Tam Thốn nhân Gian

Chương 504 VỪA VÀO BIẾN

Chương 504 VỪA VÀO BIẾNChương 504 VỪA VÀO BIẾN
LỬA
Trên cổ kiếm đồng xanh này, Vương Bảo Nhạc vừa có được động phủ nên cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Hắn cũng rất hài lòng với động phủ của mình, bên trong động phủ này có tám gian phòng, ngoại trừ nơi bế quan ra thì bên trong còn có một linh đàm, linh khí hóa thành nước suối khiến cho linh khí ở nơi này nồng đậm kinh người.
Ngoài ra, các gian phòng khác cũng có tác dụng riêng, có cái chuyên môn để trồng thảo dược, có cái thì chăn nuôi linh thú và luyện đan. Thật ra, thứ khiến Vương Bảo Nhạc vui mừng nhất là cán phòng có một tấm bia đá, tấm bia đá này đồng bộ với tấm bia nhiệm vụ trên đảo chính của Thương Mang Đạo Cung, có thể nhận tất cả nhiệm vụ ở đây.
Nhưng chỉ có thể nhận mà thôi, sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì vẫn phải quay về đảo chính tiếp nhận kiểm tra mới được nhận chiến công, tuy vậy nhưng vẫn đủ khiến Vương Bảo Nhạc mừng rỡ, như thế có thể giúp hắn tiết kiệm được rất nhiêu thời gian di chuyển qua lại.
Có thể nói, động phủ này hoàn toàn có thể đáp ứng nhu cầu hàng ngày của tu sĩ.
Càng không cần phải nói tới chuyện động phủ tọa lạc ngay trên đỉnh núi, bước ra ngoài có thể nhìn bao quanh bốn phía, tầm nhìn thoáng đãng, đồng thời hạch tâm của đại trận hộ đảo cũng nằm trong động phủ này.
Nhìn quanh một lượt, Vương Bảo Nhạc chọn một cán phòng làm phòng ngủ, sau khi sửa sang mọi thứ lại thì hắn mới khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu suy tính tới chuyện tiếp theo.
“Phải nhanh chóng thu hoạch chiến công, đồng thời tìm hiểu rõ hơn về Thương Mang Đạo Cung và cổ kiếm đông xanh mới được...”
Vương Bảo Nhạc suy tư một lúc thì đi vào căn phòng có tấm bia nhiệm vụ, giơ tay phải lên ấn vào bia đá một cái, trong đầu lập tức xuất hiện rất nhiêu nhiệm vụ.
Vương Bảo Nhạc trực tiếp bỏ qua mẩy nhiệm vụ chỉ được lèo tèo vài điểm chiến công, mục tiêu của hắn chính là những nhiệm vụ có năm mươi chiến công đổ lên, những cái cao hơn nữa thì cần có điêu kiện nghiêm ngặt, hoặc phải tốn thời gian rất lâu, chúng cũng không nằm trong phạm vi cân nhắc của Vương Bảo Nhạc.
Cứ thế, sau khi chọn lựa một phen Vương Bảo Nhạc ánh mắt của Vương Bảo Nhạc lóe lên, tập trung vào một nhiệm vụ.
Giết chết Hỏa Liệt thú, lấy thú hạch mới, một viên được ba mươi chiến công!
Trong nhiệm vụ này còn có giới thiệu về Hỏa Liệt thú, đây là một loài hung thú sống trong biển nham thạch nóng chảy, bộ dạng khá giống chuột, chiến lực cũng không cao, phần lớn chỉ trong vòng Trúc Cơ cảnh, chỉ có thú vương trong đó mới có thể so với Kết Đan.
Nếu như chỉ riêng độ nguy hiểm của Hỏa Liệt thú thì tu sĩ Trúc Cơ cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ kiểu này, nhưng thực tế chỉ có Kết Đan mới được nhận nhiệm vụ này, bởi vì Hỏa Liệt thú gần như không rời khỏi biển nham thạch, chúng chỉ di chuyển trong biển nham thạch mà thôi.
Tu sĩ Trúc Cơ căn bản không thể bước vào biển nham thạch được, một khi đi vào, tối đa chỉ mười giây là đã bị thiêu chết. Chỉ có tu sĩ Kết Đan, dựa vào thuật pháp phòng hộ là có thể ở lại trong biển nham thạch lâu hơn mà thôi.
Vậy nên, những nhiệm vụ có liên quan tới biển nham thạch thì đều chỉ có Kết Đan mới có thể hoàn thành.
Vương Bảo Nhạc nhìn nhiệm vụ này rồi trầm ngâm một lúc, sau đó truyền âm hỏi thăm người bạn duy nhất của hắn ở Thương Mang Đạo Cung này, cũng tức là vị tu sĩ béo kia về chuyện của Hỏa Liệt thú. Vị tu sĩ béo đó cũng gửi hết những gì mình biết về Hỏa Liệt thú qua cho Vương Bảo Nhạc.
Sau khi cảm ơn xong thì Vương Bảo Nhạc lại xem xét thông tin thật kỹ, hai mắt dần nheo lại.
“Mặc dù chiến lực của Hỏa Liệt thú không cao, nhưng nó lại ở trong biển dung nham, tốc độ lại nhanh... đồng thời, sau khi tu sĩ vào biển dung nham, dù có phòng hộ nhưng cũng sẽ bị hỏa độc án mòn liên tục. Linh khí bên trong biển lửa không ổn định, không thể hấp thu được nên không thể lãng phí thuật pháp, tốc độ cũng sẽ bị dung nham nóng chảy ảnh hưởng.”
Vương Bảo Nhạc xem tư liệu xong thì trầm ngâm một lúc, sau đó hạ quyết tâm, không chần chừ nữa mà lập tức nhận nhiệm vụ Hỏa Liệt thú này.
Sau khi nhận nhiệm vụ xong, Vương Bảo Nhạc nhìn sắc trời, lúc này bên ngoài đã là hoàng hôn. Dựa theo tư liệu mà vị tu sĩ béo kia đã gửi thì nồng độ sinh ra hỏa độc trong biển lửa vào đêm là thấp nhất, mặc dù tu sĩ Trúc Cơ vẫn không thể vào được nhưng Kết Đan thì có thể ở lại trong đó lâu hơn.
Vậy nên, hắn cũng chẳng lãng phí thời gian làm gì, trực tiếp ra khỏi động phủ, hóa thành một đạo cầu vồng bay thằng về phía xa, còn Lương Long bị nhốt trong chuông lớn đã bị Vương Bảo Nhạc ném ra sau đầu.
Bay ra khỏi Thanh Hỏa đảo, Vương Bảo Nhạc bắt đầu lướt nhanh trên mặt biển lửa, vừa quan sát dao động bên dưới để xem có thể tìm được con Hỏa Liệt thú nào ngoi lên mặt biển lửa hay không, vừa bắt đầu xem sắc trời. Mãi cho tới nửa canh giờ sau, sắc trời sập tối, Vương Bảo Nhạc ngẫm nghĩ một lúc rồi dừng lại, thân thể từ từ lặn xuống biển lửa. Hắn không lỗ mãng lặn sâu xuống bên dưới mà chỉ đứng im một chỗ để kiểm tra và thử nghiệm một phen, sau khi xác nhận sẽ không tạo thành ảnh hưởng gì lớn với mình thì mới từ từ lặn sâu xuống biển lửa.
Sau khi lặn xuống, xung quanh lập tức biến thành màu đỏ sậm, lại có tiếng lửa chảy lách tách vang lên bên tai hắn liên tục, kèm theo đó là cảm giác nóng rực bủa vây xung quanh.
May mà Vương Bảo Nhạc vừa là tu sĩ Kết Đan, lại còn là thân thể Kết Đan nên phòng hộ và khả năng chịu đựng cũng hơn hẳn những Kết Đan sơ kỳ khác. Sau khi chìm vào biển dung nham, hắn chỉ cảm thấy hơi khó chịu một chút nhưng chẳng mấy chốc đã khôi phục lại.
Đưa mắt nhìn qua thì xung quanh đều là dung nham nóng chảy, mặc dù cũng ngán chặn tẫm nhìn, tuy vậy, với tu sĩ Kết Đan thì dù không nhìn thấy, nhưng dựa vào cảm giác vẫn có thể biết rõ mọi thứ xung quanh, chẳng qua khu vực này không rộng lắm mà thôi.
Về phẫn Vương Bảo Nhạc, lúc trước khi thân thể của hắn Kết Đan thì đã sinh ra một tia linh thức khiến cho chính Lý Hành Văn cũng phải khiếp sợ. Lúc trước thì tia linh thức này không lộ rõ lắm, nhưng sau khi vào dung nham lại giúp cho Vương Bảo Nhạc lập tức nhận ra điểm khác biệt của nó.
Hắn mừng rỡ phát hiện, dù đã bị nham thạch nóng chảy ngăn cản tầm nhìn, nhưng mình không cần nhìn làm gì do trong đầu đã tự nhiên xuất hiện cảnh tượng xung quanh, phạm vi đại khái chừng mười trượng.
Nếu như các tu sĩ Kết Đan khác biết được chuyện này thì nhất định sẽ giật mình kinh ngạc không thôi, vì phạm vi cảm giác của họ trong môi trường dung nham thế này chỉ chừng một hai trượng mà thôi. Đó cũng là một trong những nguyên nhân khiến thú hạch của Hỏa Liệt thú đắt giá như thế.
“Thử đàn muỗi xem sao...”
Sau khi phạm vi hơn mười trượng quanh mình xuất hiện trong đầu, Vương Bảo Nhạc lập tức triệu hoán mười con muỗi trong cơ thể ra, nhưng tiếc là những con muỗi này vừa xuất hiện thì đã chịu không nổi, có vẻ như sẽ bị hòa tan, chỉ có con muỗi xám là không bị ảnh hưởng nhiêu.
Sau khi thử nghiệm thì Vương Bảo Nhạc phát hiện, đám muỗi bình thường chỉ tồn tại tối đa bốn mươi giây ở đây thì sẽ chết.
“May mà chỉ có đám muỗi bình thường thôi, mình có thể liên tục triệu hoán chúng...”
Ánh mắt của Vương Bảo Nhạc lóe lên, sau đó phái đàn muỗi tản ra, giúp tầm mắt của hắn được mở rộng ra chừng trăm trượng, sau đó tiếp tục lặn xuống sâu hơn trong biển lửa để tìm kiếm bóng dáng Hỏa Liệt thú.
Đồng thời cứ cách ba mươi giây thì hắn đều triệu hoán một lứa muỗi mới ra để thay thế đám trước đó, giúp hắn duy trì tầm nhìn trong phạm vi trăm trượng này.
Phạm vi gàn như rộng hơn gấp trăm lần những kẻ cùng đẳng cấp khiến tốc độ tìm kiếm Hỏa Liệt thú của Vương Bảo Nhạc ở đây được táng mạnh, chỉ có một khuyết điểm là quá tốn linh lực, sau khi tính toán số linh khí tiêu hao và thời gian tối đa mình có thể trụ lại được ở đây thì Vương Bảo Nhạc thu hồi một số muỗi lại, chỉ chừa ba con cùng với con muỗi màu xám, miễn cưỡng tản ra xung quanh để bắt đầu tìm kiếm.
Cứ thế, qua một canh giờ sau, trong lúc thời gian Vương Bảo Nhạc có thể ở lại đây còn chừng nửa canh giờ thì hắn bỗng giật mình, nhìn thấy một thân ảnh màu đỏ đậm vụt qua ngay trong tầm nhìn của con muỗi màu xám. Mặc dù tốc độ của nó rất nhanh nhưng vẫn bị Vương Bảo Nhạc nhìn thấy thân hình giống chuột của nó.
Đúng là Hỏa Liệt thú!
“Tìm được rồi!”
Trong mắt Vương Bảo Nhạc lộ ra vẻ vui mừng, lập tức thả hết đàn muỗi và phái chúng nhanh chóng tản ra, giúp tàm mắt của hắn mở rộng, lập tức nhìn thấy một con Hỏa Liệt thú đang bơi đi thật nhanh cách đó không xa.
Như nhận ra nguy cơ, con Hỏa Liệt thú này lập tức tăng tốc bỏ chạy.
“Muôn chạy à?”
Ánh mắt của Vương Bảo Nhạc lóe lên, cũng táng tốc đuổi theo, đồng thời còn điều khiển đàn muỗi ngán cản. Mặc cho con Hỏa Liệt thú này giãy giụa cách mấy cũng vô dụng, trong lúc tằm nhìn đày đủ và tốc độ kinh người của thân thể Kết Đan, con Hỏa Liệt thú này bị đàn muỗi quấn lấy, chỉ lát sau đã rú lên thảm thiết. Thậm chí, Vương Bảo Nhạc còn chưa kịp tới gần thì nó đã bị con muỗi màu xám bay xuyên thủng xương sọ, thân thể lập tức héo rút lại.
Cuối cùng, sau khi Vương Bảo Nhạc tới gần thì giơ tay phải lên trảo một cái, một viên thú hạch đỏ rực như đá quý bay ra khỏi người Hỏa Liệt thú, rơi vào trong tay của Vương Bảo Nhạc.
“Lấy được rồi!”
Vương Bảo Nhạc mừng rỡ, đang định xem xét thú hạch này thì giọng nói sốt ruột của chị đẹp đột nhiên vang lên dồn dập trong đầu hắn.
“Bảo Nhạc, lặn xuống dưới tiếp đi! Ta cảm nhận được bên dưới có khí tức mảnh vỡ của mặt nạ.”
"filepos0011049579">

Bạn cần đăng nhập để bình luận