Tam Thốn nhân Gian

Chương 291

Chương 291Chương 291
PHÓ VỰC CHỦ SAO HỎA!
Trên vùng đất đỏ rực có mẫy chục thành trì nằm trong các viên cầu dính lại với nhau. Chúng không trải hẳn ra trên mặt đất mà nằm bên trong những viên cầu khổng lồ kia như một khối rubik.
Tổng cộng có ba mươi sáu viên cầu, mỗi cái đều cực kỳ khổng lồ, diện tích của nó bằng với nửa tòa thành Phiêu Miễu. Xét tổng thể thì nơi này to cỡ mười tòa thành Phiêu Miễu.
Nhìn từ xa thì có một loại mỹ cảm bất quy tắc, cũng khiến người ta phải rung động. Nhất là viên cầu ở tầng dưới chót có trách nhiệm như phần nền tảng, nó bị lún hơn một nửa vào trong đất, nửa bên trên thì đỡ lấy những viên cầu khác, tạo nên tòa thành
Sao Hỏa này!
Nhìn từ bên ngoài, bên trong mấy viên cầu kia như càn khôn điên đảo, dù là trên, dưới, trái, phải đều có vô số kiến trúc và đám người đông nghịt.
Cảnh tượng này vô cùng hùng vĩ, đủ để những người nhìn thấy lân đầu phải giật mình dữ dội. Lúc này, Vương Bảo Nhạc cũng thế, hắn đứng trên phi thuyền, nhìn thành Thực Dân ngày càng gần hơn trên Sao Hỏa mà lòng như dậy sóng.
Dù truyền thông của Liên bang cực kỳ phát triển nhưng Sao Hỏa vẫn cực kỳ thần bí. Tất cả tin tức v'ê nó đều bị ngăn không cho phát tán ra ngoài nên số lượng hình ảnh về thành Thực Dân cực kỳ ít ỏi. Một số hình ảnh được phép truyền ra ngoài thì cũng trải qua chỉnh sửa, không thể hoành tráng được như thứ mà Vương Bảo Nhạc tận mắt nhìn thấy lúc này.
Trong lúc ngơ ngác vì mức độ hoành tráng của nó, tốc độ của phi thuyền cũng chậm dần lại, mãi cho đến khi đến cạnh một viên
cầu ở bên trái của nó thì mới bị hút vào, cuối cùng đỗ lại trên phi trường.
Tiếng ầm ầm vang lên, phi thuyền vững vàng đáp xuống, Vương Bảo Nhạc hít sâu một cái, sửa sang lại quẫn áo rồi mới ngẩng đầu, cất bước đi ra với vẻ mặt nghiêm trang.
Lúc này cũng đã có người nhận được nhiệm vụ và đến chờ Vương Bảo Nhạc đến phi trường từ sớm. Thấy hắn đi ra thì một thanh niên mặc chiến phục màu trắng đứng ở bên dưới mới ôm quyền cúi đầu thật sâu với Vương Bảo Nhạc.
Thấy mình vừa đến, chẳng những có người đón mà thái độ còn khách khí như vậy, Vương Bảo Nhạc lập tức vô cùng chờ mong với sinh hoạt sau này của mình ở Sao Hỏa. Hắn cười lớn đỡ đối phương dậy, vui vẻ nói cười.
Thanh niên mặc chiến phục màu trắng kia chào Vương Bảo Nhạc xong, xác định thân phận của Vương Bảo Nhạc và thẻ ngọc thì cũng mỉm cười, vẻ mặt càng khách khí và
cung kính hơn, cúi đầu thêm lần nữa.
"Phó Các chủ vương, chức vụ cụ thể của ngài sẽ do Phó Vực chủ đại nhân mới nhậm chức tự mình bổ nhiệm. Bây giờ, Phó Vực chủ đại nhân đang chờ ngài, mời!"
"Phó Vực chủ mới nhậm chức?"
Vương Bảo Nhạc giật mình, sau đó còn mừng rỡ hơn. Hắn thầm nghĩ, những lời Tông chủ Đạo viện Phiêu Miễu nói với mình không sai chút nào, đây nhất định là do ông đã đánh tiếng trước. Nếu vậy thì chắc hẳn chức vị của mình nhất định sẽ rất tốt, đồng thời cũng coi như có chỗ dựa ở nơi này.
Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc hưng phấn hít sâu một hơi, nối gót thanh niên mặc chiến phục màu trắng kia rời khỏi phi thuyền, bước lên khí cầu chuyên dụng trong thành, bay thẳng tới trung tâm quyền lực của Hỏa Tinh Vực, khu mười tám!
Hỏa Tinh Vực do ba mươi sáu viên cầu khổng lồ kết hợp lại mà thành nên chia làm ba mươi sáu khu, trong đó khu thứ mười tám là trung tâm quyền lực. Bình thường thì Vực chủ, Phó Vực chủ và Tổng bộ của ba bộ, ngành giữ quyền lớn nhất đều ở nơi này.
Trên đường đi, Vương Bảo Nhạc nhìn thấy từng tòa lầu cao và những kiến trúc có hình thù kỳ dị, vô số người qua lại ở bên dưới, xe cộ di chuyển trên đường cùng với đủ loại khí cầu qua lại trên không. Có thể nói, toàn bộ thành Thực Dân này đều vô cùng náo nhiệt.
Bởi vì thành trì to hơn thành Phiêu Miễu quá nhiêu nên người ở nơi này cũng được di chuyển đến nhiêu lãn, ngày càng đông đúc hơn. Trước khi tới đây, Vương Bảo Nhạc cũng có xem kỹ tài liệu về Hỏa Tinh Vực này. Thay vì gọi là thành Thực Dân, chi bàng nói nó là một tòa thành tự do dưới chế độ Liên bang thì đúng hơn.
cả cơ cấu quyền hành của Sao Hỏa cũng khác với Liên bang, bởi vì quan viên từ trên xuống trong tầng quản lý của nơi này đến từ tất cả thế lực của Liên bang. Ngoại trừ Vực chủ là do Liên bang bổ nhiệm ra thì phần lớn đều là ở trên Sao Hỏa tự mình đưa lên, đồng thời quân đội cũng có trụ sở ở Sao Hỏa. Tuy quân đội ở đây cũng có liên lạc với Liên bang ở Trái Đất nhưng thực ra nó có thể xem như quân phiệt bản địa của Sao Hỏa. Trong thành Thực Sân của Sao Hỏa, lực lượng dân bản địa của Sao Hỏa cũng không thể xem thường, dù bị Liên bang áp chế nhiêu Lân nhưng vẫn xem như một thế lực không nhỏ.
Đồng thời, những thế lực khác cũng có sắp xếp riêng ở Sao Hỏa, rồng rắn lẫn lộn. Có thể nói, nơi này chính là hình ảnh thu nhỏ của toàn Liên bang, đồng thời cũng là một trong những nơi mà con cháu đệ tử của những thế lực trong Liên bang đến để rèn luyện.
Vương Bảo Nhạc vừa nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài, vừa âm thầm sửa sang lại thông tin về Sao Hỏa để tìm hiểu rõ hơn. Khí càu nhanh chóng bay đến và đáp xuống trên một quảng trường ở khu mười tám.
Quảng trường này rất lớn, xung quanh mọc đầy cây cối đỏ rực, trong quảng trường có một tòa kiến trúc trông như ngọn lửa đỏ rực, cực kỳ bắt mắt, thậm chí, vừa xuống khỏi khí cầu thì Vương Bảo Nhạc đã lập tức cảm nhận được sóng nhiệt phát ra từ kiến trúc này.
"Đây là nơi dành riêng cho Phó Vực chủ đại nhân, vương Các chủ, mời!"
Thanh niên mặc chiến phục trắng kia mỉm cười với Vương Bảo Nhạc, khách khí dẫn đường. Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn kiến trúc hình ngọn lửa này vài làn, sau đó đi vào cùng đối phương.
Khác với cảm giác nóng rực ở bên ngoài, sau khi bước vào trong kiến trúc ngọn lửa này thì có một luồng hơi lạnh phả vào mặt, lại có linh khí nồng đậm tản ra khiến cho
Vương Bảo Nhạc giật mình, sau đó đi lên tầng cao nhất cùng thanh niên này.
Trên tăng cao nhất của nó có một cánh cửa gỗ màu tím.
Rõ ràng, đây là văn phòng của vị Phó Vực chủ đang định gặp Vương Bảo Nhạc nên thanh niên mặc chiến phục màu trắng kia đưa Vương Bảo Nhạc đến trước cửa thì lùi lại vài bước. Vương Bảo Nhạc sửa sang lại quần áo một lượt, sau đó nhớ đến những lễ nghi mà mình học được trong tự truyện quan lớn, lúc này mới nghiêm trang bước lên, từ từ gõ cửa với tiết tấu và lực đạo không quá mạnh, nhưng đủ để vị Phó Vực chủ ở bên trong nghe thấy, chỉ gõ ba cái, không thêm không bớt cái nào.
Tiếng gõ cửa vang lên, Vương Bảo Nhạc thầm khen phẩm chất của cánh cửa gỗ này. Với tạo nghệ Pháp Binh của mình, chỉ gõ một cái là hắn đã đoán được đây là gỗ quý trăm năm, lại được linh khí tẩm bổ nhiêu năm mới có thể thành hình, là một trong những tài liệu luyện khí tốt nhất.
'Sao Hỏa đúng là có tiên...'
Vương Bảo Nhạc cảm khái, cánh cửa từ từ mở vào trong. Thứ đầu tiên đập vào mắt Vương Bảo Nhạc chính là một khu vực làm việc thoạt nhìn rất đơn giản nhưng lại vô cùng trang nhã.
Từ ghế ngồi đến bàn làm việc, mặc dù có vẻ cũ kỹ nhưng đều tràn ngập linh khí nồng đậm. Thậm chí, do linh khí quá nồng nên khiến cho trong phòng như có mây mù lượn lờ.
Xuyên qua màn sương mù, Vương Bảo Nhạc thấy được bức tranh sơn thủy treo trên vách tường ở phía trước. Ngọn núi trong tranh là núi tuyết, bên dưới có một con sông lớn, trên sông lại có một chiếc thuyền độc mộc, một ông lão đứng trên thuyền quỳ lạy núi tuyết như thành kính càu nguyện.
Cụ thể thì không nhìn rõ lắm do non nửa bức tranh đã bị một thân ảnh cao lớn đứng quay lưng về phía Vương Bảo Nhạc che mất. Khi thấy thân ảnh nọ, một cỗ uy áp ập tới khiến tim của Vương Bảo Nhạc đập thình thịch, đồng thời cũng cảm nhận được sự cường hãn của thân ảnh này.
"Kết Đan đại viên mãn!"
Sau khi trải qua bí cảnh Mặt Trăng, Vương Bảo Nhạc cũng quen với tu sĩ Kết Đan, lúc này lập tức nhìn ra vị Phó Vực chủ kia đúng là tu sĩ Kết Đan đại viên mãn. Trong lòng của hắn run lên, vội bước tới ôm quyền cúi đầu thật sâu với thân ảnh đang quay lưng về phía mình kia.
"Vương Bảo Nhạc, bái kiến Phó Vực chủ!"
Vương Bảo Nhạc bái kiến, thanh âm vang vọng, cánh cửa sau lưng của hắn cũng lặng lẽ đóng lại. Cùng lúc đó, sương mù linh khí giống như bị cơn gió vô hình nào đó thổi ra xung quanh khiến cho thân ảnh nọ cũng trở nên rõ ràng hơn.
Vương Bảo Nhạc lập tức cảm thấy bóng lưng này trông quen quen, còn chưa kịp nghĩ gì nhiều thì lại có giọng nói khiến hắn cũng thấy quen thuộc truyền ra từ miệng của người nọ.
"Vương Bảo Nhạc..."
Giọng nói này vừa vang lên thì Vương Bảo Nhạc lập mở to hai mắt, hô hấp cứng lại toan mở miệng, bóng lưng nọ đột nhiên quay lại để lộ ra một gương mặt trung niên cười như không cười!
"Chúng ta lại gặp mặt rồi!"
"Đại... Đại thụ!"
Vương Bảo Nhạc giật mình, thiếu chút nữa hồn phi phách tán.
"filepos0006873933">

Bạn cần đăng nhập để bình luận