Tam Thốn nhân Gian

Chương 415

Chương 415Chương 415
DÁM LÀM DÁM CHIU
Nói tới đây, chị đẹp khoát tay lên, thế giới mộng cảnh bắt đâu mơ hồ, một làn sóng lan tỏa, đẩy Vương Bảo Nhạc ra khỏi nơi này.
Nhìn cảnh trong mơ rốt cuộc cũng an tĩnh trở lại, chị đẹp phong hoa tuyệt đại trong mắt Vương Bảo Nhạc lúc này mới thở hắt ra một hơi, đưa tay vỗ lồng ngực, đôi mi thanh tú chau nhẹ đây vẻ âu sầu, thậm chí còn giẫm chân một cái.
“Vừa rồi có người tập kích hắn ư? Sao ta lại không phát hiện gì hết thế này... Ta cũng có biết tại sao Minh Hỏa lại phóng ra đâu!! Tên biến thái này hết việc làm hay sao mà cứ nhè ta ra hỏi mãi thế!”
“May mà gã họ Triệu kia nói nhiều, không thì hôm nay đã bể rồi...”
Chị đẹp rất bực bội, lại vô cùng đau đầu, cảm thấy hối tiếc vì lời bốc phét của mình lúc trước.
“Nhưng không thể trách ta được, ai mà biết tên biến thái này lại tu luyện thành công cơ chứ, đúng là biến thái mà!!!”
“Hừ, may mà ta thông minh nên đã đặt ra một nhiệm vụ không thể hoàn thành cho tên biến thái này! Ta không tin hắn có thể lấy được minh khí ở bên dưới!”
Nghĩ tới đây, chị đẹp mới thấy yên lòng một chút, nhưng chằng mẩy chốc cô lại giật thót, cảm thấy chần chừ. Cô cảm thấy lần nào mình cho là không thể được thì tên kia lại cho mình biết cái gì gọi là biến thái...
“Chắc không đâu... Tuy ta không biết thứ nằm bên dưới có phải minh khí hay không, nhưng có thể cảm ứng được trong lòng đất có khí tức rất khủng bố... ừm, không sao hết, hắn nhất định sẽ không làm được
đâu!
Chị đẹp tự an ủi bản thân, đồng thời cũng bật cười, cảm thấy nhất định là mình ngủ lâu quá nên đầu óc mới mít đặc, bằng không sao lại cho ràng tên Vương Bảo Nhạc mới chỉ ở cảnh giới Trúc Cơ này có thể lấy được chí bảo như thế chứ!
“Mình đây là giúp hắn tự biết lẩy mình, hiểu rõ làm người phải từng bước đi tới, ừm, chính là như vậy, mình chỉ vì muốn tốt cho hắn thôi!”
Nghĩ tới đây, chị đẹp lập tức đắc ý, bất giác lại hát vu vơ, nhưng hát một lúc lại thấy không đúng, đây là bài mà tên Vương Bảo Nhạc biến thái kia từng hát nên cô lại bực bội đổi sang bài khác...
Trong lúc chị đẹp đang hài lòng với phản ứng mau lẹ và cơ trí của mình, Vương Bảo Nhạc bị đá ra khỏi thế giới mộng cảnh đang ngồi trong mật thất, suy ngẫm về những gì chị đẹp đã nói, càng nghĩ càng thấy có lý, đồng thời cũng thấy khó tin.
“Chị đẹp nói bảo bối bên dưới là bản thân để lại khi xưa? Nghe như bốc phét ấy...”
Phản ứng đầu tiên của Vương Bảo Nhạc chính là không tin, nhưng lát sau hắn lại chần chừ. Nghĩ kỹ lại thì trong mấy năm quen biết nhau, hắn phát hiện chị đẹp chưa từng lừa mình bao giờ, có thể nói, những điêu chị đẹp nói ra thì mình đều có thể làm được.
Những chuyện đó khiến Vương Bảo Nhạc cảm thấy nao nao, thầm nghĩ lẽ nào đó thật sự do chị đẹp để lại ư?
“Nếu thật là vậy thì ta cứ quang minh chính đại mà đi lấy thôi! Có khi chuyện này lại là thật ấy chứ, chị đẹp là người đáng tin, lai lịch lại thần bí, chắc từng là đại nhân vật trên cổ kiếm đồng xanh!”
Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc hưng phấn hơn hẳn, lại nhớ tới minh nô mà chị đẹp đã nói lúc trước, hắn đột nhiên cảm thấy kẻ vừa đánh lén mình cũng thường thôi.
“Ta còn tưởng là lợi hại lắm cơ, hóa ra chỉ là một nô tài.”
Vương Bảo Nhạc kiêu ngạo hẳn ra, đắc ý vỗ bụng, càng cảm thấy chị đẹp đã giúp mình quá nhiêu.
“Nhưng chung quy ta có được thành tựu như ngày nay cũng là do bản thân đổ mồ hôi, sôi nước mắt, lấy máu tươi ra đánh đổi!”
Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, nhắc nhở bản thân không được quá kiêu ngạo, càng không thể vì thiếu trách nhiệm mà đổ hết thành tựu của mình lên cho chị đẹp gánh được, hắn cảm thấy mình là một hảo hán dám làm dám gánh.
“Nếu ta đã cố gắng thì không thể tỏ vẻ không có chị đẹp thì sẽ không có thành tựu ngày nay được.”
Vương Bảo Nhạc cảm thấy nhân sinh quan và giá trị quan của mình rất chính xác, lúc này đang vui, hắn lại nhớ tới lý luận về bom phản linh mà mình học được lúc ở
cán cứ thí nghiệm bom phản linh.
“Phản vật chất giao nhau...”
Suy tư một lúc, Vương Bảo Nhạc thử dùng linh khí của mình để dung hợp và giao thoa với minh khí để xem có tạo thành biến hóa gì không. Nhưng dù hắn thử bao nhiêu Tân đi nữa thì cũng không được gì, hai cỗ khí tức này vốn tương sinh tương khắc, vừa chạm vào nhau thì đã tiêu tán hết.
Điều này khiến Vương Bảo Nhạc cảm thấy tiếc nuối, nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy lý luận của mình không sai, sở dĩ không có hiệu quả là vì kiến thức mình có không đủ, thiếu đi vài bước mà thôi.
“Cũng được, tạm gác nó qua một bên, đợi sau này có điêu kiện thì lại nghiên cứu tiếp.”
Sau khi tạm gác thí nghiệm phản vật chất qua một bên, Vương Bảo Nhạc lại kiểm tra trận pháp của tân thành một lượt, lúc này xem như yên lòng hẳn nên bắt đầu bế
quan nghiên cứu Pháp Binh.
Hành trình tới căn cứ thí nghiệm bom phản linh lẫn này giúp hắn sinh ra nhiêu cảm ngộ trong bước ý thiên của Pháp Binh, thu hoạch được rất nhiêu điêu, vốn hắn còn định quay về sẽ lập tức bế quan, tuy nhiên, vì chuyện Trường Sinh công mà bị kéo dài, nay tất cả đã được giải quyết, mặc dù vẫn chưa tìm được kẻ chủ mưu nhưng Vương Bảo Nhạc cũng cảm thấy mình không việc gì phải sợ, chị đẹp đã nói đó chỉ là một tên nô tài mà thôi.
Cho nên, sau khi bình tĩnh lại, hắn bắt đầu tiến hành cảm ngộ và thí nghiệm về bước ý thiên Pháp Binh này.
Thời gian từ từ trôi qua, ba ngày sau, việc thanh lý Trường Sinh công vẫn tiếp tục. Thời gian một ngày không thể trừ khử tận gốc được, còn một vài tu sĩ rải rác khắp các khu nên bọn họ vẫn phải liên tục điêu tra và giải quyết triệt để, nhưng cũng không tạo thành ảnh hưởng gì nữa.
Đồng thời, kế hoạch di chuyển dân cư tới tân thành Sao Hỏa cũng được Liên bang và Sao Hỏa thông qua, chẳng bao lâu sau đã có từng đợt khí cầu chở theo vô số dân cư di chuyển tới đây
Trong số này, cơ bản đều là người ở chủ thành Sao Hỏa, cũng có một phần tới từ Trái Đất. Sở dĩ có thể hội tụ được nhiêu người như thế là vì Liên bang và Sao Hỏa ra sức xúc tiến, cũng cho đãi ngộ và trợ cấp cực cao khiến việc di chuyển dân cư tiến hành thuận lợi.
Theo từng đợt dân cư chuyển tới còn có vô số quan viên Liên bang, dân cư gia táng, dựa vào sức quản lý của tân thành hiện tại, mặc dù cao tầng thì đủ đấy, nhưng hạ tầng lại thiếu trầm trọng, dù bốn đạo viện và các thế lực khác phối hợp cũng không thể chiếm hết được, phải chừa ra một vài ghế cho Liên bang và Sao Hỏa.
Lý Tú cũng giành được một ghế như thế, nhưng không phải nhờ vào cha hắn mà là dựa vào sự cố gắng của mình, hắn theo dân cư di chuvển tới Sao Hỏa.
Chuyện đầu tiên hắn làm sau khi tới đây không phải đi tìm chị của mình, cũng chẳng thèm đi tìm tên anh rể trên danh nghĩa kia mà là đến chào Vương Bảo Nhạc.
Quan hệ của hắn và Lâm Thiên Hạo vốn đã không tệ nên sau khi tới báo cáo việc liên quan tới Trường Sinh công cùng Vương Bảo Nhạc xong thì lại nói giúp cho Lý Tú một phen.
“Thành chủ, ta đang sửa sang tất cả số liệu cụ thể về Trường Sinh công, mấy ngày nữa mới lập hồ sơ cụ thể được, đến lúc đó sẽ báo cáo thêm với ngài. Ngoài ra... Lý Tú đã tới đây, cũng liên hệ với ta là muốn tới bái kiến ngài.”
“Lý Tú?”
Vương Bảo Nhạc nghe Lâm Thiên Hạo nói xong thì nhíu mày khó hiểu.
Sau khi suy nghĩ một lúc thì đồng ý gặp Lý Tú nên chỉ lát sau, Lý Tú vẫn luôn chờ tin lập tức kích động và hưng phấn chạy tới ván phòng của Vương Bảo Nhạc.
Vừa thấy Vương Bảo Nhạc thì Lý Tú đã bước vội tới, ôm quyền cúi đầu rồi gọi to.
“Tú Nhi bái kiến anh rể Thành chủ!”
Lâm Thiên Hạo há hốc mồm, Vương Bảo Nhạc nhướng mày, cười như không cười nhìn Lý Tú một cái, lúc này mới thản nhiên nói.
“Gọi nghe hay nhỉ, anh rể của ngươi không phải Thành chủ mà là Khu trưởng!”
Lý Tú cũng không hề xấu hổ, sau khi ngẩng đâu lên thì lập tức vỗ ngực, trên mặt đầy vẻ không cam lòng, mở miệng liến thoắng.
“Trong lòng Lý Tú này, anh rể chỉ có một, ấy chính là Thành chủ ngài đây. Còn tên khốn Trần Mộc kia ấy à, ta ghét cay ghét đắng kẻ này. Cái thứ gì chứ, tướng mạo không đẹp trai bằng anh rể, bản lĩnh cũng không cao bàng anh rể, vóc dáng càng không mi nhon bằng anh rể, chức vị thì khỏi nói nữa, người thì già khọm rồi mà chỉ mới là chính tứ tước, đúng là gà hơn cả đàn gà!”
“Anh rể cứ yên tâm, Tân này em phải đến khu tự trị của hắn ta, nhất định sẽ nhìn chằm chằm tên khốn đó để tìm cơ hội xử lý hắn, chẳng cần anh ra tay. Hắn cũng không chịu tè một vũng ra soi lại cái mặt mình, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, dám giành chị em với anh rể!!”
Nghe Lý Tú nói, Lâm Thiên Hạo mặt mày vẫn tỉnh rụi nhưng đồng tử lại co rụt một cái, sau Liễu Đạo Bân, nay hắn lại cảm nhận được một cỗ nguy cơ...
Vương Bảo Nhạc nhìn Lý Tú vài Lân, trong lòng vô cùng hả dạ, cảm thấy Lý Tú này tuy có nhiêu khuyết điểm nhưng vẫn còn ưu điểm, ví như nhanh mồm nhanh miệng, nghĩ sao nói vậy, làm người thành thật, đúng là toàn mẩy phẩm chất tốt cả.
“Trần Khu trưởng cũng là quan viên Liên bang, ngươi mở miệng ra gọi tên khốn này tên khốn nọ như thế thì còn ra thể thống gì nữa, ra ngoài đừng có nói như thế đấy!”
Trong lòng Vương Bảo Nhạc vô cùng hớn hở nhưng vẫn nghiêm khắc răn dạy.
Lý Tú đảo mắt, biết thừa Lân này mình nịnh đúng chỗ rồi, bèn gật đầu vâng dạ ngay.
“Nhưng ta thân là Thành chủ, không cần biết ngươi với Trần Khu trưởng có thâm thù đại hận gì, nếu có xảy ra chuyện gì thì cũng là chuyện riêng của gia đình ngươi, ta cùng lắm chỉ có thể khuyên can, hòa giải mà thôi.”
Vương Bảo Nhạc nhìn Lý Tú một cái đầy thâm ý, sau đó bưng tách trà lên uống.
Lý Tú vốn thông minh, bàng không cũng chẳng tới bái kiến Vương Bảo Nhạc ngay khi vừa đến thế này, nay nghe thế thì biết là Vương Bảo Nhạc đã chấp nhận mình. Hắn suy nghĩ thật kĩ, cảm thấy Vương Bảo Nhạc đây là đang ngầm gợi ý cho mình phải lập công đầu trước đã.
“Anh rể Thành chủ cứ yên tâm, em sẽ nhanh chóng hoàn thành!”
Lý Tú vỗ ngực, ý chí sôi sục, sau khi tới đây hắn đã nghĩ kĩ rồi, đi theo Vương Bảo Nhạc tốt hơn đi theo Trần Mộc kia nhiêu.
Dù sao thì chị gái có một, cũng chỉ có thể bán chị một lần, thay vì bán cho tên Trần Mộc thì thà bán cho Vương Bảo Nhạc còn hơn. Hắn nghĩ khác với cha mình, sự kiện Mặt Trăng khiến Lý Tú có cảm giác kính sợ rất khó tả đối với Vương Bảo Nhạc, theo thân phận và địa vị của Vương Bảo Nhạc táng cao thì kính sợ kia đã trở thành sùng bái.
"filepos0009290268">

Bạn cần đăng nhập để bình luận