Thông Thần Hỗn Nguyên Nhập Hải gì đó của hắn.
“Tất cả đã xong, bây giờ phải xem hiệu quả ra sao. Một ngày mười hai canh giờ, mình có ba chiếc linh chu, một canh giờ tối đa kiếm được ba chiến công, một ngày tối đa có thể kiếm được ba mươi sáu điểm chiến công, một tháng là hơn một ngàn điểm, ba tháng là đủ tiền vốn rồi!”
“Tiếc là tiên vốn không đủ, bằng không sẽ kiếm được nhiêu hơn!”
Vương Bảo Nhạc tính toán một phen, cũng cảm thấy khá hài lòng nên hắn bắt đầu hưng phấn chờ kết quả.
Lúc này, hắn cũng không biết rằng bên trong Thương Mang Đạo Cung rất ít khi xuất hiện thông báo mới nên gần như ngay khi hắn đăng tin tuyên truyền cho thuê linh chu thì đã thu hút sự chú ý của rất nhiêu người...
"filepos0011124219">

Bạn cần đăng nhập để bình luận