Tam Thốn nhân Gian

Chương 822

Chương 822Chương 822
CHIẾN LINH TIÊN!
Ngay lúc đóa hoa màu máu này in lên mặt lão giả Linh Tiên hậu kỳ tộc Vị ương kia, ông ta nhanh chóng biến sắc, nhịn không được mà phát ra một tiếng rít gào thê thảm nhất thế gian. Sau đó là từng làn sương mù màu đỏ bay ra từ dấu ấn trên mặt ông ta, trên tay phải ông ta cũng có rất nhiều làn sương mù màu máu tỏa ra.
Hai làn sương mù này đều vô cùng quỷ dị, sau khi dung hợp lại với nhau bèn hóa thành một con độc long màu máu dữ tợn, con rồng này có một sừng và ba chân, tuy rằng không quá to nhưng hình dáng và vảy của nó lại rất rõ nét, sau khi xuất hiện con độc long này bèn há cái miệng rộng của nó ra, không ngờ nó lại hóa thành một cây
trường đao đỏ ngòm chém về phía mi tâm của lão giả Linh Tiên hậu kỳ tộc Vị Ương này.
Mặc kệ mọi trở ngại, mặc kệ mọi thủ đoạn phòng thủ, mặc kệ hết thảy, dường như chỉ cần nó xuất hiện thì sẽ có thể mặc kệ tất cả, khuôn mặt bị cưỡng ép in dấu lên, tu vi bị cưỡng ép suy yếu, những điều này khiến ông ta không thể chống lại quá trình nguyền rủa!
Khi cây trường đao này chém xuống, tay phải vốn đã vỡ nát của lão giả này trong nháy mắt thối rữa, tay phải của ông ta càng thối rữa, ông ta kêu càng thê thảm, không ngờ lúc này tu vi của ông ta lại bắt đầu có chút bất ổn, chấn động tu vi cũng trở nên hỗn loạn, cho đến khi cây đao Độc Long màu máu này chém lên người ông ta, tu vi ông ta... Lập tức từ Linh Tiên hậu kỳ rớt xuống Linh Tiên trung kỳ!
Loại cảm giác suy yếu này giống như có ai đó tước đoạt sức mạnh của ông ta vậy, nó không những bá đạo vô cùng, đồng thời nó
cũng mang theo một loại khí thế khiến cho trời đất phải biển sắc, thế nhưng nếu quan sát cẩn thận thì sẽ nhìn ra được, thật ra loại sức mạnh nguyền rủa này cũng chẳng nghịch thiên là bao.
Mà ngoài nguyền rủa ra thì thứ làm cho uy lực của đòn này trở nên mạnh như vậy chính là tay phải của ông ta, bởi vì tay phải của ông ta từng bị Vương Bảo Nhạc đánh cho vỡ nát, thế nên tuy rằng nó đã được chữa trị, nhưng nó vẫn chưa hồi phục được bao nhiêu, ông ta cũng không có thời gian chăm sóc cho nó hồi phục hoàn toàn, do đó cánh tay của ông ta nhìn thì có vẻ đã hồi phục, nhưng thật ra ông ta cũng đã tổn thất một chút nguyên khí.
Vào những lúc khác thì chút tổn thất này ông ta cũng không để trong lòng, thể nhưng dưới sự nguýên rủa chút tồn thất này giống như bị lợi dụng mà phóng đại lên, nên khi nguýên rủa bộc phát tu vi của ông ta mới rớt thằng xuống Linh Tiên trung kỳ!
Hơn nữa... Đến bây giờ nguyền rủa vẫn chưa kết thúc. Khi lão giả tộc Vị Ương này đang gào thét thê thảm, đóa hoa màu máu trên mặt ông ta lại nồ tung, lập tức có một lượng lớn sương mù màu đỏ phóng ra, đồng thời cũng có một lượng lớn sương mù bay ra từ cơ thể ông ta, sau khi hai làn sương mù này dung hợp lại với nhau, trước mặt ông ta lập tức xuất hiện con độc long thứ hai!
Con độc long thứ hai này còn dữ tợn hơn con trước, nó lập tức gào thét hóa thành cây trường đao thứ hai chém về phía đỉnh đầu của lão giả!
Trong tiếng nổ vang, cả người lão giả rung động không thôi, ông ta không thể né tránh, cũng không thể ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn cây trường đao kia chém xuống, khi cây trường đao kia chém xuyên qua cơ thể, lục phủ ngũ tạng của ông ta lập tức trở nên thối rữa, đồng thời làn da của ông ta cũng thối rữa theo, chỉ trong chớp mắt, cả người ông ta như sắp khô héo lại vậy, thậm chí còn có không ít thịt nhão
trực tiếp bị tróc ra, hóa thành khói đen!
Những khói đen này chính là chất kịch độc, những lãn đánh lén trước đó Vương Bảo Nhạc phân thân đã khiến ông ta bị trúng những chất độc này, do ông ta không có thời gian để giải độc nên chỉ có thể áp chế độc tố lại, thế là bây giờ chúng đã trở thành một phần của nguyền rủa, khi nó bộc phát, tu vi của ông ta... Lại lập tức rơi xuống một tiểu cảnh giới!
Tu vi ông ta lập tức rớt từ Linh Tiên trung kỳ xuống Linh Tiên sơ kỳ, lúc này ông ta cảm thấy vô cùng suy yếu, hơn nữa còn cảm thấy cơ thể của mình giống như bị ai đó tước đoạt vậy, toàn thân run cầm cập, ánh mắt đẫy vẻ sợ hãi và kinh hoàng.
Một nguy cơ sinh tử mãnh liệt đến cực hạn tràn ngập trong lòng ông ta, trong lúc đang run rẩy thì ông ta đột nhiên lùi lại, muốn liều mạng thoát khỏi đây, không còn lòng dạ nào mà đánh tiếp nữa.
Nhưng sát cục mà Vương Bảo Nhạc khổ sở bố trí sao có thể lãng phí như vậy được. Hắn thậm chí còn hao mất cơ hội nguyền rủa duy nhất, có thể nói át chủ bài của hắn đã dùng hết phân nửa, do đó hắn không thể để lão giả này chạy dễ như vậy được, nếu như ông ta vẫn là Linh Tiên hậu kỳ thì cũng thôi đi, nhưng bây giờ ông ta đã rớt xuống Linh Tiên sơ kỳ rồi... Nên hắn cho rằng bản thân đã có thể đánh một trận ra trò!
Hơn nữa hắn nhất định phải đánh, thậm chí là phải thắng, cố hết sức chém chết ông ta, bởi vì đây là cơ hội duy nhất của hắn, hắn biết rõ, tuy rằng quá trình nguyền rủa này là không thể chống lại, nhưng không có nghĩa là kết quả của nó không thể thay đổi, thời gian nguyền rủa nhiều nhất chỉ có nửa nén hương mà thôi.
Thậm chí Vương Bảo Nhạc cũng không dám chắc nó có thật sự đạt tới nửa nén hương không nữa, bởi tu vi của ông ta vốn cực cao nên thời gian hiệu lực có lẽ không quá dài, nhưng hắn hiểu rằng... Một khi
ông ta hồi phục lại thì hắn chết là cái chắc, lúc đó hắn sẽ rơi vào tình huống vô cùng bị động, sợ là thời gian truyền tống còn chưa tới thì hắn đã ngỏm mất rồi.
“Cho nên... Nhất định phải chém chết lão giả này!”
Mắt của Vương Bảo Nhạc lập tức trở nên đỏ ngầu, lúc này sát cơ và sát khí của hắn bùng lên ngút trời, tu vi hoàn toàn vận chuyển. Cho dù có tiêu hao quá mức hắn cũng không thèm để ý, gió bão nổi lên, bóng dáng của hắn giống như một tia sấm sét hình người bay thẳng về phía lão giả đang chạy trốn kia.
Tốc độ của Vương Bảo Nhạc cực nhanh, không khí xung quanh hắn không những vang lên tiếng bị xé rách, sau lưng hắn cũng xuất hiện hàng loạt tàn ảnh, người khác nhìn sơ qua sẽ thấy như có rất nhiêu Vương Bảo Nhạc xuất hiện đồng thời, cuối cùng những thân ảnh này hợp lại làm một rồi trực tiếp xuất hiện trước mặt lão giả tộc
Vị ương này, sau đó hắn đấm một đấm về phía trước.
Vương Bảo Nhạc đã dùng hết toàn bộ tu vi và khí thế của mình để đánh ra một đấm này, một đấm này mạnh đến mức trời đất biến sắc, gió mây cuốn ngược, thế nhưng... Đối thủ của hắn lại không phải hạng tầm thường, cho dù tu vi bị suy yếu đến Linh Tiên sơ kỳ đi nữa, nhưng tu vi thật sự của ông ta dù sao cũng là Linh Tiên hậu kỳ, nội tình cực sâu.
Cho dù bây giờ tu vi suy yếu, nhưng ông ta vẫn là Linh Tiên, nên sau cơn kinh hoảng và sợ hãi ngắn ngủi, con mắt của lão giả này lập tức tràn ngập tơ máu. ông ta đột nhiên giơ tay phải lên, vỗ mạnh về phía mi tâm của mình.
Dưới cú vỗ này, mi tâm của ông ta lập tức xuất hiện một tia sáng xanh lục, tia sáng này trong nháy mắt trở nên sáng rực, ngay lúc Vương Bảo Nhạc đến gần thì tia sáng này đã bao phủ cả người ông ta, hóa thành một... Cây đại thụ tràn đẫy sức sống!
Đây là một cây đại thụ giống như cây hòe, thân cây cao vút, cành lá rậm rạp, hơn nữa nó còn tỏa ra một luồng khí tức tang thương, với sự nhạy cảm đối với pháp bảo của Vương Bảo Nhạc, hắn lập tức nhìn ra đây là một chiếc pháp hạm được giấu trong người lão giả này.
Chiếc pháp hạm này vừa xuất hiện, lập tức một loại sức mạnh phòng hộ không thể lay động hình thành, luồng sức mạnh vờn quanh lão giả kia, khiến cho một đấm của Vương Bảo Nhạc giống như đánh vào hư không vậy, tuy rằng nghe rất vang nhưng lại không thể rung chuyển mảy may.
“Tiểu tạp chủng, nhờ sự nóng vội của ngươi mà lão phu mới nhớ, thời gian nguyên rủa của đám giáng lâm các ngươi chỉ có hạn!!”
“Không cần bao lâu nữa, khi sức mạnh nguyền rủa này tiêu tán, ta nhất định sẽ dạy cho ngươi biết thế nào là sống không bàng chết. Ta muốn lột da ngươi, rút xương ngươi, thiêu đốt linh hồn của ngươi một
trăm năm, ta không những muốn giày vò ngươi cả ngày lẫn đêm, mà ta còn muốn hủy diệt quê hương của ngươi, để ngươi cảm nhận được nỗi đau diệt tộc!!”
Trong cây đại thụ, ánh mắt của lão giả này trở nên vô cùng oán độc, từ khi ông ta trở thành Linh Tiên cho đến nay, gần như chưa từng thê thảm như thể.
Thậm chí ông ta còn bị ép phải dùng tới pháp hạm được nuôi dưỡng trong cơ thể ông ta, ông ta đã nuôi dưỡng pháp hạm này dựa theo bí pháp nào đó trong cơ thể mình được 30 năm rồi. Chỉ cần thêm 30 nám nữa thôi nó sẽ có thể thăng cấp, như vậy nó sẽ có trợ giúp nhất định khi ông ta trùng kích lên cảnh giới Hành Tinh, mà bây giờ ông ta dùng tới thì chẳng khác gì công sức 30 năm nay đổ sông đổ biển hết cả, như vậy ông ta không giận sao được.
Mà ông ta cũng rất quyết đoán, tuy rằng trên người vẫn còn những pháp bảo khác, nhưng ông ta hiểu rõ với trạng thái bây giờ, những thứ khác đều thua xa chiếc
pháp hạm này, do đó thứ ông ta muốn bây giờ chính là chắc chắn!
“Tiểu tạp chủng, để ta xem ngươi phá vỡ thế nào!”
Khi ông ta thấy cây đại thụ bên ngoài cơ thể mình không chút rung chuyển, còn đối phương thì bị lực phản chấn làm cho lùi lại, ông ta bèn thở nhẹ trong lòng một hơi, lúc này ánh mắt ông ta càng thêm oán độc, tu vi hoàn toàn vận chuyển, ông ta muốn tăng tốc độ hóa giải nguyền rủa trong người.
Nhưng ông ta vẫn xem thường quyết tâm của Vương Bảo Nhạc rồi, trong nháy mắt khi ông ta vừa dứt lời, ánh mắt Vương Bảo Nhạc cũng trở nên tàn nhẫn và hung ác.
“Muốn xem ta phá vỡ cái mai rùa này của ngươi như thế nào ư? Vậy ba ba sẽ phá cho ngươi xem!!”
Trong lúc Vương Bảo Nhạc bị lực phản chấn làm cho lùi lại, hắn gầm nhẹ lên,
mạnh mẽ ổn định cơ thể, sau đó tay phải hắn nâng lên chỉ v'ê phía trước, gầm to một tiếng.
“Pháp Hạm!!”
Lúc giọng hắn vang lên, lão giả đột nhiên biến sắc, pháp hạm chuồn chuồn màu máu của Vương Bảo Nhạc bỗng nhiên xuất hiện ở phía trên cây đại thụ. Ngay lúc nó xuất hiện, tiếng gầm điên cuồng của Vương Bảo Nhạc lại vang vọng.
“Tự bạo!!”
Trời đất nổ vang, pháp hạm của Vương Bảo Nhạc lập tức thiêu đốt, một chấn động long trời lở đất xuất hiện lập tức rơi xuống như sao báng, sau đó nổ tung!
Khí thế này mạnh mẽ đến mức không những khiến cho trời đất rung chuyển, gió cuốn mây bay, ngay cả ngôi sao này cũng lập tức bị chấn động. Mọi tu sĩ đều chấn động tâm thẫn, không hẹn mà nhìn về phía Vương Bảo Nhạc giao chiến với lão giả tộc
Vị ương kia!
"filepos0017548397">

Bạn cần đăng nhập để bình luận