Tam Thốn nhân Gian

Chương 367

Chương 367Chương 367
CHẠM TAY CÓ THỂ BỎNG
Rời khỏi văn phòng Vực chủ Sao Hỏa, chút hưng phấn của Vương Bảo Nhạc đối với chức vị Khu trưởng tân khu kia đã giảm bớt một phần, cứ nghĩ tới ba yêu cầu của Vực chủ là hắn lại thấy đau đầu.
“Đúng là ép người ta vào đường cùng mà!”
Vương Bảo Nhạc cảm thấy không cam lòng. Sau khi quay về Học viện Đạo Lam thì hắn thở dài thườn thượt, biết thời gian của mình chẳng còn nhiêu, ba ngày sau đã xuất phát, có nghĩa là thời gian cho mình chuẩn bị cũng chỉ có ba ngày mà thôi.
“Không sao cả, mình không nên tự thêm áp lực cho bản thân, ba ngày không xong thì chờ đến tân khu, vừa xây vừa nghĩ cách cũng được mà!”
Vương Bảo Nhạc thở dài, trong đâu nhanh chóng nghĩ cách ứng đối. Hắn cảm thấy việc này cũng hệt như lúc khảo hạch vậy, hắn chỉ có hai bàn tay trắng cùng với bản vẽ Bất Diệt Thành và con rối xây dựng mà thôi.
Bây giờ cũng là hai bàn tay trắng, chẳng qua là đổi bản vẽ với con rối xây dựng thành ứng cử viên Phó Khu trưởng mà thôi.
“Vương Bảo Nhạc ta vốn thanh liêm, đẹp trai, chẳng bao giờ luồn cúi nhưng bị Vực chủ Sao Hỏa bắt chẹt kiểu này thì đành phải trái lương tâm một ĩân vậy.”
Vương Bảo Nhạc thở dài, bình tâm lại, bắt đầu suy nghĩ phải làm sao mới bán được giá cao.
Trong lòng hắn biết rõ, tất cả các thế lực khác đều rất thèm muốn chức vị Phó Khu trưởng này. Dù sao thì cũng chẳng thể làm Khu trưởng được, nếu như giành được một ghế Phó Khu trưởng thì cũng xem như không lỗ.
“Nếu có thể mang đi đấu giá thì tốt rồi.”
Vương Bảo Nhạc cảm thấy tiếc nuối. Hắn cũng chỉ nghĩ như thế mà thôi, nếu như mình làm thật thì có khi ngày mai đã bị các cơ quan chức năng đưa đi rồi...
Nhưng ngay khi Vương Bảo Nhạc đang nghĩ cách phải làm sao xử lý chuyện Phó Khu trưởng thì đêm hôm đó hắn lại nhận được một cú truyền âm lạ.
Người truyền âm là một lão giả. Ngay khi Vương Bảo Nhạc mở máy thì thanh âm già nua của ông ta đã vang lên, giới thiệu thân phận của mình.
“Vương Bảo Nhạc, lão phu là Tông chủ của Đạo viện Bạch Lộc... Dựa theo ước định của bốn đạo viện trước kia, Lý Di sẽ trở thành Phó Khu trưởng, phối hợp cùng ngươi quản lý tân khu Sao Hỏa này...”
Trong lòng của Tông chủ Đạo viện Bạch Lộc cũng rất khó chịu, cố dàn cơn tức xuống. Mặc dù ngôn từ vẫn cứng nhắc như đang ra lệnh nhưng ông ta cũng đã cố gắng hết sức rồi.
Tuy nhiên, ông ta vừa nói xong thì Vương Bảo Nhạc bên kia đã trực tiếp tắt máy, chẳng ừ hữ đến một câu!
Điêu này khiến cho Tông chủ Đạo viện Bạch Lộc ngẩn ra một cái, sau đó lập tức nổi điên!
“Cái tên khốn kiếp này, dám cúp máy của bản tôn à!”
Trong Đạo viện Bạch Lộc, vị Tông chủ này tức giận vỗ mạnh lên mặt bàn, phát ra tiếng nổ cực lớn.
Ẫn tượng của ông ta đối với Vương Bảo Nhạc không được tốt lắm. Theo ông ta thấy, hành vi không nghe lời, nhất quyết tham gia khảo hạch của Vương Bảo Nhạc lúc trước chẳng khác gì phản bội bốn đạo viện. Dù sao thì kế hoạch của bốn đạo viện chính là ủng hộ Lý Di, nào ngờ Vương Bảo Nhạc này lại chen ngang, trở thành ứng cử viên.
Thế thì cũng thôi đi, nhưng chẳng ai ngờ rằng tên này lại còn thành công. Nếu như Vương Bảo Nhạc xuất thân từ Đạo viện Bạch Lộc thì vị Tông chủ này đương nhiên sẽ nghĩ khác, nhưng bây giờ Vương Bảo Nhạc là con nhà người ta, lại không nghe lời như thế, ông ta chỉ thấy bực bội và chán ghét mà thôi.
Nay Vương Bảo Nhạc lại còn dám tắt truyền âm của mình khiến ông ta tức giận không thôi, hừ lạnh một tiếng.
“Mới tí tuổi đầu mà đã kiêu cáng như thế, lão phu sẽ cho ngươi biết. Không cần ngươi đồng ý thì Lý Di vẫn sẽ là Phó Khu trưởng, ngươi có muốn hay không cũng thế!”
Nghĩ tới đây, Tông chủ Đạo viện Bạch Lộc lập tức liên hệ với Phó Vực chủ Sao Hỏa.
Trao đổi một hồi, khi đại thụ nói cho Tông chủ Đạo viện Bạch Lộc biết là mình cũng bó tay thì ông ta phải há hốc mồm. Sau khi cẩn thận hỏi dò, ông ta ngơ ngác không dám tin khi nghe đại thụ thở dài nói rõ là mình cũng hỏi ý của Vực chủ Sao Hỏa về chuyện Phó Khu trưởng tân khu rồi nhưng Vực chủ lại kiên quyết từ chối, không cho người ngoài nhúng tay vào.
Cuối cùng, đại thụ cũng thấy khó chịu, bẩt đắc dĩ nói thẳng ra là phải do đích thân Vương Bảo Nhạc đề cử thì mới được.
Tông chủ Bạch Lộc nghe xong cũng đau đầu không thôi, muốn truyền âm cho Vương Bảo Nhạc cú nữa nhưng lại không biết phải mở miệng kiểu gì...
Cùng lúc đó, sau khi tắt máy của Tông chủ Đạo viện Bạch Lộc, hai mắt của Vương Bảo Nhạc sáng rực lên, hưng phấn và kích động không thôi. Hắn cố ý tắt truyền âm, một mặt là do giọng điệu của đối phương khiến hắn thấy khó chịu, mặt khác chính là hắn muốn để cho bọn họ hiểu ra.
“Tiếp theo lão già đó sẽ tìm ai nhỉ? Đại thụ? Vực chủ? Hay tìm Tông chủ Đạo Phiêu Miễu đây?”
Trong lúc Vương Bảo Nhạc lẩy làm đắc ý, nhẫn truyền âm của hắn lại rung lên Lân nữa, cúi đầu nhìn thử thì phát hiện là Tông chủ Đạo viện Phiêu Miễu thì hắn lập tức kết nối, sau khi chào hỏi vài câu thì đối phương mới thở dài.
“Bảo Nhạc à, Tông chủ Đạo viện Bạch Lộc vừa mới tìm ta... Nếu như ngươi không muốn thì lão phu sẽ từ chối ngay...”
Tông chủ Đạo viện Phiêu Miễu cũng cảm khái, phần là do sự kiêu ngạo của Vương Bảo Nhạc, ngoài ra ông cũng thấy đau đầu vì mình bị kẹt ở giữa, nhưng dù sao đi nữa thì ông cũng đứng về phía Vương Bảo Nhạc.
Vương Bảo Nhạc chắc chán sẽ không từ chối Tông chủ Đạo viện Phiêu Miễu nên sau khi ngẫm nghĩ một lúc thì hắn cũng chẳng giấu giếm làm gì, nói thẳng cho Tông chủ Đạo viện Phiêu Miễu biết về ba yêu cầu của Vực chủ Sao Hỏa đặt ra cho mình.
“Tông chủ, cho Lý Di tới cũng được, nhưng phải đưa thêm tài nguyên tới. Nếu Đạo viện Bạch Lộc của họ phụ trách hai phần tài nguyên xây dựng tân khu thì cô ả Lý Di đó sẽ là Phó Khu trưởng!”
Với người của mình thì Vương Bảo Nhạc khá thẳng thắn.
Tông chủ Phiêu Miểu nghe xong thì mỉm cười.
“Không phải Đạo viện Bạch Lộc phụ trách mà là bốn đạo viện cùng phụ trách. Dù sao thì cũng là do ngươi xây dựng, Đạo viện Phiêu Miễu chúng ta việc tốt không chừa ai, nhưng mà ngươi ấy, vẫn còn mềm lòng quá, hai phần thì sao mà được, ít nhất cũng phải bốn thành mới đủ chứ!”
Hai mắt Vương Bảo Nhạc lập tức sáng rực lên, càng cảm thấy Tông chủ Đạo viện Phiêu Miễu quá tốt với mình, sau khi nói chuyện thêm với Tông chủ một lúc thì hắn mới tắt máy. Nhưng không tới một nén nhang thì Tông chủ Đạo viện Phiêu Miễu lại truyền âm tới, ĩân này chỉ có một câu.
“Bốn đạo viện sẽ phụ trách bốn phần tài nguyên xây dựng tân khu Sao Hỏa!”
Vương Bảo Nhạc mừng rỡ, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, nể mặt phần tài nguyên này nên hắn không để ý đến mâu thuẫn với Lý Di nữa. Bản thân Vương Bảo Nhạc cũng hiểu rõ, cho dù mình không đồng ý nhưng với khả năng của Đạo viện Bạch Lộc thì vẫn có thể thuyết phục được Vực chủ, khiến cho Lý Di chuyển đến làm Phó Khu trưởng.
Chẳng qua là đối phương sẽ phải trả giá cao hơn, nhưng như thế thì không giúp gì được cho mình.
“Tiếp theo... Còn lại ba vị trí!”
Vương Bảo Nhạc cúi đầu nhìn chằm chằm vào nhẫn truyền âm. Hắn có cảm giác, chẳng cân mình nghĩ cách thì mẩy tên dê béo kia cũng sẽ chủ động chạy tới trước mặt mình mà thôi.
Quả nhiên, chẳng bao lâu sau hắn đã nhận được truyền âm của Ngũ Thế Thiên Tộc, Vũ Hóa Tiên Thiên Tông thậm chí là cả Tinh Hà Lạc Nhật Tông. Dường như ba nhà này biết được chút tin tức, vừa mở miệng đã nói thẳng sẽ phụ trách bốn phần tài nguyên, Tinh Hà Lạc Nhật Tông còn cho luôn cả năm thành.
Điêu này khiến hắn rục rịch, đang cân nhắc xem thử thì lại nhận được truyền âm của Chu Tướng quân bên quân đội. Vị Chu Tướng quân của phòng tuyến thứ bảy này vốn cũng có chút giao tình với Vương Bảo Nhạc, nói chuyện cũng khá trực tiếp, đưa ra đề nghị muốn để Khổng Đạo trở thành Phó Khu trưởng của quân đội Trái Đất và quân đội Sao Hỏa...
Vương Bảo Nhạc lại cân nhắc một chút, hắn biết mình khá thân với quân đội, khó mà từ chối chuyện này được. Dù sao thì quân đội cũng ra sức giúp đỡ hán trở thành ứng cử viên Lân này.
Trong lúc hắn đang suy nghĩ thì nhẫn truyền âm lại vang lên. Lần này là văn phòng của Tổng thống Liên bang Đoan Mộc Tước gọi tới. Không phải bản thân Đoan Mộc Tước mà là trợ lý thứ nhất của ông, ngôn từ cực kỳ khách khí, nói là tuân theo ý chỉ của Tổng thống, chúc mừng Vương Bảo Nhạc trở thành Khu trưởng tân khu, lại còn khen ngợi một phen.
Truyền âm của hai người đến liên nhau như thế, dù Vương Bảo Nhạc có ngốc thì cũng hiểu rõ bên trong ắt có ý tứ khác. Tổng thống Liên bang dẫu sao cũng là cha nuôi của Khổng Đạo, thế nên, ý nghĩa của cú truýên âm này đã trở nên vô cùng rõ ràng.
“Aiz, ta cũng muốn có một ông cha nuôi.”
Vương Bảo Nhạc ôm trán cảm khái, nhắn với Chu tướng quân rằng hắn có thể đề cử Khổng Đạo trở thành Phó Khu trưởng, nhưng phải đưa theo bốn phần tài nguyên. Dù sao thì Lý Di của bốn đạo viện cũng phải làm vậy, nhưng do hắn có giao tình với quân đội nên hai phần cũng được rồi.
Chu tướng quân nghe vậy thì lập tức hiểu ngay, cười lớn đồng ý. ông khá thích cái tính thẳng thắn của Vương Bảo Nhạc, đồng thời cũng nói sẽ báo lại phần tình hữu nghị của Vương Bảo Nhạc cho những người khác biết.
Sau một hồi bận rộn, chỉ trong vòng một ngày thì Vương Bảo Nhạc đã định ra được hai ứng cử viên cho vị trí Phó Khu trưởng, mà tân khu Sao Hỏa của hắn cũng đã kiếm được sáu phần tài nguyên!
Thêm phần của Sao Hỏa và Liên bang sẽ cho, dù có thiếu thì cũng chẳng bao nhiêu, điêu này khiến cho áp lực của Vương Bảo Nhạc giảm đi rất nhiêu. Khi nghĩ tới hai vị trí còn lại thì hắn vô cùng hưng phấn, thầm nghĩ có khi mình sẽ khiến cho tân khu Sao Hỏa còn hoành tráng hơn cả trong kế hoạch ấy chứ!
"filepos0008328499">

Bạn cần đăng nhập để bình luận