Tam Thốn nhân Gian

Chương 515

Chương 515Chương 515
HỢP TÁC VUI VẺ
a muốn làm gì à? Lát nữa I chẳng phải ngươi sẽ biết sao!”
Vương Bảo Nhạc hắng giọng một cái, nụ cười lại càng tà ác hơn, từng bước tới gân Lương Long.
“Ngươi... ngươi đừng có tới đây!!”
Thân thể Lương Long run lên, trong lòng sợ hãi toan rút lui. Hắn cảm thấy tên Vương Bảo Nhạc này có vấn đề, đồng thời cũng hối hận vì lỡ trêu chọc vào tên này. Nụ cười với hành động cầm dây thừng của tên này chẳng khác nào kẻ biến thái.
Nhưng Lương Long vẫn muộn một bước, gần như ngay khi hắn ta lùi lại muốn bỏ chạy thì hàn quang lại lóe qua trong mắt Vương Bảo Nhạc, hắn giơ tay phải ném dây thừng ra.
“Trói lại cho ta!!”
Sau khi Vương Bảo Nhạc lên tiếng, dây thừng lập tức bay lên, phát ra ánh sáng đỏ rực, nó vặn vẹo giữa không trung như một con rắn. Thoạt nhìn phải giật mình, nhưng nếu nhìn kỹ, sau khi sợi dây thừng này bay ra thì lại không lập tức phóng tới chỗ Lương Long mà có phần chần chừ, giống như muốn bay thẳng lên trời cao để ẩn nấp theo bản năng vậy.
Lương Long không nhìn ra điểm quỷ dị của sợi dây thừng này, nhưng Vương Bảo Nhạc lại thấy rất rõ, sắc mặt lập tức sa sầm. Hắn há miệng định quát to, Lương Long vốn đang hoảng sợ ở bên kia thấy sợi dây thừng này vặn vẹo uốn éo như rắn thì lại càng kinh hãi hơn, rõ ràng không hề để ý đến điểm quỷ dị của nó. Hắn ta sợ hãi gào to một tiếng, tốc độ bỏ chạy lại nhanh hơn, chỉ nháy mắt đã sắp thoát ra khỏi hòn đảo nhỏ này.
Nhưng... hắn ta không chạy thì thôi, vừa chạy thì... khiến sợi dây thừng vốn đang chần chừ đột nhiên run lên. Nếu như miêu tả nhân tính hóa thì lúc này hai mắt của nó nhất định sẽ sáng lên, hưng phấn tột độ, thậm chí còn kích động đổi hướng, bộc phát tốc độ nhanh tới mức chính Vương Bảo Nhạc nhìn thấy cũng phải giật mình, như xuyên qua không gian, trực tiếp xuất hiện trước mặt Lương Long.
“Cút ngay cho ta!!”
Lương Long quát to, trong lòng run rẩy muốn giãy giụa, nhưng tất cả đều phí công vô ích. Dây thừng này vô cùng mềm dẻo, chỉ trong nháy mắt đã cuốn mấy vòng quanh người hắn ta, sau đó siết chặt lại, trói gô Lương Long lại thành cái bánh ú...
Trong lúc trói chặt lại, sức mạnh phong ấn trên sợi dây thừng này tràn ra, chỉ trong nháy mắt đã cắt đứt toàn bộ linh khí cùng phong ấn tu vi của Lương Long, khiến cho hắn ta như biến thành người thường, thân thể cũng ngã phịch xuống đất.
Điêu này làm cho hô hấp của Lương Long trở nên dồn dập hơn, hoảng sợ tột độ. Hắn muốn hét to cầu cứu, nhưng ngay khi vừa há miệng thì sợi dây thừng này đã thọc vào trong miệng hắn ta.
“Ư ư ư ư...”
Hai mắt của Lương Long trợn to, trán tủa mồ hôi, tứ chi vô lực, miệng lại bị một sợi dây bịt kín không thể lên tiếng, cả đời hắn chưa phải trải qua cảm giác sống chết nằm ngoài tầm tay thế này. Nhất là lúc này Lương Long hoảng sợ nhìn thấy Vương Bảo Nhạc đang mỉm cười tà ác, từng bước tới gàn khiến hắn ta run rẩy tuyệt vọng, thân thể ngọ nguậy lùi lại, bản năng muốn tránh xa Vương Bảo Nhạc.
Nhưng tất cả chỉ vô dụng, chỉ lát sau tóc của hắn ta đã bị Vương Bảo Nhạc túm lấy kéo lên. Vương Bảo Nhạc ngồi xổm xuống, mặt vẫn giữ nguyên nụ cười tươi rói nhìn chằm chằm vào Lương Long toàn thân run rầy, hoảng sợ quá độ kia.
“Lương Long à, nói cho ba ba nghe, tại sao ngươi biết ba ba sẽ đi ngang qua đây mà mai phục sẵn hả?”
Vương Bảo Nhạc vỗ đầu của Lương Long, dịu giọng nói.
Vương Bảo Nhạc vừa nói xong thì Lương Long trợn to hai mắt như ngơ ngác. Rõ ràng hắn ta không biết Vương Bảo Nhạc có thói quen nhận con khắp nơi, nhưng chỉ lát sau đã kịp hiểu ra, cảm giác nhục nhã khiến sợ hãi trong mắt Lương Long bị tức giận thay thế, quắc mắt trừng Vương Bảo Nhạc.
“Không muốn nói à? Đúng là cứng đầu mà!”
Vương Bảo Nhạc lắc đầu, một tay bấm niệm pháp quyết chỉ vào dây thừng một cái, sợi dây thừng này lóe sáng, lại liên tục vặn vẹo trên người Lương Long khiến hắn ta hoảng sợ trợn trừng mắt không dám tin, sau đó thân thể căng cứng, giãy giụa dữ dội hơn.
Thế này vẫn chưa là gì, tiếp đó một đầu khác của sợi dây thừng lại uốn éo vươn ra, chui vào trong quần áo của Lương Long như muốn mò xuống đũng quàn của hắn ta. Tất cả khiến Lương Long như phát điên, sợ hãi gào to đẫy điên cuồng.
“Ư ư ư ư!”
“Còn không chịu nói à?”
Vương Bảo Nhạc thở dài, vừa muốn bấm niệm pháp quyết thì Lương Long đã chực khóc đến nơi, gật đầu lia lịa, ý bảo Vương Bảo Nhạc là không phải mình không muốn nói, chằng qua là miệng bị bịt kín nên không thể nói được.
“Muốn nói rồi à? Ta chỉ cho ngươi một cơ hội thôi đấy! Ngươi phải nghĩ cho kỹ, nói rõ ràng trong vòng mười chữ!”
Vương Bảo Nhạc vỗ mặt của Lương Long, rút dây thừng trong miệng hắn ta ra. Ngay khi sợi dây thừng vừa bị rút ra thì Lương Long lập tức nói ngay, không chút do dự.
“Tạ Hải Dương bán tin, một ngàn điểm chiến công!”
Vừa đủ mười chữ, không hơn cũng không thiếu, từ đây có thể nhìn ra lúc này Lương Long thật sự rất sợ Vương Bảo Nhạc.
Nghe Lương Long nói xong, Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại. Sau khi ngẫm nghĩ xong, hắn vung tay phải lên, sợi dây thừng lại chui vào miệng Lương Long Lân nữa, mặc cho hắn ta giãy giụa dữ dội cách mấy, thậm chí ngậm miệng lại cũng vô dụng...
“Còn ngươi ấy à... Yên tâm đi, sao ta có thể giết ngươi được! Ngươi xem, nơi này hoa thơm chim hót, chẳng khác gì thế ngoại đào nguyên. Ngươi cứ ở đây mà tu luyện đi nhé!”
Vương Bảo Nhạc mỉm cười đứng dậy, bất ngờ tung cước đá mạnh vào giữa hai chân của Lương Long.
Một cước đá qua, toàn thân Lương Long chấn động, cả người co lại như một con tôm, hai mắt đầy tơ máu, miệng phát ra tiếng gào thê lương, thân thể như chết điếng trước cơn đau đớn dữ dội này.
“Nhớ kỹ, đừng có chọc ta đấy nhé!”
Vương Bảo Nhạc mỉm cười lên tiếng nhưng nụ cười này ánh vào mắt Lương Long thì còn đáng sợ hơn cả ác ma. Lúc này, hắn ta xem như thật sự hiểu rõ, Vương Bảo Nhạc này là một tên điên!
Vương Bảo Nhạc không để ý tới Lương Long nữa, cũng không đi lục lọi cướp túi trữ vật hay chiến công của hắn ta. Hắn biết rõ, chỉ cần mình vẫn còn ở cổ kiếm đồng xanh thì tất cả đều không có nghĩa lý gì, trừ khi giết người, nhưng giết người thì không khó, xử lý chuyện sau đó mới là thứ phiền toái nhất.
“Vẩn chưa tới lúc...:
Nghĩ tới đây, trong mắt Vương Bảo Nhạc lóe hàn quang, giẫm chân thật mạnh, đột nhiên nhảy lên không trung để bay đi. Hắn vẫn để sợi dây thừng ở chỗ Lương Long bởi vì trừng phạt dành cho hắn ta vẫn chưa kết thúc.
Giữa hắn và sợi dây thừng này cũng có liên lạc, chỉ cần một ý niệm thôi là có thể thu hồi, không sợ bị mất. Ngoài ra, hắn cũng biết sợi dây thừng này thích hợp với hình thức nuôi thả.
Còn Lương Long, khi nhìn thấy Vương Bảo Nhạc rời đi thì rốt cuộc cũng nhịn không nổi, ý thức mơ hồ, đau đến hôn mê, dù trong cơn hôn mê thì thân thể vẫn run rẩy, co giật.
Đối với Vương Bảo Nhạc mà nói, sự xuất hiện của Lương Long chỉ là việc nhỏ mà thôi, chỉ lát sau hắn đã không để ý nữa. Nhưng trong lúc bay tới Trần Mục đảo, hắn lại nhìn chiến công của mình, sau đó mở thẻ ngọc truyền âm ra gửi tin cho Tạ Hải Dương.
“Hải Dương huynh đệ, ngươi làm ăn cũng khá đấy nhỉ!”
Dường như Tạ Hải Dương cũng có phần xấu hổ nên muốn giải thích.
“Bảo Nhạc huynh đệ, Tạ Hải Dương ta là người làm án, việc này...”
“Không cần nói nhiêu, Hải Dương huynh đệ, xin ngươi nhớ kỹ... Chuyện ít nguy hiểm lại dễ kiếm tiên thế này về sau ngươi nhớ nhận càng nhiêu càng tốt. Bây giờ, ta đang nghèo mạt rệp đây này!”
Vương Bảo Nhạc lại đổi phong cách, giọng điệu đầy hưng phấn và chờ mong.
Điêu này khiến cho Tạ Hải Dương giật mình kinh ngạc, sau đó cũng cười lớn, cuối cùng lại nghiêm túc đáp.
Bảo Nhạc, hợp tác vui vẻ!
Hợp tác vui vẻ!”
Vương Bảo Nhạc cũng cười lớn, sau khi kết thúc truyền âm thì nụ cười này mới nhạt dần, ngẩng đầu nhìn thẳng về phía Trần Mục đảo, táng tốc bay nhanh.
Vài ngày sau, cuối cùng Vương Bảo Nhạc cũng tới Trần Mục đảo, vì hắn là tu sĩ Kết Đan, lại có đủ chiến công nên nhanh chóng truyền tống đi. Mãi cho đến nửa tháng sau, trải qua năm lần truyền tống, rốt cuộc Vương Bảo Nhạc cũng vượt qua biển lửa, từ khu vực chuôi kiếm đi tới khu vực thân kiếm chôn sâu trong lòng Mặt Trời.
Lúc này, biển lửa trước mặt hắn không hề gợn sóng to gió lớn gì, nhưng nhiệt độ lại cao hơn chuôi kiếm rất nhiêu. Thậm chí, hư không xung quanh cũng vặn vẹo dưới nhiệt độ cao, mà phía trước mặt hắn lúc này lại có một tàng phòng hộ được hình thành từ lửa nóng.
Bên ngoài tầng phòng hộ lặng ngắt như tờ, bên trong tầng phòng hộ... trời long đất lở, dung nham nóng chảy bùng nổ, biển lửa ngập trời, từng mảnh vỡ còn sót lại của các đỉnh núi cao, tàn dư kiến trúc, vô cùng hỗn loạn.
Bước vào trong tầng phòng hộ chẳng khác nào bước vào phần thân kiếm, từ mức độ nào đó thì cũng giống như tiến vào trong... Mặt Trời.
Bên ngoài tầng phòng hộ, Vương Bảo Nhạc im lặng đứng nhìn nửa nén nhang, sau đó ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra vẻ quyết đoán, cất bước... tiến vào bên trong tầng phòng hộ.
"filepos0011261102">

Bạn cần đăng nhập để bình luận