Tam Thốn nhân Gian

Chương 683 TRỞ VỀ

Chương 683 TRỞ VỀChương 683 TRỞ VỀ
Đứng trên cổ kiếm đồng xanh, trong khu vực bàu trời u ám, cứ chốc chốc lại nhìn thấy các khe hở không gian và cấm chế ở xung quanh, sắc mặt của Vương Bảo Nhạc vô cùng khó coi. Hắn nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao Du Nhiên Đạo Nhân rõ ràng đã bị mình giết lại có thể hồi sinh được.
“Là phân thân sao?”
Vương Bảo Nhạc trầm mặc, trong đáy mắt đầy vẻ khó hiểu đồng thời ánh lên tia sáng lạnh tựa như ánh sáng của lưỡi dao, phối hợp với dao động tu vi của hắn, hình thành từng đợt sát khí lan rộng ra.
“Không còn nhiêu thời gian nữa...”
Vương Bảo Nhạc nhắm mắt lại. Sau vài hơi thở, hắn từ từ mở mắt ra, tiếp theo mở túi trữ vật của mấy gã tộc Vị Ương này ra
chẳng chút do dự, cuối cùng cũng tìm thấy Phùng Thu Nhiên đã bị phong ấn ở trong đó.
Mặc dù Phùng Thu Nhiên bị thương nặng đang hôn mê giống như đèn cạn dầu, nhưng vết thương chỉ là một trong những lý do cơ bản nhất cho tất cả những điêu này. Điều quan trọng nhất là cô không có thời gian và điêu kiện để trị thương, cho nên vết thương của cô mới trở nên trầm trọng hơn, còn tu vi thì rớt xuống Nguyên Anh.
Bất kể là sự che chở của Phùng Thu Nhiên với Vương Bảo Nhạc trước đó, hay là thái độ của cô đối với Liên bang, dù xét từ khía cạnh nào thì Vương Bảo Nhạc cũng nhất định phải cứu Phùng Thu Nhiên. Do đó cho dù lúc này trong lòng vô cùng lo lắng nhưng hắn vẫn cố gắng giữ bình tĩnh và lấy một lọ thuốc, đổ linh dịch ở trong đó ra, vừa bấm niệm pháp quyết vừa dung nhập vào trong cơ thể Phùng Thu Nhiên.
Linh dịch này không h'ê tầm thường, cho dù chỉ một lọ cũng có tác dụng đáng kinh ngạc. Sau khi hấp thu, sắc mặt của Phùng Thu Nhiên lập tức chuyển từ nhợt nhạt sang hồng hào, cơ thể run lên, mơ màng tỉnh dậy sau cơn hôn mê.
Khi nhìn thấy Vương Bảo Nhạc, đồng tử của Phùng Thu Nhiên co rụt lại. Sau khi nghe Vương Bảo Nhạc giải thích thì cô mới khẳng định được thân phận của Vương Bảo Nhạc. Việc Vương Bảo Nhạc tấn thăng lên Nguyên Anh thì Phùng Thu Nhiên cũng chẳng bất ngờ cho lắm. Nhưng sau khi nhìn thấy xác của tộc Vị Ương ở xung quanh thì Phùng Thu Nhiên cũng phải há hốc mồm.
Cô loáng thoáng nhìn ra lần thăng cấp của Vương Bảo Nhạc không hề bình thường, nhưng bây giờ không phải là lúc để hỏi han. Hai người không dám lãng phí thời gian, sau khi trao đổi và chia sẻ tin tức thì họ lập tức bay ra và đi thằng đến Thương Mang Đạo Cung ở khu vực chuôi kiếm.
Truýên tống trận ở đó là nơi duy nhất có thể rời khỏi đây, cho dù có thể đoán được e rằng Sao Thủy nằm ở phía bên kia của truyền tống trận đã lành ít dữ nhiêu, nhưng muốn trở lại Liên bang thì không còn cách nào khác nữa.
“Bảo Nhạc, linh dịch trong lọ thuốc này không thể coi thường, ngay cả thời kỳ đỉnh cao của đạo cung ta cũng chưa từng được thấy thứ có linh khí nồng đậm cỡ này. Ngươi có thể lấy được một lọ này là do cơ duyên và tạo hóa của mình, đừng lãng phí ở chỗ ta. Ngươi hãy cầm lấy nó, sau khi chúng ta đến Liên bang, ngươi...”
Phùng Thu Nhiên nhờ vào linh dịch nên cũng miễn cưỡng trấn áp được vết thương, lúc này bèn đưa lọ thuốc lại cho Vương Bảo Nhạc. Cô hiểu rõ vết thương của mình, cũng biết là khó mà hồi phục lại được, lọ linh dịch này tối đa chỉ có thể khiến mình duy trì ở Nguyên Anh mà thôi.
Dựa vào mức độ quý giá của linh dịch này, nếu để cho chính Vương Bảo Nhạc dùng thì
sẽ có ích hơn nhiêu. Xác của bốn gã tộc Vị ương này đã cho thấy chiến lực của Vương Bảo Nhạc lúc này mạnh hơn bản thân cô bây giờ rất nhiều.
“Thu Nhiên trưởng lão, cô cần bao nhiêu linh dịch để khôi phục tu vi Thông Thần?”
Vương Bảo Nhạc không nhận lấy lọ thuốc mà trầm giọng hỏi lại.
Phùng Thu Nhiên ngây người, lời nói của Vương Bảo Nhạc khiến lòng cô dấy lên cảm giác khó tin và mong đợi, trong mắt cô lập tức sáng ngời, hơi thở cũng trở nên dồn dập.
“Năm lọ... ba lọ cũng đủ rồi!”
Vương Bảo Nhạc không nói hai lời, giơ tay phải lên vỗ túi trữ vật, lập tức lấy ra sáu lọ thuốc rồi ném hết cho Phùng Thu Nhiên. Trong mỗi lọ đều chứa đày linh dịch, sự xuất hiện của chúng lập tức khiến linh khí xung quanh trở nên nồng đậm hơn.
“Đây...”
Nhìn những lọ thuốc này, sau khi thử cảm ứng linh dịch ở bên trong, Phùng Thu Nhiên lại giật mình khiếp sợ. Cô giơ tay phải lên thu hồi những lọ thuốc này, sau đó nhìn chằm chằm vào Vương Bảo Nhạc đang sầm mặt.
“Bảo Nhạc, cho ta nửa tháng, ta...”
“Nửa tháng thì lâu quá! Thu Nhiên trưởng lão, cô có thể khôi phục tu vi Thông Thẫn trong vòng ba ngày không?”
Vương Bảo Nhạc lật tay phải, lấy ra hơn hai mươi lọ từ hàng trám lọ thuốc trong túi trữ vật của mình rồi đưa hết cho Phùng Thu Nhiên.
“Có thể!”
Phùng Thu Nhiên mở to mắt, sau khi hít một hơi, hai mắt cô sáng rực lên. Sau khi nói xong, bỗng nhớ đến điêu gì đó nên cô bèn giơ tay phải lên, đưa một chiếc vòng tay trữ vật cho Vương Bảo Nhạc.
“Đây là của ngươi đúng không? Ta đã cướp lại nó cho ngươi trước khi rời khỏi chiến hạm tộc Vị Ương.”
Nhìn chiếc vòng trữ vật kia, tinh thần của Vương Bảo Nhạc lập tức trở nên hưng phấn. Đây đúng là vòng trữ vật của hắn. Khi đó, hắn đã để ở chỗ phân thân, mà cái chết của phân thân đã khiến chiếc vòng tay này bị mất, trong đó có gần như chứa một nửa số Pháp Binh và bảo vật của hắn.
Vốn dĩ ban đầu Vương Bảo Nhạc chiến đấu với Du Nhiên Đạo Nhân, nhưng sau đó rơi vào trạng thái hôn mê và đột phá tu vi, cho nên hắn không có nhiều thời gian để tiếc nuối. Hắn còn định sẽ đi tìm lại sau. Lúc này, vật đã trở về chủ cũ, sau khi cảm ứng thử bên trong Vương Bảo Nhạc bèn gật đầu với Phùng Thu Nhiên. Hai người nhanh chóng bay đi, không hề dừng lại.
Mặc dù nơi này cách đảo chính của đạo cung rất xa, với tốc độ bình thường, ít nhất cũng phải nửa tháng mới tới nơi, nhưng sau khi thành thạo cách điêu khiển Phi
Tiên Đài, khoảng cách không còn là vấn đề đối với Vương Bảo Nhạc nữa.
Hắn dẫn theo Phùng Thu Nhiên nhanh chóng tìm thấy một Phi Tiên Đài, dung nhập vào làn khói bay và đi thẳng đển đảo chính ở khu vực chuôi kiếm. Phùng Thu Nhiên không xa lạ gì với Phi Tiên Đài, chỉ là cô không có tư cách mở, cũng không biết khẩu quyết để điêu khiển. Dù sao vào thời kỳ đỉnh phong của đạo cung thì Phi Tiên Đài cũng cần phải có thân phận thân truyền mới có thể sử dụng.
Nhìn Vương Bảo Nhạc điêu khiển thành thạo như thế, cho dù Phùng Thu Nhiên biết thân phận kế pháp của hắn, nhưng trong lòng vẫn dấy lên suy đoán, dường như nhìn ra làn đột phá tu vi của Vương Bảo Nhạc chắc chắn là nhờ một tạo hóa không tưởng. Tạo hóa này ắt hẳn có liên quan đến những lão tổ gần như đang ngủ say của Thương Mang Đạo Cung.
Nhưng Vương Bảo Nhạc không nói gì, tuy Phùng Thu Nhiên có suy đoán song cũng
không tiện hỏi, vì cô biết Vương Bảo Nhạc đang sốt ruột mong về Liên bang hơn và quan tâm đển cuộc chiến hơn.
Cho nên, nếu như hắn không nói thì chứng tỏ tạo hóa mà hắn giành được và thông tin hắn biết không có tác dụng gì đối với cuộc chiến. Sự thật cũng đúng như vậy. Vừa rồi, sau khi biết Du Nhiên Đạo Nhân chưa chết thì Vương Bảo Nhạc cũng muốn đến tòa đại điện thứ ba, xem thử có thể mời lão tổ ở bên trong ra ngoài hay không.
Nhưng cuối cùng hắn đã từ bỏ lựa chọn này!
Dùng hổ đuổi sói chưa chắc đã mang lại kểt quả tốt. Rất có thể... sau khi đuổi được sói đi thì cũng bị hổ nuốt chửng.
Suy cho cùng, Liên bang giờ đây vẫn còn thiếu nền tảng và kinh nghiệm, do đó cách tốt nhất là tự mình giải quyết cuộc chiến này để trưởng thành từ đó. Khi xuất hiện tình cảnh không thể chống lại thì sự lựa chọn của Vương Bảo Nhạc sẽ là sư huynh
của mình chứ không phải là các lão tổ Thương Mang Đạo Cung chưa rõ thái độ kia.
“Thương Mang Đạo Cung dẫu sao cũng là người ngoài...”
Vương Bảo Nhạc nheo mát lại, trong lòng hắn cũng cảnh giác cả Phùng Thu Nhiên. Nhưng Vương Bảo Nhạc che giấu rất giỏi, hắn bình tĩnh đi thẳng đến đảo chính của Thương Mang Đạo Cung cùng Phùng Thu Nhiên.
Thoáng cái đã hai ngày trôi qua.
Vì khí hậu và môi trường của khu vực chuôi kiếm tốt hơn thân kiếm cho nên tốc độ của làn khói cũng nhanh hơn. Trong hai ngày này, Vương Bảo Nhạc và Phùng Thu Nhiên đã khôi phục được hơn nửa tu vi cuối cùng cũng trở về đảo chính của Thương Mang Đạo Cung.
Đảo chính hiện nay gần như đã bỏ không, chẳng còn bao nhiêu tu sĩ ở lại đó. Chỉ có
vài tên tộc Vị ương ở lại đây để đề phòng bất trắc. Mà bọn chúng lại hoàn toàn không phải là đối thủ của Vương Bảo Nhạc và Phùng Thu Nhiên. Sau khi hai người vừa xuất hiện thì lập tức ra tay giết chóc chẳng hề lưu tình.
Toàn bộ quá trình giết chóc chỉ diễn ra trong vòng một nén nhang. Sau khi hơn bảy hoặc tám tên tộc Vị Ương còn lại ở đây bị giết hết, đồng thời cũng không có tin tức nào được truyền ra. Vương Bảo Nhạc và Phùng Thu Nhiên đến bên cạnh truýên tống trận, sau khi kiểm tra cẩn thận và xác nhận không có gì đáng ngại rồi mới bắt đầu khởi động trận pháp.
Ánh sáng rực rỡ bao phủ trời xanh, trận pháp rung chuyển ầm ầm, Vương Bảo Nhạc và Phùng Thu Nhiên đều dõi mắt nhìn nhau.
“Thu Nhiên trưởng lão, sau khi rời khỏi đây chúng ta đừng tách thành hai đường, cô đi theo ta... chúng ta sẽ xông ra ngoài!”
“Không đợi thêm một ngày nữa sao? Chỉ cần thêm một ngày nữa là ta đã có thể hoàn toàn khôi phục tu vi, bây giờ chỉ có thể miễn cưỡng đạt tới Thông Thần thôi.”
Phùng Thu Nhiên im lặng mấy giây rồi lên tiếng.
Vương Bảo Nhạc không nói gì, chỉ cúi đầu một cái thật sâu với Phùng Thu Nhiên.
Nhìn Vương Bảo Nhạc, cảm nhận được tâm sự nặng nề của hắn, Phùng Thu Nhiên thầm thở dài. Cô không nói gì nữa, đột nhiên vận chuyển tu vi trong cơ thể, tu vi Thông Thần ầm ầm bộc phát, bước vào truýên tống trận.
Sau Phùng Thu Nhiên, Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, kinh mạch màu máu bên ngoài cơ thể lập tức biến thành Đế Khải đỏ rực. Vẻ dữ tợn kết hợp với thân hình cao lớn kia khiến cho thân ảnh chứa đầy sát khí xuất hiện trở lại, từng bước đi vào truyền tống trận.
Sau Phùng Thu Nhiên, Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, kinh mạch màu máu bên ngoài cơ thể lập tức biến thành Đế Khải đỏ rực. Vẻ dữ tợn kểt hợp với thân hình cao lớn kia khiến cho thân ảnh chứa đầy sát khí xuất hiện trở lại, từng bước đi vào truyền tống trận.
Gần như ngay khi cả hai bước vào trận pháp, truyền tống trận ầm ầm vận chuyển, ánh sáng rực rỡ phóng lên bầu trời, tạo thành từng làn sóng dao động hình tròn quét ra xung quanh. Trời đất biến đổi, gió cuốn mây tan, hai thân ảnh trong trận pháp cũng lập tức... biển mất.
"filepos0014667875">

Bạn cần đăng nhập để bình luận