Tam Thốn nhân Gian

Chương 844

Chương 844Chương 844
GIAN THƯƠNG!
I T ao có thể như vậy được!!"
Không chỉ Hạc Vân Tử, hai lão giả áo tím đang đứng bên cạnh ông ta cũng phải nghẹn họng nhìn trân trối, thất thanh kêu lên.
Lúc này, những đệ tử hoàng tộc ở xung quanh đều trợn to hai mắt, trên mặt đầy vẻ không dám tin, thậm chí là sợ hãi. Dường như bọn họ không thể điêu khiển được cảm xúc của bản thân, đủ loại cảm xúc dần xuất hiện trên mặt họ.
Bởi vì... Luồng sáng đỏ trên đỉnh đầu Vương Bảo Nhạc đã xông lên tận trời, như nối liên với trời cao. Bầu trời nơi đây bắt đầu nổ vang, một tàng gợn sóng màu đỏ bị khuấy động, sau đó không ngừng khuếch tán ra xung quanh. Thậm chí nếu nhìn từ xa, khung cảnh này giống như bầu trời
đang mở mắt, lộ ra một con mắt màu máu nhìn xuống chúng sinh từ trên cao.
Khí thế này mạnh đến mức trời long đất lở, bát phương rung chuyển. Thậm chí trên mặt đất cũng có gợn sóng màu đỏ đang khuếch tán, bão táp nổi lên. Một vòng xoáy được hình thành xung quanh Vương Bảo Nhạc, sau đó “ầm ầm” tản ra xung quanh với khí thế dời non lấp biển.
Mọi người ở xung quanh lũ lượt bỏ chạy giống như gặp ma, từng tiếng kinh hô và xôn xao liên tục vang lên.
"Trời ạ... Luồng sáng này cao bao nhiêu vậy... Vạn trượng, hay mười vạn trượng đây?"
"Ảo giác... Nhất định là do hôm qua ta dùng quá nhiêu Huyễn Linh Thảo rồi..."
"Rốt cuộc... Ai mới là hoàng đế đây?"
Những lời bàn tán lộn xộn bắt đầu bùng nổ, đám tu sĩ văn minh Tử Kim rung động toàn thân. Tuy là không kinh hãi như
hoàng tộc của văn minh Thần Mục, nhưng do cảnh tượng này diễn ra quá bất ngờ nên họ cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Ánh mắt của vị tu sĩ Linh Tiên cầm đầu kia thì lóe lên một cái.
Rõ ràng... Luồng sáng đỏ trên đỉnh đầu Vương Bảo Nhạc đã khoa trương thái quá, so với hắn... những người khác giống như một đám gà con với một người khổng Lô vậy.
Không chỉ những người xung quanh, mà ngay cả bản thân Vương Bảo Nhạc cũng giật mình không thôi. Trước đó thấy vị tu sĩ Linh Tiên của văn minh Tử Kim lấy ngọn đèn bằng đồng xanh ra thì Vương Bảo Nhạc đã cảm thấy bất an rồi, dù sao lúc hắn vừa mới truýên tống nơi này thì đã cảm thấy là lạ, bởi nơi đây không những không bài xích hắn mà còn tỏ ra thân thiết tới quá đáng. Chẳng qua hắn vẫn luôn tự an ủi bản thân mà thôi.
Do Vương Bảo Nhạc thấy lão hoàng đế thật sự dùng máu của mình để mở cửa, nên hắn
còn nghĩ thầm:
“Dù sao thân thể Bản Nguyên này của mình cũng không có máu, thế thì lấy đâu ra huyết mạch để mà lo chứ, chắc là sẽ không bị phát hiện đâu”.
Đồng thời, hắn cũng muốn... Nghiệm chứng suy đoán của bản thân xem thế nào.
Bây giờ Vương Bảo Nhạc không khỏi cười khổ, ánh mắt bắt đầu trở nên lạnh lẽo, hắn có thể khẳng định suy đoán kia là đúng!
"Tuy lý do mà nghĩa địa hoàng lăng này không bài xích, thậm chí còn tỏ ra thân thiết với ta có liên quan tới Yểm Mục Quyết, nhưng đây không phải điêu quan trọng nhất. Chủ yếu là do... Ý chí được ẩn giấu trong Yểm Mục Quyết!"
"Ý chí này... Có quan hệ rất lớn với văn minh Thần Mục, bây giờ ta đã đoán ra được lai lịch của nó rồi... Có thể khẳng định, nó chính là vị lão tổ đã sáng tạo Thần Mục Quyết năm đó. Đồng thời cũng là... Vị hoàng đế đời thứ nhất của hoàng tộc!"
Vương Bảo Nhạc lập tức khẳng định suy nghĩ này.
Trong nháy mắt, những suy nghĩ và liên hệ phỏng đoán này đều xẹt qua đầu hắn. Ngay khi suy đoán của hắn đã được nghiệm chứng, lão hoàng đế của văn minh Thần Mục vốn đang gào khóc đã trợn to hai mắt. Trong lúc mọi người đang ngơ ngác nhìn Vương Bảo Nhạc thì ông ta bỗng nhiên đứng thẳng người lên, sau đó quỳ xuống bái lạy Vương Bảo Nhạc.
"Lão tổ, là lão tổ. Lão tổ thật sự đã hiển linh, cuối cùng ngài cũng về rồi!"
Lão hoàng đế này vô cùng kích động. Sau khi quỳ lạy, hét lớn để bày tỏ sự hưng phấn của bản thân, thậm chí ông cảm thấy quỳ lạy thôi còn chưa đủ để diễn tả hết sự kích động trong lòng mình nên lại dập đầu lia lịa.
Mà giọng nói đầy phấn khởi của ông cũng dẫn tới sự cộng hưởng huyết mạch, những đệ tử hoàng tộc do bị ép nên mới ủng hộ
Hạc Vân Tử đều nhao nhao quỳ xuống bái lạy, cùng hô to với lão hoàng đế.
"Bái kiến lão tổ!!"
"Lão tổ ư?"
Khác với những người đang quỳ lạy, cũng còn không ít đệ tử hoàng tộc vẫn còn đang đứng thẳng, nhất là Hạc Vân Tử và hai vị thân vương kia. Lúc này ánh mắt của họ đều lộ rõ sát cơ và tham lam.
Gần như ngay lúc ba người họ dấy lên sát cơ, Vương Bảo Nhạc thấy lão hoàng đế và những người xung quanh đang quỳ lạy mình thì lập tức nheo mắt lại. Phản ứng của lão hoàng đế thoạt nhìn thì có vẻ bình thường, nhưng Vương Bảo Nhạc lại cảm thấy khá gượng ép, nhất là hắn còn cảm thấy Lân này mình đến đây thật sự đã thuận lợi quá mức.
Trọng điểm của Lân thuận lợi này chính là thời cơ, lần này Vương Bảo Nhạc xuất hiện lại có thể dễ dàng nghe được tất cả bí mật
của hoàng tộc. Thậm chí là biết được chuyện của ván minh Tử Kim, trong đó câu “Thật sự hiển linh, cuối cùng cũng về” của lão hoàng đế cũng dấy lên một vài suy đoán trong lòng Vương Bảo Nhạc.
"Nếu nói không phải tên Tạ Hải Dương kia đang giở trò thì đánh chết ta cũng không tin. Cho nên... Việc ta xuất hiện vào lúc này sẽ mang lại lợi ích gì cho Tạ Hải Dương đây?"
"Trừ khi... Lão hoàng đế này là đồng bọn của Tạ Hải Dương. Như vậy thì câu ‘Thật sự hiển linh, cuối cùng cũng về’ của ông ta có nghĩa là... ông ta đã tìm đến chỗ Tạ Hải Dương để mua một điều ước, và điêu ước đó chính là muốn lão tổ của mình trở về?!"
"Ăn hai đâu à? Như vậy tiếp theo chính là giai đoạn xem ai quan trọng hơn rồi..."
Vương Bảo Nhạc bỗng mỉm cười, đây không phải Lân đầu tiên Tạ Hải Dương làm loại chuyện này. Năm đó ở cổ kiếm đồng xanh, tên này cũng từng chơi Vương Bảo
Nhạc một vố. Tạ Hải Dương bán hành tung của Vương Bảo Nhạc cho những người muốn giết hán, sau đó lại giúp mình giết ngược lại tên kia rồi chia thu hoạch.
Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc lập tức thay đổi kế hoạch. Hắn vốn muốn đi vào trong cửa lớn hoàng lăng với tốc độ nhanh nhất có thể. Nhưng bây giờ, do hắn không hề bị bài xích, hơn nữa ý chí trong Yểm Mục Quyết cũng vấn đề, nên Vương Bảo Nhạc cũng không nóng vội nữa.
Vương Bảo Nhạc không thể bỏ qua tạo hóa này, nhưng trước khi có thu hoạch thì hắn muốn khống chế nơi này trước đã, như vậy sẽ đề phòng được bất trắc xảy ra. Lúc nghĩ tới đây, tu vi của hắn bùng nổ, bộ giáp Đế Hoàng lập tức xuất hiện, tạo thành uy áp trấn áp mọi thứ.
Đám người ở xung quanh lập tức như bị một làn sóng lớn vỗ vào người, cơ thể của những đệ tử hoàng tộc đang quỳ lạy Vương Bảo Nhạc run lên, miệng hộc máu tươi. Lúc
này, Vương Bảo Nhạc đột nhiên chạy thẳng đến chỗ ba vị thân vương kia!
Tốc độ của hắn còn nhanh hơn sấm chớp, lúc ba người Hạc Vân Tử vừa biến sắc thì Vương Bảo Nhạc đã áp sát. Hắn giơ tay phải lên, sức mạnh Linh Tiên bùng nổ đánh về phía ba người kia.
Nhưng ngay lúc Vương Bảo Nhạc ra tay, ngọn đèn bằng đồng xanh trong tay Hạc Vân Tử đột nhiên sáng bừng lên. Một tiếng hừ lạnh truyền ra từ trong đó, tiếp theo lại có một ngón tay hư ảo duỗi ra, đâm mạnh về phía Vương Bảo Nhạc.
Ngón tay kia lập tức tỏa ra uy áp cảnh giới Hành Tinh, đồng tử của Vương Bảo Nhạc co rụt lại, hai bên cũng va chạm với nhau.
Một tiếng nổ lớn vang lên, cơ thể Vương Bảo Nhạc rung lên, bị đánh lùi lại. Lửa hàng tinh trong cơ thể tản ra, giúp hắn triệt tiêu bớt sức mạnh của một chỉ kia, lúc này mới coi như tạm ổn. Nhưng cho dù là vậy thì sức mạnh Bản Nguyên trong cơ thể
Vương Bảo Nhạc vẫn bị đánh cho quay cuồng, trong lúc lùi lại thì sắc mặt hắn cũng trở nên rất khó coi. Đồng thời hắn cũng nhìn chằm chằm vào ngón tay được duỗi ra từ trong ngọn đèn bằng đồng xanh kia.
Ba người Hạc Vân Tử thấy được cảnh này thì đều vô cùng rung động, trán ướt đẫm mồ hôi lạnh. Vừa rồi khi Vương Bảo Nhạc đến gần thì họ đã cảm nhận được cái chết đang đến gần, nếu như không có ngọn đèn này thì sợ rằng ba người bọn họ đã về chầu trời rồi.
"Rốt cuộc thì ngươi là ai!"
Hạc Vân Tử hít thở dồn dập, quắc mắt hỏi Vương Bảo Nhạc.
Đối với Vương Bảo Nhạc, ba người Hạc Vân Tử này chẳng là gì hết. Lúc này hắn đang nheo mắt nhìn chàm chằm vào ngọn đèn bằng đồng xanh trong tay họ, thầm nghĩ không ngờ ngọn đèn kia lại ẩn giấu thần niệm của một tu sĩ Hành Tinh. Xem ra âm
mưu của đám người thuộc văn minh Tử Kim này không hề nhỏ, điêu này càng làm hắn cảm thấy hứng thú với thứ được giấu trong hoàng láng này hơn!
"Có thể đỡ được một chỉ của lão phu mà không hề hấn gì, hơn nữa nồng độ huyết mạch lại cao như vậy. Nhưng dù ngươi là ai đi nữa thì suy đoán của lão tổ cũng không hề sai! Lúc này đúng là thời cơ tốt nhất để mở hoàng lăng của văn minh Thần Mục ra. Tử La, giải trừ phong ấn của ngươi đi, sau đó hiến tế tên này cho ta!”
Lúc Vương Bảo Nhạc đang suy nghĩ thì lại có một gióng nói đanh thép vang ra từ ngọn đèn bằng đồng xanh kia, sát cơ trong giọng nói này vô cùng mãnh liệt.
Khi giọng nói này vang lên, vị tu sĩ Linh Tiên sơ kỳ tên là Tử La kia lập tức ôm quýên cúi đàu với ngọn đèn bằng đồng xanh.
'Xin tuân lệnh chưởng tọa!
Nói xong, hắn ngẩng phắt đầu lên, trong cơ thể truyền ra một tiếng nổ vang. Dường như hắn đang giải trừ phong ấn. Lúc này tu vi của hắn bỗng nhiên bùng nổ, từ Linh Tiên sơ kỳ nhảy lên Linh Tiên trung kỳ, sau đó là Linh Tiên đại viên mãn. Tiếp theo, hắn đứng đó giống như một vị thần, mỉm cười với Vương Bảo Nhạc.
"Tuy rằng không biết ngươi là ai, nhưng ta... đến là vì ngươi."
Đồng tử của Vương Bảo Nhạc co rụt lại, quyết đoán rút lui, trong lòng thì tức tối mắng thầm.
"Suy đoán cái khỉ gì, tiên sư Tạ Hải Dương nhà ngươi, không ngờ ngươi lại án đến ba đầu!!!"
"filepos0018028864">

Bạn cần đăng nhập để bình luận