Tam Thốn nhân Gian

Chương 529

Chương 529Chương 529
CHẤN KINH
Vương Bảo Nhạc ngơ ngác nhìn trái tim khổng lồ trước mặt, trong lòng cảm thấy không thể tin nổi. Mặc dù nơi này không có vật tham chiếu để so sánh nhưng Vương Bảo Nhạc cảm giác trái tim này phải lớn gần bằng một nửa Trái Đất.
Cơ quan nội tạng kinh người cỡ này xuất hiện ở trước mặt mình khiến Vương Bảo Nhạc cảm thấy không thể tin nổi, đồng thời cũng cảm nhận được rõ ràng đây chính là phệ chủng của mình, hay nói đúng hơn thì trong trái tim này có khí tức giống hệt với phệ chủng của mình.
“Rốt cuộc ta đang ở đâu đây? Là ảo giác ư? Sao lại nhiêu thế giới và đủ thứ hâm bà lằng thế này?”
Vương Bảo Nhạc ngơ ngác hồi lâu, phát hiện trong thế giới này không có gì khác ngoài trái tim kia. Hắn tìm cả buổi cũng xác định ở đây không có thế giới thứ sáu nào thì ngơ ngác dạo quanh cả năm thế giới để tìm cơ hội rời khỏi.
Nhưng tìm mãi cũng không thấy gì, Vương Bảo Nhạc cũng không rõ đã qua bao lâu, sau khi hắn quay lại thế giới béo ú kia thì rốt cuộc cũng tìm được điểm khác biệt.
Đó là một đạo thân ảnh, một đạo thân ảnh cao lớn khôi ngô như đi tới từ trời xanh, từ vũ trụ, từ hư vô vô tận. Ban đâu đạo thân ảnh này còn có phần hư ảo, nhưng trong quá trình đi tới thì bắt đầu trở nên rõ ràng với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Đó là một người đàn ông trung niên với mái tóc đen dài tung bay, tướng mạo tuấn mỹ, ánh mắt sắc bén và thăn sắc nghiêm túc kia khiến hắn thoạt nhìn có vẻ vô cùng uy nghiêm.
Ngay khi nhìn thấy thân ảnh này thì ý thức của Vương Bảo Nhạc chấn động, giống như đứng trước mặt đối phương thì mình chỉ như đom đóm đối diện với Mặt Trời. Loại chênh lệch lớn cỡ này khiến Vương Bảo Nhạc cảm thấy chỉ cần đối phương thổi một hơi thôi cũng có thể làm mình thẫn hình câu diệt.
Điêu này làm tâm thần của hắn chấn động dữ dội, nhất là lúc này người nọ đi tới, đôi mắt sắc bén liếc qua Vương Bảo Nhạc rồi lại nhìn thế giới béo ú này, sau đó thoáng nhíu mày ra chiêu ghét bỏ.
“Thế giới nội tâm lại là nơi dở hơi thế này, cho ngươi một cái đánh giá ngộ tính hàng đinh cũng không đáng. Nếu không phải bản tọa đợi quá lâu nên thấy phiên thì sao có thể chọn một tên phế vật hàng đinh như ngươi chứ!”
Vương Bảo Nhạc vốn đang thộn mặt ra, nghe câu này xong thì lập tức chớp mắt vài cái, trong lòng thầm mắng nhưng vẫn ra vẻ ngơ ngác, ngẩng đàu nhìn người đàn ông trung niên này.
“Bản tọa chấm ngươi rồi đấy!”
Người đàn ông trung niên này hừ lạnh một tiếng, sau đó cau mày nói với vẻ không kiên nhẫn. Hắn giơ tay phải lên, lập tức có một dải sáng đỏ bắn ra từ bàn tay phải như muốn nhuộm toàn bộ thế giới này thành màu đỏ. Thậm chí, nhìn từ xa giống như tay phải của hắn đã hóa thành một vầng dương màu máu.
Trong ánh sáng đỏ rực này, lại có một bộ áo giáp màu trắng huyễn hóa ra, sau đó bao trùm lên tay phải của người này rồi nhanh chóng lan lên trên cánh tay, đến ngực, eo và cánh tay còn lại.
Không dừng lại ở đó, bộ giáp này vẫn tiếp tục lan ra, cuối cùng phủ kín hai chân, mãi đến khi bao phủ cả đầu của người đàn ông trung niên này vào trong. Trước mắt Vương Bảo Nhạc lúc này đã xuất hiện một thân ảnh khí phách chẳng khác gì chiến thần.
Cốt giáp màu trắng bao trùm toàn thân, bên trên đầy những mạch máu li ti liên tục ngọ nguậy, vừa dữ tợn lại vừa có một loại khí thế như có thể áp đảo trời xanh, trấn áp tinh không 'âm ầm bộc phát từ trên đó.
Khí thế kia vô cùng mãnh liệt khiến cho thế giới trở nên mơ hồ, đất trời thất sắc, giống như vũ trụ tinh không duy ngã độc tôn, lại có cảm giác bá đạo ngút trời. Lúc này, người đàn ông trung niên nọ siết nắm tay lại, tiện tay tung ra một quyền, thế giới béo ú của Vương Bảo Nhạc đột nhiên chấn động rồi sụp đổ. Tất cả kiến trúc lẫn tồn tại đều tan thành mây khói trong nháy mắt, thậm chí cả thế giới này cũng sụp đổ trước một quyền đó, tạo thành một cái hố đen.
Vương Bảo Nhạc giật thót, hết nhìn thân ảnh khí phách khôn cùng này, rồi lại nhìn cái lỗ đen do thế giới béo ú của mình tạo thành. Dù chỉ là tồn tại dạng ý thức nhưng hắn vẫn có ảo giác như da đầu đang run lên.
“Tiền bối...”
“Câm miệng!”
Thân ảnh khí phách kia ngạo nghễ lên tiếng, giơ tay phải lên chỉ vào Vương Bảo Nhạc.
“Không bảo ngươi nói thì hãy ngoan ngoãn im lặng cho ta, một chữ cũng không được nói. Nếu không phải thật sự hết người để chọn thì sao bản tọa có thể chọn kẻ yếu như ngươi chứ! Bây giờ, ngươi hãy nghe kỹ đây, tiếp theo ta sẽ truyền một đạo truyền thừa sơ bộ cho ngươi, truyền thừa này tên là... Cốt giáp!”
“Bộ truyền thừa này là phần thứ nhất của Đế Khải, nếu ngươi muốn lấy được phần truyền thừa sau này thì phải hiến tế đủ số lượng tế phẩm! Nhưng với ngộ tính hàng đinh như ngươi, có thể tu thành đạo truyền thừa thứ nhất này đã là cực hạn rồi, đúng là thứ phế vật!”
Trong mắt của thân ảnh khí phách này đầy vẻ khinh miệt, giọng điệu cũng ghét bỏ thấy rõ.
Rõ ràng, mặc dù vướng ước định cùng tổ tiên của Thương Mang Đạo Cung năm đó, không thể không để lại truyền thừa ở đây, qua bao năm nay, đúng là hắn cũng có để lại một số, nhưng thực tế hắn chưa từng đưa truyền thừa đầy đủ của mình ra.
Cùng lâm thì chỉ đưa truyền thừa sơ bộ ra như bây giờ mà thôi. Theo hắn thấy thì ngộ tính của tất cả mọi người đi vào đây đều là hàng đinh, còn chuyện đưa tế phẩm để đổi lấy truyền thừa phần sau ấy à, tâm trạng của hắn mà tốt thì sẽ đưa thêm một chút, nhưng dù có tốt đến mấy hắn cũng sẽ không đưa phần truyền thừa sau này ra.
Đồng thời, thái độ của hắn với Vương Bảo Nhạc cũng xem như bình thường. Thật ra từ xưa đến nay, dù là đệ tử thiên kiêu tuyệt diễm cỡ nào của Thương Mang Đạo Cung bị hắn lựa chọn xong thì cũng phải ăn chửi tối mắt tối mũi. Đây là một thú vui của hắn, cũng là đang phát tiết bất mãn với Thương Mang Đạo Cung.
Đệ tử Thương Mang Đạo Cung trước kia cũng biết điểm này nên bình thường gặp phải hắn thì đều im lặng là vàng, không dám trêu vào. Vương Bảo Nhạc lại không biết điêu này, hiện tại trong lòng hắn rất bực bội, nhưng hắn hiểu rõ đối phương quá mạnh, mình không thể nào đối kháng được, chẳng qua, nếu bỏ qua như thế thì hắn lại bứt rứt không thôi. Cuối cùng, Vương Bảo Nhạc ôm quyền cúi đàu, ra vẻ cung kính mà rằng.
“Tiền bối, vãn bối không chỉ có mỗi thế giới này, ta còn mấy cái nữa...”
‘Ta có cho ngươi nói chuyện à!
Thân ảnh khí phách nọ vung tay phải lên, một cỗ cự lực ập tới khiến ý thức của Vương Bảo Nhạc chấn động dữ dội, phải liên tục lùi lại như bị gió lốc tấn công, thiếu chút nữa đã bị xé rách. Cố dằn sát khí bất khả thi nhưng lại đang rục rịch trỗi dậy trong lòng xuống, Vương Bảo Nhạc cúi đầu không nói nữa.
“Bất mãn đấy à?”
Thân ảnh khí phách đứng giữa không trung, lạnh lùng nhìn Vương Bảo Nhạc rồi cười khẩy.
“Không chỉ có một thế giới nội tâm thì đã sao... Nếu như ngươi đã bất mãn thì bản tọa sẽ hủy diệt từng cái cho ngươi xem!”
Thân ảnh khí phách cuồng ngạo, ánh mắt quét qua như xem xét, sau đó giơ tay phải lên trảo mạnh giữa hư vô.
“Đây là cửa vào thế giới thứ hai chứ gì, mở ra cho ta!”
Trong tiếng nổ mạnh, hư vô bên cạnh thân ảnh khí phách này bị xé toạc ra thành một vết nứt khổng lồ, bên trong vết nứt đó đúng là thế giới nội tâm thứ hai của Vương Bảo Nhạc, tinh không Minh Tông!
“Phế vật, nhìn cho kỹ đây, muốn hủy diệt thế giới này thì chỉ cần một... ơ? Hả?!”
Thân ảnh khí phách ngạo nghễ lên tiếng, đang muốn tung ra một quyền, nhưng đúng lúc này, trong thế giới Minh Tông đột nhiên có hơn mười đạo khí tức khủng bố bộc phát, nhất là trong đó có một đạo vừa xuất hiện thì thân ảnh khí phách này đã run lên bần bật, hai mát trợn trừng. Hân tái mặt vội vàng phất tay lấp kín vết nứt kia lại, sau đó quay sang nhìn Vương Bảo Nhạc.
“Vừa rồi là...”
“À, đó là sư tôn của ta. Đúng rồi, ta còn một vị sư huynh nữa, sư tôn của ta nói sư huynh còn lợi hại hơn cả ông.”
Vương Bảo Nhạc thản nhiên đáp.
Hắn vừa nói xong thì thân ảnh khí phách ở giữa hư không đột nhiên câm nín.
Hồi lâu sau hắn ta mới hừ lạnh nói.
“Tiểu tử ngươi cũng khá đấy, nói phét cứ như thật! Bản tọa muốn xem thử ngươi còn có thế giới nội tâm nào nữa.”
Rõ ràng thân ảnh khí phách đang vô cùng xấu hổ, lại không phục nên né thế giới Minh Tông ra. Tay phải giơ lên trảo một hướng khác, lại xé ra một cái lỗ. Lần này, hắn còn chưa kịp làm gì thì trong lỗ hổng này đột nhiên có ánh sáng xanh bắn ra, khí tức tộc Vị Ương đột nhiên lan ra như muốn nuốt chửng tất cả mọi thứ.
“Má nó!”
Thân ảnh khí phách hoảng hồn hít sâu một hơi, vội vàng lấp kín vết nứt này lại. Trong lòng hãy còn sợ hãi, lúc nhìn về phía Vương Bảo Nhạc thì hô hấp dồn dập, không đợi hắn lên tiếng thì Vương Bảo Nhạc đã cười nói.
“Cái này ấy à, nó là thứ ta bắt được khi xưa. Nếu không phải xuất hiện ở đây thì đến ta cũng quên mất.”
Thân ảnh khí phách lại câm nín lẫn nữa...
Thời gian im lặng lần này còn dài hơn, rõ ràng hai lần bất ngờ khiến hắn kinh hồn không thôi, hình tượng của Vương Bảo Nhạc trong lòng hắn bắt đầu sinh ra cảm giác thần bí khó lường.
"filepos0011532521">

Bạn cần đăng nhập để bình luận