Tam Thốn nhân Gian

Chương 454

Chương 454Chương 454
MINH PHÁP, DẪN DỒN
Trong lúc Trần Thanh đắc ý, Vương Bảo Nhạc há hốc mồm kinh ngạc không dám tin và hâm mộ thì lại có một tiếng tằng hắng vang lên sau lưng cả hai. Tiếng tằng hắng này vừa vang lên thì Trần Thanh đang đắc ý giật thót một cái, lập tức quay đầu lại, vẻ đắc ý trên mặt đã bị nghiêm nghị thay thế, từ gian manh biên thành vô cùng ngay thẳng, trầm giọng cúi đầu.
“Đệ tử bái kiến sư tôn!”
Không thể không nói, Trần Thanh nhất định đã bị rất nhiều nên mới tạo thành phản ứng nhanh như thế, Vương Bảo Nhạc thì vẫn còn hơi non nên xoay lại muộn hơn, sau đó thấy
được sư tôn Minh Khôn Tử đang đứng sau lưng họ.
“Đệ tử bái kiến sư tôn!”
Vương Bảo Nhạc vội vàng cúi đầu, hắn không cho là mình phản ứng chậm, thầm nghĩ nhất định là Trần Thanh sư huynh chột dạ nên mới nhanh hơn mình mà thôi.
Đồng thời, Vương Bảo Nhạc cũng để ý thấy dường như sư tôn Minh Khôn Tử không hề nhìn Trần Thanh mà chỉ ôn hòa nhìn mình.
“Bảo Nhạc, con vẽ Thi Nhan thê nào rồi?”
Nghe sư tôn hỏỉ vậy, Vương Bảo Nhạc vội đáp.
“Bẩm sư tôn, đệ tử đã cực kỳ thuần thục với phương pháp vẽ Thi Nhan. Mỗi lần vẽ cho những vong hồn kia đều hoàn toàn phù hợp với ý chí của thiên đạo, đồng thời, đôi lúc trong lòng đệ tử còn dâng lên nỗi thương cảm mà vẽ thêm cho họ vài nét.”
Vương Bảo Nhạc rất đắc ý với kỹ năng vẽ của mình.
Nói đên đây, Trần Thanh đứng bên cạnh chớp mắt vài cái, dường như hắn cảm thấy câu hỏi của sư tôn có gì đó sai sai nên chột dạ muốn đánh trống lảng. Lúc này, sư đệ Vương Bảo Nhạc chính là mục tiêu chuyển đề tài tốt nhất nên vội nói vào.
“Sư tôn, ngài đừng nghe Bảo Nhạc sư đệ nói điêu. Ta đứng ở bên cạnh thấy rõ ràng luôn, Bảo Nhạc sư đệ đúng là không đứng đắn gì cả. Mặc dù vẽ Thi Nhan không tệ chút nào nhưng không biết tại sao hắn toàn vẽ người ta thành béo ú... nam nữ gì cũng tròn vo cả!! Sau này, mấy linh hồn đó luân hồi thì chắc thiên hạ sẽ có thêm một đống béo phì ấy chứ...”
Trần Thanh thở dài, lúc cúi đầu còn tranh thủ nháy mắt với Vương Bảo Nhạc, ý bảo xin lỗi sư đệ, sư huynh cũng hết cách nên đành mượn ngươi để dời sự chú ý của sư tôn mà thôi.
Vương Bảo Nhạc trợn mắt, vốn đang muốn giải thích đôi câu nhưng thấy sư huynh ra dấu thì buồn bực mím môi im lặng.
Minh Khôn Tử như không để ý đến lời Trần Thanh nói, cũng không tiếp tục đề tài này nữa mà chỉ điểm cho Vương Bảo Nhạc vài chi tiết về vẽ Thi Nhan. Trần Thanh đứng bên cạnh vô cùng ngoan ngoãn, thi thoảng lại gật gù ra chiều sư tôn nói rất đúng, sư tôn rất lợi hại.
Không bao lâu sau thì Minh Khôn Tử lại rời đi, lúc ông đi, Vương Bảo Nhạc để ý thấy tay phải của sư tôn dường như đã mờ hơn trước, giống hệt như ngón tay của sư tôn lúc ở trên thuyền vậy.
Chuyện này khiên Vương Bảo Nhạc giật mình, đang định hỏi thêm thì sư tôn đã đi xa.
“Tại sao lại thê nhỉ?”
Vương Bảo Nhạc cảm thấy bất an nên
nói nghi hoặc của mình với sư huynh, nhưng Trần Thanh nghe xong thì lại ra vẻ kinh ngạc.
“Ngươi nhìn lầm rồi đấy, ta có thấy gì đâu.”
Vương Bảo Nhạc ngớ ra, thầm nghĩ chẳng lẽ mình thật sự nhìn lầm hay sao, nên hôm sau, khi gặp lại sư tôn lần nữa thì hắn tập trung nhìn kỹ một phen, phát hiện bàn tay của sư tôn vẫn bình thường thì hắn không khỏi dụi mắt vài cái, cảm thấy có lẽ mình đã nhìn lầm thật.
Tuy vậy, nghi hoặc trong lòng hắn cũng không vì thê mà giảm bớt, chẳng qua là không nói ra mà thôi.
Thời gian lại trôi qua, chẳng mấy chốc đã thêm nửa tháng, trong thời gian này, Vương Bảo Nhạc ngày nào cũng ngồi vẽ Thi Nhan.
Ngày nào cũng vẽ vô số Thi Nhan thê này khiến thủ pháp của hẳn đã đạt đến trình độ lô hỏa thuần thanh*, đồng thời nhờ có sư huynh giúp đỡ
lấy lại trí nhớ, hắn cũng nhớ lại tầng thứ hai của Minh Pháp!
(*) Lô hỏa thuần thanh: Ý nói về sự hoàn mĩ của chiêu thức.
Tầng thứ hai của Minh Pháp tên là Dần Hồn!
“Minh Pháp tầng thứ nhất là Thi Nhan, tầng thứ hai là Dần Hồn. Đây đã là thần thông, cũng là công pháp... mà Minh Hỏa thì giống như linh lực, không ngừng tích lũy trong người...”
Trí nhớ của Vương Bảo Nhạc hiện lên, dựa theo những gì mà mình hiểu để quy kết Minh Pháp này lại trong lòng.
Đồng thời, hắn cũng hiểu rõ, Minh Pháp Thi Nhan thực ra là công pháp của đệ tử Trúc Cơ ở Minh Tông. Mặc dù tu luyện nó đến cực hạn thì cũng có thể đột phá Trúc Cơ, kết thành Minh Đan, sau đó tu luyện Dẩn Hồn, nhưng đó là thuộc về phương thức tu luyện dành cho người bình thường.
Đối với người có thiên tư xuất sắc, phương pháp của Minh Tông chính là đệ tử tu luyện Thi Nhan đến Trúc Cơ đại viên mãn xong thì sẽ tu hành tầng thứ hai của Minh Pháp là Dần Hồn, dùng nó thúc đẩy Minh Hỏa trong cơ thể sinh ra biến dị khiến nó tăng mạnh và chồng lên nhau, sau khi Kết Đan thì sẽ cường hãn hơn nữa.
Bởi vì công hiệu cụ thể của phương pháp Dần Hồn chính là làm cho tốc độ hấp thu Minh Khí tăng mạnh, đồng thời cũng sẽ tạo thành áp súc đối với Minh Hỏa trong cơ thể, khiến Minh Hỏa chồng lên nhau, dựa vào tư chất khác nhau thì số lần chồng của mỗi người cũng sẽ khác.
Dựa theo bản ghi chép của Minh Tông, từ trước đến nay, số lần chồng nhiều nhất là 81 lần, cũng chính là 81 đoàn Minh Hỏa chồng chất lên nhau, cuối cùng tạo thành Minh Đan, uy lực của nó vô cùng kinh người, mà kẻ làm được điều này chính là vị Trần Thanh sư huynh ở bên cạnh hắn!!
Những người khác đều ở mức mấy chục.
Mặt khác, Dần Hồn chi pháp này cũng có thể làm thủ đoạn công kích, ấy chính là huyễn hóa ra một bàn Minh Thủ từ trong cơ thể, nó có thể xuyên qua toàn bộ thân thể sống, bắt lấy linh hồn trong đó!
Đây chính là Dần Hồn!
Vô cùng bá đạo!
Nếu tu vi Minh Đan càng cao thì uy lực khi thi triển pháp này lại càng lớn!
Sau khi Vương Bảo Nhạc khôi phục những trí nhớ này thì hô hấp cũng trở nên dồn dập hơn nên mỗi ngày ngoại trừ vẽ Thi Nhan ra thì hắn đều tu luyện Dần Hồn chi pháp. Mặc dù lúc thi triển thần thông này vẫn khá miễn cưỡng nhưng Dần Hồn chi pháp có thể khiến Minh Hỏa tăng mạnh. Điều này cũng thể hiện rõ ở chỗ Minh Hỏa trong cơ thể hắn nhanh chóng đột phá ba đoàn lúc trước, thành bốn,
năm, sáu, bảy đoàn...
Đên hết nửa tháng sau, Minh Hỏa của hắn đã hơn mười bảy đoàn, số Minh Hỏa này chồng lên nhau tạo thành uy lực hơn hẳn lúc trước!
Thậm chí, lúc này, chỉ riêng khí tức phát ra từ trên người hẳn cũng có thể khiên cho đám oán hồn do kiếp trước có nghiệp chướng nặng nề nên bị phạt làm nô kia hoảng sợ, mỗi khi nhìn thấy Vương Bảo Nhạc thì chúng nó đều run rẩy bái kiên.
Đây là uy nghiêm mà Vương Bảo Nhạc chưa từng có được kể từ khi vừa quay lại Minh Tông!
Vương Bảo Nhạc vốn còn cho rằng có lẽ thời gian sau này vẫn sẽ bình yên trôi qua như thế, mãi cho đến bảy ngày sau, Minh Tông vốn đang yên bình đột nhiên có mây gió nổi lên, đất trời nổ tung, bầu trời biến sắc, một cỗ uy áp kinh thiên động địa trực tiếp giáng xuống từ trong vũ trụ!
Uy áp này quá mạnh, tổng cộng có bảy đạo, sáu đạo trong đó đã vượt xa thiên uy, trong lúc giáng xuống khiến cho vũ trụ rung chuyên. Tất cả ngôi sao bên ngoài Minh Tông đều lay động, chúng sinh bị đè nén, thời gian như ngừng lại ngay giây phút này.
Tiếp theo chính là đạo ý chí thứ bảy đáng sợ nhất, ý chí này vừa ra thì khiến cho tất cả ngôi sao bên ngoài Minh Tông phát ra tiếng nứt răng rắc như sắp sửa vỡ nát, thậm chí, có thể nhìn thấy từng vết nứt xuất hiện trên những ngôi sao này. Ngay cả cửa vãng sinh trên những ngôi sao đó cũng rung chuyên không yên, lóe lên vô chừng, dòng sông linh hồn đang qua lại trong đó cũng run rẩy dừng lại, không thể nhúc nhích thêm được chút nào.
Càng không cần phải nói tới đệ tử Minh Tông trên những ngôi sao này, ai nấy đều thở hổn hển, trong lòng dậy sóng, đồng thời ngôi sao khổng lồ của Minh Tông cũng vậy.
Đám hung thú khổng lồ lúc này cũng run rẩy, vô sổ vong hồn gào thét, đất trời chấn động, bát phương nổ mạnh, trên bầu trời bao la của Minh Tông bất chợt xuất hiện bảy vầng mặt trời!
Trong bảy mặt trời này, có sáu cái là đỏ đậm, chỉ có một cái là mây tía giăng kín!
Ngay khi xuất hiện, trong mặt trời màu tím kia phát ra một tiếng rống giận vô cùng cuồng bạo, không cho phép nghi ngờ!
“Minh Khôn Tử, mau giao hồn của con gái ta ra đây!!”
Theo tiếng quát này, trên mặt trời màu tím đó phát ra ánh sáng tím vô cùng mãnh liệt, sáu mặt trời đỏ xung quanh cũng vậy, ánh sáng chiếu rọi khắp nơi, lại có nhiệt độ cuồng bạo đầy tính hủy diệt như muốn đánh nát toàn bộ mọi thứ trong nơi này!!
Nhưng cỗ sức mạnh nghiền áp này vừa bộc phát thì trong Minh Tông
cũng phát ra khí thê kinh thiên động địa. Từng mặt trăng nháy mắt xuất hiện bầu trời, tổng cộng có mười ba vầng trăng, mỗi cái đều phát ra uy áp không thua gì mặt trời màu đỏ, phủ lên khí thê của chúng, đồng thời lại có vầng trăng thứ mười bốn đột nhiên bay lên!!
Vầng trăng này lại có màu đen!!
"filepos0010062244">

Bạn cần đăng nhập để bình luận