Tam Thốn nhân Gian

Chương 630

Chương 630Chương 630
LẦN ĐẦU XUẤT HIỆN

Vương Bảo Nhạc vừa nói ra lời này, Lý Vô Trần lập tức đứng hình, mắt trợn to, mù mờ hết nhìn Vương Bảo Nhạc rồi lại nhìn Chu Mị, phát hiện ra cơ thể của Chu Mị vẫn bị trói buộc, không thể có phản ứng gì.
Điều này khiến Lý Vô Trần trong chốc lát không phản ứng kịp. Còn Vương Bảo Nhạc nhìn thấy dáng vẻ này của Lý Vô Tràn, vẻ mặt thản nhiên, giọng nói vẫn bình tĩnh như trước, thản nhiên cất lời.
“Ta đã từng có một đạo hữu, tác phong không tốt, thích bội tình bạc nghĩa, kết quả là ngày hôm sau, hắn đã chết.”
Vương Bảo Nhạc vừa nói ra lời này, Lý Vô Trần hít sâu một hơi, cũng không phải hắn không đồng ý, có thể thấy được điêu này từ phản ứng dữ dội lúc trước của hắn. Chỉ là chuyện này quá đột ngột khiến hắn không kịp thích ứng. Nhưng hiện giờ chuyện đã tới nước này, Lý Vô Trần cũng không do dự nữa, hắn chắp tay vái Vương Bảo Nhạc.
“Đệ tử bằng lòng!”
Nghe thấy Lý Vô Trần tự xưng đệ tử với mình, trong lòng Vương Bảo Nhạc vui vẻ, thế là hắn vung tay lên cách không chỉ lên người Chu Mị, sau khi khôi phục cử động cho Chu Mị, dịu dàng cất lời.
“Mị Nhi, con có bằng lòng hay không?”
Chu Mị mặt ửng đỏ, cúi đầu xuống, giọng nói rất nhỏ nhưng lại truyền ra rõ ràng.
“Tất cả nghe theo sự sắp xếp của Viện trưởng.”
Vương Bảo Nhạc lắc đầu cười một tiếng, mặc dù thúc đẩy chuyện giữa hai người sẽ
có lợi đối với hắn, nhưng mắt thấy mình giúp đệ tử hoàn thành nhân duyên, mức độ vui vẻ càng cao hơn so với lúc trước.
“Thôi được rồi, các ngươi quay về chờ tin tức của ta. Lễ kết tóc này, bản tọa với tư cách là trưởng bối sẽ lo liệu cho các ngươi.”
Vương Bảo Nhạc vừa cười vừa vung tay lên, ý bảo hai người có thể rời đi rồi.
Lý Vô Trần lúc này cũng đã phản ứng lại, cảm giác đầu tiên chính là hưng phấn, nhìn về phía Chu Mị. Chu Mị cũng đỏ mặt nhìn hắn, hai người nhìn nhau, đều nhìn ra được sự hạnh phúc trong mắt của đối phương.
“Đa tạ Thái thượng Trưởng lão!”
Lý Vô Trần hít sâu một hơi, lại vái lạy Vương Bảo Nhạc. Lần này, hắn là thật lòng khâm phục và cảm kích.
Sau khi Chu Mị bái biệt, hai người mới cùng nhau rời đi. Nhìn theo bóng lưng của bọn họ, Vương Bảo Nhạc rất cảm khái.
“Tiểu tử Lý Vô Trần này tuy có chút đáng thất vọng, nhưng bản tính cũng không tệ. Hy vọng hắn có thể ở bên Chu Mị suốt đời, không xa rời, không phụ bạc.”
Vương Bảo Nhạc nở nụ cười, cũng ra hiệu đại thụ có thể rời đi.
Cho đến khi đại điện không còn người nào khác, Vương Bảo Nhạc mới lại ngồi xuống, suy nghĩ kĩ càng về chuyện này. Điêu đầu tiên hắn phải cân nhắc đến chính là thái độ của Phùng Thu Nhiên đối với chuyện này.
“Phùng Thu Nhiên không có lập trường tới phá rối... Trừ khi bà ấy nói ra thân phận của Lý Vô Trần.”
“Nói tới đây, Vương Bảo Nhạc đã ý thức được chuyện này đã ngã ngũ, thế là lấy ngọc giản truyền âm ra, bắt đău sắp xếp, thậm chí còn sử dụng truyền tống trận trưng càu ý kiến của Lý Hành Văn.”
Đối với chuyện này phía Liên bang sau khi nhận được ngọc giản truyền âm của vương Bảo Ngọc cũng cực kì coi trọng. Do đó, sau mấy Lân thảo luận, Lý Hành Ván đã liên lạc với cha mẹ của Chu Mị.
Đồng thời, Liên bang cũng truyền kế hoạch bước tiếp theo trong việc việc dung hợp với đạo cung cho Vương Bảo Nhạc. Trong kế hoạch này, Liên bang cho phép đạo cung phái ba mươi vị tu sĩ của đạo cung trong nhóm tu hành Nguyên Anh đầu tiên đến Liên bang giao lưu, người dẫn đội cũng được quyết định là Lý Vô Trần. Đồng thời, Liên bang hy vọng, với sự giao lưu Lân này, đạo cung có thể mang theo một hạt giống cây Phong Tín trồng ở Liên bang, làm chứng cho liên minh sâu sắc giữa hai bên.
Vương Bảo Nhạc sau khi nhận được ngọc giản truyền âm của Liên bang liên tìm Hứa Tông chủ và đại thụ, còn có cả Triệu Nhã Mộng tới bàn bạc chuyện này. Triệu Nhã Mộng có chút dở khóc dở cười đối với hành động ông tơ của Vương Bảo Nhạc nhưng cũng không nói thêm điêu gì.
Sau khi bốn người tập trung bàn bạc về kế hoạch bước tiếp theo của Liên bang, trong lúc từng người nói lên quan điềm, Vương Bảo Nhạc đưa ra một ý tưởng.
“Liệu có thể nào trong giai đoạn đầu, trước tiên sẽ thành lập một liên minh tên là Đạo bang? Trong Đạo bang có hai đại thánh địa, một là Trái Đất, có thể gọi là thánh địa Liên bang, một là cổ kiếm đồng xanh, gọi là thánh địa Thương Mang. Còn những hành tinh khác, vẫn gọi tên khu vực như cũ, do Đạo bang khống chể.”
Đề nghị này vẫn chưa hoàn thiện, chỉ là một phương hướng sau khi Vương Bảo Nhạc trở thành Thái thượng Trưởng lão, kểt hợp với thực tể nghĩ ra mà thôi. Bốn người thảo luận chuyện này một hồi, cuối cùng quyết định gửi đề nghị này về Liên bang để đoàn cố vẩn xem xét có khả thi hay không.
Bởi vì giữa Liên bang và đạo cung không thể truyền âm, chỉ có thể dùng truýên tống trận truýên ngọc giản tin tức, cho nên sự
kết nối và xác định này phải mất thời gian là bảy ngày.
Đề nghị v'ê Đạo bang đã thu hút sự chú ý của Liên bang. Trên thực tế, Liên bang cũng có suy nghĩ tương tự, nhưng đển nay vẫn có một số điều kiện chưa thỏa đáng, cho nên tạm thời vẫn đang trong giai đoạn tranh luận. Còn chuyện lễ kết tóc, cuối cùng Lý Hành Văn và Đoan Mộc Tước cũng gõ thước đồng ý chuyện này.
Do đó, tin tức về lễ kết tóc của cặp đôi đạo lữ đầu tiên giữa Liên bang và đạo cung dần được truyền ra ngoài trong mấy ngày sau đó. Phùng Thu Nhiên sau khi biết được chuyện này cũng thoáng ngạc nhiên, do dự hết Lân này đến Lân khác, cuối cùng lựa chọn ngầm chấp nhận.
Mà sự ngầm chấp nhận của bà đã khiến cho chuyện này không còn vấp phải lực cản nữa khi truyền ra ngoài. Nhất là Hứa Tông chủ cũng biết phía sau chuyện này là lực đẩy cho sự dung hợp giữa Liên bang và
đạo cung, với lại Chu Mị là đệ tử của Vương Bảo Nhạc, cho nên cũng tham dự vào, bắt đầu xúc tiến.
Thế là, lại bảy, tám ngày trôi qua. Lễ kết tóc tổ chức ở đạo cung với sự tham gia của tất cả các tu sĩ đến từ Liên bang và rất nhiều tu sĩ đến từ đạo cung do Phùng Thu Nhiên đứng đầu đã được tiến hành.
Ngày hôm nay là ngày trọng đại của Lý Vô Trần và Chu Mị, cũng là một ngày đáng để kỷ niệm của Liên bang và đạo cung, càng là thời điểm trong lòng Phùng Thu Nhiên có những cảm xúc kỳ lạ một cách hiếm hoi. Bà biết thân phận của Lý Vô Trần, vì sự an toàn của hắn, bà đã đưa hắn đến Liên bang. Lúc này, tận mắt thấy đối phương thành thân, cho dù bà cũng nhìn ra ý đồ thúc đẩy của Vương Bảo Nhạc ở trong này nhưng trong lòng đã thông suốt, cho nên bà mới tới đây, cùng Vương Bảo Nhạc làm người làm chứng cho hai bên.
“Vô Trần đạo tử, hy vọng ở kiếp này ngươi có thể hạnh phúc hơn kiếp trước.”
Trong sự náo nhiệt, Phùng Thu Nhiên nhìn Lý Vô Trần nắm tay Chu Mị, mặc áo bào đỏ thẫm, trong sự kích động khó giấu được niêm hạnh phúc trên mặt. Nhìn bọn họ đi tới trước mặt mình và Vương Bảo Nhạc, nhìn bọn họ bái kiến mình và Vương Bảo Nhạc, Phùng Thu Nhiên không khỏi có chút thất thần.
Trong đầu Phùng Thu Nhiên hiện lên trận chiến đã làm thay đổi quỹ đạo đi về phía trước của cổ kiếm khi cổ kiếm chạy ra khỏi tinh vực Thương Mang bị thất thủ, bị tộc Vị Ương đuổi theo lúc trước.
Trận chiến ấy, mặc dù cuối cùng đạo cung giành thắng lợi, nhưng cái giá phải trả rất lớn, toàn bộ đạo cung trong thân kiếm trở thành đống đổ nát, các lão tổ đều bị trọng thương rơi vào giấc ngủ say. Lý Vô Trần với tư cách là đạo tử đã chiến đấu liên tục, thẳng tiến không lùi, cho đến khi bị trọng thương sắp chết, không thể không dùng bí pháp chuyển thế chữa thương, mượn sức mạnh của sinh mạng mới để bản thân phục hồi cơ hội sống từ cốt lõi.
Tất cả những hồi ức này như chồng lên sự náo nhiệt của ngày hôm nay khiến cho sự thất thần của Phùng Thu Nhiên kéo dài trong một khoảng thời gian ngắn, cho nên sự bái kiến của Lý Vô Trần và Chu Mị không nhận được sự đáp lại.
Một màn này khiến Lý Vô Trần thoáng cáng thẳng, Chu Mị cũng có chút lo lắng, mọi người ở xung quanh cũng nhao nhao nhận ra, nhìn về phía Phùng Thu Nhiên.
Mặc dù chú ý tới vẻ mặt của Phùng Thu Nhiên, nhưng mọi người không biết được suy nghĩ của bà. Duy chỉ có Vương Bảo Nhạc đứng bên cạnh nhìn thấy được sự ngẩn ngơ của Phùng Thu Nhiên, đoán được sự xúc động của bà, thế là ho khụ một tiếng. Sau khi nhắc nhở Phùng Thu Nhiên, hắn nở nụ cười giơ hai tay nâng Lý Vô Trần và Chu Mị đứng lên.
“Chúc hai con hạnh phúc êm ấm!”
Đồng thời, Phùng Thu Nhiên dưới sự nhắc nhở của Vương Bảo Nhạc đã khôi phục lại
tâm thần, trên mặt lộ ra nụ cười, nhìn chằm chằm vào cô dâu, chú rể ở trước mặt, khẽ nói.
“Chúc hai con đầu bạc ráng long!”
Nghe được lời chúc của Vương Bảo Nhạc và Phùng Thu Nhiên, tu sĩ đạo cung ở xung quanh lúc này mới reo hò, còn đệ tử Liên bang cũng cất tiếng chúc phúc. Trong lòng Lý Vô Trần cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn không biết mình và Phùng Thu Nhiên có quan hệ gì, nhưng hán nghe nói, lúc trước là Phùng Thu Nhiên đã giao mình cho sư tôn Lý Vô Trần.
Cho nên, đối với Phùng Thu Nhiên, mức độ tôn kính trong lòng Lý Vô Trần cũng hoàn toàn giống như đối với Lý Hành Văn. Lúc này, dưới lời chúc phúc của Phùng Thu Nhiên, trong lòng hắn cũng tràn đầy sự kỳ vọng về tương lai tốt đẹp, nắm chặt tay Chu Mị.
Chỉ là mọi người trong đạo cung lúc này không hề hay biết, cùng lúc lễ kết tóc này
tiến hành, trong đạo cung, Thái thượng Trưởng lão Du Nhiên Đạo Nhân không đến tham gia sự kiện này đang ngồi xếp bẳng trong đại điện của mình đột nhiên mở mắt ra, đáy mắt ánh lên ngọn lửa màu lam.
“Cuối cùng... cũng phục hồi được rồi!”
Lầm bẩm xong, Du Nhiên Đạo Nhân đứng lên trong tiếng cười to, ngẩng đàu nhìn về phía thân kiếm ở tít xa. Khi ông ta nhìn sang, ở trong thân kiếm cách nơi này rất xa phát ra tiếng nổ, vang vọng ngập trời, chấn động tám phương.
Biển lửa cuồn cuộn, từng khu vực cấm chế sụp đổ, rất nhiêu hỏa thú hoảng sợ bỏ chạy. Một chiếc chiến hạm kỳ lạ do ba vòng tròn tạo thành hình tam giác với các cạnh rìa chồng lên nhau chậm rãi dâng lên trong biển lửa.
Chiến hạm này rất lớn, giống như một con quái vật khổng lồ, mênh mông vô biên, thậm chí đứng ở trên đó cũng không nhìn thấy bến bờ. Lúc này, theo sự dâng lên của
nó, biển lửa điên cuồng lan tràn ra xung quanh, thiêu hủy mọi thứ ở tất cả những nơi mà nó đi qua.
Còn về ba hình tròn tạo thành chiến hạm kia, mỗi cái đều có kích thước tương đương với Mặt Tráng, như thể ba thế giới. Ánh sáng lưu chuyển khiến cho người ta có cảm giác thăn bí khó lường. Đồng thời, trên toàn bộ phía ngoài màu đen của nó có rất nhiều phù ván. Thậm chí còn có từng trận uy áp không thể diễn ra được đang không ngừng lan rộng theo sự dâng lên của chiến hạm này.
Sau khi nổi lên từ trong biển lửa, chiến hạm này lập tức tiến về chỗ tiếp giáp bên trong thân thân kiếm và chuôi kiếm.
Tất cả cấm chế sau khi chạm vào nó đều vỡ nát trong tiếng nổ vang, đá núi đều sụp đổ khiến cho trên chiến hạm này mang lại cảm giác bất khả chiến bại.
"filepos0013605507">

Bạn cần đăng nhập để bình luận