Tam Thốn nhân Gian

Chương 479

Chương 479Chương 479
TA HỌ TRIỆU
Vương Bảo Nhạc ngoan ngoãn đáp lời, tranh thủ theo sau Thái thượng Trưởng lão cùng bước vào đại điện của Đan Đạo các. Bên trong đại điện lúc này cũng không còn ai khác, sau khi bước vào đây thì Thái thượng Trưởng lão quay người lại nhìn Vương Bảo Nhạc.
vẫn là bộ dạng cười như không cười ấy, Vương Bảo Nhạc nhìn mà cảm thấy giật thót, thế là nụ cười trên mặt lại càng ngoan ngoãn hơn, thậm chí còn chớp chớp mắt, trưng ra dáng vẻ mà hắn tự nhận là đáng yêu nhất.
Nhưng dù vậy thì Thái thượng Trưởng lão vẫn không nói gì, giữ nguyên nụ cười mỉm trên môi khiến Vương Bảo Nhạc càng căng thẳng hơn. Hắn cảm thấy đối phương giống như một lão hồ ly, làm mình không hề nhìn ra bất kỳ điều gì, phải nghĩ cách
đổi chiến thuật mới được. Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc lại cười đến là ngây thơ, chân chất, còn giơ tay gãi đàu có vẻ ngốc nghếch, chớp mắt nhìn lại Thái thượng Trưởng lão.
“Bảo Nhạc à, tu vi cũng khá đấy!”
Thấy Vương Bảo Nhạc chỉ trong thời gian ngắn mà đã vào hai chế độ khác hẳn như thế, Thái thượng Trưởng lão chắp tay sau lưng, thản nhiên nói.
“Đệ tử có thể giành được thành tựu hôm nay, tuy cũng liên quan tới bao công sức và mồ hôi của ta, nhưng sự bồi dưỡng của tông môn lại quan trọng hơn cả.”
Vương Bảo Nhạc nghe Thái thượng Trưởng lão nói xong thì lập tức hít sâu một hơi, ra vẻ trung thành và tận tâm.
“Được rồi, đừng có nịnh nọt nữa! Sự bồi dưỡng của tông môn đúng là cũng hữu dụng, nhưng đã bồi dưỡng biết bao nhiêu người, sao không thấy ai cũng có thành tựu như ngươi chứ!”
Mặc dù trong lòng Lý Hành Ván rất hài lòng với thái độ của Vương Bảo Nhạc, nhưng ông cũng biết rõ, Vương Bảo Nhạc có được thành tựu hôm nay cũng là dựa vào cơ duyên của bản thân hán.
“Bảo Nhạc à, Lân này dù ngươi không về thì ta cũng sẽ nhắn ngươi về một chuyến. Có một số việc... với tu vi của ngươi hôm nay thì cũng đã có quyền lựa chọn rồi!”
Lý Hành Ván nhìn Vương Bảo Nhạc một cái, sau đó lại khoan thai lên tiếng, ánh mắt đầy thâm ý.
Thấy Thái hượng Trưởng lão như vậy, đồng tử của Vương Bảo Nhạc co rụt lại, không nói gì thêm.
“Kế hoạch bách tử Liên bang năm đó rất quan trọng, vốn không ai có thể rời khỏi, nhưng không chỉ dt mà cả lão phu cũng không thể ngờ ngươi có thể tiến bộ thần tốc, đột phá tu vi, bước chân vào Kết Đan trước khi kế hoạch được bắt đàu như thế!”
“Nên ngươi có quyền chọn sẽ tiếp tục tham gia hoặc rút khỏi kế hoạch bách tử Liên bang này!”
Nói tới đây thì Lý Hành Văn dừng lại, không nói nữa mà chờ câu trả lời của Vương Bảo Nhạc.
Vương Bảo Nhạc dãn nhíu mày, lời nói của Thái thượng Trưởng lão không dẫu không đuôi khiến tin tức hắn nhận được không đẫy đủ lắm, khó mà cho ra đáp án được, nhưng đây rõ ràng lại là đo đối phương cố ý tạo thành.
“Lại là khảo hạch à?”
Vương Bảo Nhạc thầm thở dài, sau khi xoa trán vài cái thì bắt đàu phân tích. Ban đầu, hắn nghĩ tới mấy lời giới thiệu về bách tử Liên bang năm đó.
Theo những gì hắn biết thì kế hoạch bách tử Liên bang chính là phần bổ sung được sinh ra cùng với kế hoạch Kiếm Dương. Tất cả đều là chuẩn bị cho việc Liên bang chính thức đổ bộ lên cổ kiếm đồng xanh.
Nếu thế thì, ẩn ý của Lý Hành Văn khỏi nói cũng biết...
“Nếu kế hoạch bách tử Liên bang đã liên quan tới chuyện đổ bộ cổ kiếm đồng xanh, như vậy chọn rút lui thì có khác gì từ bỏ việc tiến vào cổ kiếm đồng xanh đâu?”
Vương Bảo Nhạc như có điêu suy nghĩ. Hắn có thể đoán được, trong kế hoạch đổ bộ này chắc chắn có nguy hiểm nhất định nên thái thượng trưởng lão mới hỏi như thế.
Trong lúc Vương Bảo Nhạc suy tư thì Lý Hành Ván vẫn kiên nhẫn chờ đợi, mãi cho tới lúc thấy trên mặt Vương Bảo Nhạc lộ ra vẻ giật mình hiểu ra thì ông mới cười khẽ.
“Nghĩ ra rồi à?”
“Nguy hiểm tới cỡ nào?”
Vương Bảo Nhạc không đáp mà hỏi ngược lại, đột nhiên nhìn thẳng vào Thái thượng Trưởng lão, trong mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ.
Câu nói cùng với ánh mắt của hắn khiến cho Lý Hành Ván lộ ra vẻ tán thưởng lần nữa. Ông thích nói chuyện với người thông minh, cũng thích những tiểu bối thẳng thắn như thể nên khoan thai lên tiếng.
“Ngươi có sợ chết không?”
“Có chỗ tốt gì?”
Nghe Vương Bảo Nhạc nói vậy thì vẻ tán thưởng trong mắt Lý Hành Ván lại càng đậm hơn. Ông cười lớn, giơ tay phải lên chỉ vào Vương Bảo Nhạc vài cái rồi mới hất tay áo.
“Chỗ tốt rất lớn, có thể khiến tu vi của ngươi tăng mạnh, có thể cho tạo hóa lớn và nhiêu hơn tưởng tượng, có thể cho ngươi tiếp xúc với nền ván minh tu chân khác với Liên bang, có thể cho ngươi... tìm kiếm nơi bắt đàu của nền văn minh tu hành trên Liên bang. Ngoài ra, một khi lập công thì có vể đề cao tước vị của ngươi, trở thành Tổng thống tương lai của Liên bang cũng không phải là không thể!”
vốn Lý Hành Văn không định nói mấy câu sau này, nhưng ông để ý thấy Vương Bảo Nhạc có vẻ không mặn mà gì lắm nên mới bỏ thêm câu Tổng thống Liên bang đó.
Quả nhiên, sau khi ông nói câu đó ra xong thì vẻ mặt của Vương Bảo Nhạc bắt đầu thay đổi, hai mắt sáng rực lên.
“Tất cả của đệ tử đều là tông môn ban cho, chỉ cần tông môn càn thì dù có xông vào núi đao biển lửa, đệ tử cũng quyết không từ nan!”
Vương Bảo Nhạc vỗ ngực nói lớn, một bộ mình không hề có bất kỳ tư tâm nào cả, hoàn toàn chỉ vì tông môn mà thôi.
Thấy Vương Bảo Nhạc đến lúc này cũng không quên chuyện tỏ thái độ, Lý Hành Ván cười mắng.
“Được rồi, vậy thì ngươi cứ tiếp tục tham gia kế hoạch bách tử Liên bang đi! Chẳng bao lâu nữa ngươi sẽ được biểt cụ thể về kế hoạch này, bây giờ lão phu cũng sẽ không nói nhiêu.
“Còn Chu Tiểu Nhã ấy à... Ngươi đừng có giận chó đánh mèo lên đại trưởng lão của Đan Đạo các. Thật ra, tạo nghệ luyện đan của Chu Tiểu Nhã cũng chỉ bình thường mà thôi, nhưng vì hồn của cô bé ấy có điểm đặc biệt nên luyện chế Ngộ Đan đặc biệt thuộc nhất mạch của lão phu lại có được hiệu quả hơn hẳn người thường.”
“Nên lão phu đã truyền thụ cho cô bé ấy một bộ công pháp, công pháp này xem trọng cảm ngộ nên mới cần bế quan lâu dài. Khi cảm ngộ của cô bé ấy có thành tựu nhất định thì lão phu sẽ nhận cô bé ấy làm đệ tử y bát!”
Lý Hành Văn giải thích sơ về chuyện của Chu Tiểu Nhã, nhưng ông không nói thì thôi, vừa nói xong thì Vương Bảo Nhạc lại sốt ruột hít sâu mấy hơi.
;Ngộ Đạo á?:
Rõ ràng, Vương Bảo Nhạc có ấn tượng khá xấu đối với Ngộ Đạo nhất mạch. Ban đầu, ở đảo Hạ Viện hắn đã cảm thấy Ngộ Đạo hệ toàn là đồ điên, hiện tại nghe ý tứ của Thái thượng Trưởng lão thì rõ ràng em bánh bao đã gián tiếp trở thành Ngộ Đạo nhất mạch rồi.
“Sao hả, ngươi có ý kiến à?”
Lý Hành Văn trừng mắt.
Cảm ứng được tu vi đáng sợ của Lý Hành Ván, Vương Bảo Nhạc thầm thở dài, u oán đáp lại.
“Một cô gái đang độ thanh xuân tươi đẹp mà lại đi nhàm đường, tốn thời gian bế quan trong mật thất, cho dù ngộ đạo thành công như Lý Vô Trần thì cũng yếu xìu...”
“Nói bậy, Ngộ Đạo nhất mạch của ta là vô địch thiên hạ. Nhãi con, ngươi cứ chờ mà xem, một khi Chu Tiểu Nhã cảm ngộ được thì nhất định sẽ dễ dàng đánh bại ngươi!”
Lý Hành Văn hừ một tiếng, tuy ông cảm thấy khả năng này không được lớn cho lắm, nhưng thấy thái độ của Vương Bảo Nhạc dành cho Ngộ Đạo hệ như thế, ông nhất định phải làm chỗ dựa cho Ngộ Đạo hệ mới được.
“Lão nhân gia ngài vui vẻ là được rồi... Nhưng cũng không thể cứ bát con người ta bế quan mãi được, học phải đi đôi với hành chứ...”
Vương Bảo Nhạc thở dài nhìn Thái thượng Trưởng lão lần nữa.
“Được rồi, sau này ta sẽ sắp xếp lại, cho Chu Tiểu Nhã được nghỉ vài ngày.”
Lý Hành Văn ho khan một tiếng, cũng cảm thấy hình như mình làm như thế có vẻ hơi tàn nhẫn. Dù sao thì một cô bé như hoa ngày nào cũng bế quan thì... nên ông khoát tay đồng ý với việc này. Nói xong, Lý Hành Ván vốn định chấm dứt cuộc nói chuyện này để rời đi.
“Đừng mà, Thái thượng Trưởng lão lão gia gia, ta còn một chuyện nữa... Bây giờ, ta đã Kết Đan rồi mà còn chưa có công pháp đây này. Thái thượng Trưởng lão lão gia gia có công pháp nào kinh thiên động địa không, cho ta xin một quyển đi.”
Vương Bảo Nhạc vội vàng lên tiếng, trong mắt đầy vẻ chờ mong.
“Ta đã phân phó chuẩn bị tất cả công pháp Kết Đan của Đạo viện Phiêu Miễu lại cho ngươi rồi! Ngươi đi tìm Tiểu Triệu đi, hán sẽ giải thích kỹ cho ngươi. Ngoài ra, gần đây, ngươi cứ ở lại đạo viện, đừng về Sao Hỏa vội, tối đa nửa tháng... Lão phu sẽ cho toàn bộ đệ tử trong tông một tạo hóa.”
Nói tới đây, Lý Hành Văn cười to ngạo nghễ, sau đó cất bước rời khỏi đại điện, bước lên hư vô.
Vương Bảo Nhạc chớp mất nhìn theo, dường như đoán được tạo hóa mà Thái thượng Trưởng lão nói là gì, trong lòng cũng có phẫn hưng phấn xen lẫn chờ mong. Đồng thời, hắn cũng nghĩ tới Tiểu
Triệu mà Thái thượng Trưởng lão đã nói, nhưng nghĩ hồi lâu cũng không đoán ra được Tiểu Triệu đó là ai.
Vậy nên, Vương Bảo Nhạc tò mò lấy nhẫn truyền âm ra để liên lạc với Tông chủ Đạo viện Phiêu Miễu.
“Tông chủ ơi, Thái thượng Trưởng lão bảo ta đi tìm Tiểu Triệu nhận công pháp, mà Tiểu Triệu là ai thế? Ta nghĩ cả buổi trời cũng không ra.”
Đầu bên kia lặng ngắt như tờ, hồi lâu sau mới vọng lại tiếng nói nhẹ bang của Tông chủ Đạo viện Phiêu Miễu.
“Ta họ Triệu!”
"filepos0010564845">

Bạn cần đăng nhập để bình luận