Tam Thốn nhân Gian

Chương 581

Chương 581Chương 581
RÚT KIẾM
Vương Bảo Nhạc Kết Đan trung kỳ có thể đấu ngang sức với Độc Cô Lâm lúc mở tầng phong ấn thứ nhất, nhưng lại không phải đối thủ của hắn khi mở tầng phong ấn thứ hai.
Nhưng nay tất cả đã khác hẳn, theo Phệ Chủng liên tục nuốt chửng toàn bộ và phản hồi lại cho Vương Bảo Nhạc thì tu vi của hắn đã trực tiếp đột phá, từ Kết Đan trung kỳ lên đến hậu kỳ, đồng thời chỉ cách Kết Đan đại viên mãn một chút nữa mà thôi!
Loại đột phá này, từ trình độ nào đó cũng ngang ngửa với tăng mạnh về chất, chẳng những khiến cho vết thương trên người Vương Bảo Nhạc khôi phục toàn bộ mà tu vi khổng lồ trong cơ thể còn khiến bốn phương rung chuyển.
Thậm chí, trong cơ thể hắn lúc này đã không còn Lôi Đan hay Minh Đan nữa, tất cả mọi thứ bao gồm cả Thanh Liên nay đều đang ở trong Phệ Chủng. Vương Bảo Nhạc có thể cảm nhận được chúng nó vẫn còn tồn tại, lại đang tiến hành một loại biến hóa nào đó mà ngay cả hắn cũng không thể hiểu rõ. Nhưng hắn có thể cảm nhận được rõ ràng là biến hóa này không gây nguy hại cho bản thân, ngược lại, khi biến hóa này kết thúc thì sẽ mang lại lợi ích cực lớn với mình.
Nhưng đây không phải chuyện mà lúc này Vương Bảo Nhạc càn nghĩ tới, sau khi ngẩng đẫu lên, chiến ý trong mắt hắn bộc phát, lôi phân thân của hắn lại biến ảo ra rồi chồng lên bản thể khiến cho chiến lực của hắn tăng lên gấp bội.
Ngay sau đó chính là Chúc Đoạt Để Khải đã bị Độc Cô Lâm đánh nát khi nãy, chỉ chớp mắt sau đó nó đã xuất hiện lại. Kinh mạch màu đỏ uốn lượn, lan ra xung quanh giúp cho khí thế của Vương Bảo Nhạc lại bùng nổ Lân nữa, táng cường gấp ba. Sau đó là
cộng minh ý chí và công pháp của hắn, lại táng cường gấp đôi.
Đủ loại táng cường này, cuối cùng tạo thành một cỗ khí thế như có thể hủy thiên diệt địa, sau cùng hóa thành một quyền ở tay trái của hán, đánh mạnh về phía quýên tứ thú của Độc Cô Lâm.
“Nát cho ta!!”
Đất trời chao đảo, gió nổi mây giáng, bốn phương rung chuyển dữ dội, trong sự hoảng sợ của các tu sĩ xung quanh và kinh ngạc xôn xao của các tu sĩ bên ngoài, quyền tứ thú khi nãy hãy còn sắc bén không gì địch nổi lại lập tức xuất hiện dấu hiệu vỡ nát. Thứ đầu tiên bị đánh tan trong đó chính là tứ thú, vượn lớn, chu tước, cửu Long và côn bằng gào rú thảm thiết, không trụ được bao lâu đã bị gió lốc xé rách. Mãi cho đến khi lộ ra Độc Cô Lâm mặt mày tái nhợt ở bên trong, sau khi phun ra một búng máu thì thân thể của Vương Bảo Nhạc đột nhiên rút lui.
Trên mặt hắn đầy vẻ giật mình, trong lòng lại cực kì không cam lòng. Bao cảm xúc không cam lòng này đan xen với giật mình rung động, nhưng hắn không nhụt chí mà ngược lại, chiến ý chấp nhất kia cũng tăng cao. Dù hắn không thể mở tầng phong ấn thứ hai được lâu, bằng không sẽ tạo thành tai họa ngầm không thể loại bỏ với cơ thể, nhưng lúc này Độc Cô Lâm vẫn chọn cách mở phong ấn lần nữa!
“Tầng phong ấn thứ hai, mở thêm mười giây!”
Độc Cô Lâm chắp tay bấm niệm pháp quyết, ngay khi lên tiếng thì khí thế trên người hắn lại ầm 'âm trỗi dậy Lân nữa, gió lốc vừa bùng lên thoắt cái đã thu hết vào trong. Sức mạnh cực hạn giống hệt khi nãy lại xuất hiện trên người hắn Lân nữa, trong mắt lóe hàn quang, thân thể nhoáng một cái đã bước thẳng về phía Vương Bảo Nhạc.
Loại khí thế như thay mặt trời xanh giáng thiên phạt xuống kia lại bùng lên khiển
cho bầu trời xuất hiện một dòng xoáy khổng lồ, mà trung tâm của dòng xoáy đó lại đúng là Độc Cô Lâm đang nhanh chóng áp sát Vương Bảo Nhạc.
Thấy Độc Cô Lâm lại ra tay Lân nữa, tất cả những người đang dõi theo ở bên trong lẫn bên ngoài vùng đất thí luyện đều mở to hai mắt, tập trung cao độ. Vương Bảo Nhạc thì lại bình tĩnh vô cùng, nhìn Độc Cô Lâm đang tới gần, trong lòng lại thầm nhủ.
“Ta cũng rất muốn biết, ta bây giờ có thể rút... Thanh kiếm ẩn giấu giữa vỏ kiếm trong cảm giác của ta hay không!”
Vương Bảo Nhạc mỉm cười, cũng không nhìn Độc Cô Lâm đang vọt tới nữa mà chuyển tầm mắt vào vỏ kiếm trên tay trái. Hắn hít sâu một hơi, hai mắt nhắm chặt lại, tay phải đặt lên trên vỏ kiếm, nhìn giống như chỉ nắm không khí, nhưng nếu như có kiếm thì vị trí ấy chính là chuôi kiếm.
Khi bàn tay của Vương Bảo Nhạc nắm lấy chỗ đó thì dường như mọi thứ đều biến mất khỏi thế giới của Vương Bảo Nhạc. Không có Độc Cô Lâm, không có vùng đất thí luyện, không có cổ kiếm đồng xanh, chỉ có... thanh kiếm hư vô ẩn giấu giữa vỏ kiếm trong cảm giác của hắn mà thôi!
“Kiếm, lên!”
Vương Bảo Nhạc nhắm chặt hai mắt, trong đầu tưởng tượng bên trong vỏ kiếm có một thanh kiếm tồn tại, tưởng tượng lúc này mình đang rút nó ra. Khi tất cả những suy nghĩ này hòa vào xúc giác trên tay phải của hắn thì hắn chợt kéo mạnh tay phải ra, chỉ trong nháy mất đã có dị biến xuất hiện.
Toàn bộ vùng đất thí luyện 'âm ầm rung chuyển, thậm chí, ngay cả Thương Mang Đạo Cung ở bên ngoài cũng chấn động dữ dội. Ba người Diệt Liệt Tử, Phùng Thu Nhiên và Du Nhiên đạo nhân đồng loạt đứng dậy, ai nấy đều thảng thốt khó nói nên lời. Đồng thời, ngay cả cổ kiếm đồng xanh cũng rung nhẹ một cái ngay tại thời
khắc này, giống như có một cỗ sức mạnh vô hình đang tác động lên thanh cổ kiếm đồng xanh này, muốn rút nó ra khỏi Mặt Trời.
Tiếc là sức mạnh này quá yếu ớt nên không thể làm được như thế, chỉ có thể tác động nhẹ mà thôi. Nhưng dù Vương Bảo Nhạc không thể nào rút được thanh kiếm hư vô kia ra khỏi vỏ, thậm chí Vương Bảo Nhạc vẫn giữ nguyên tư thế rút kiếm thì sự tác động của hắn vẫn khiến cho vỏ kiếm chấn động dữ dội, một cỗ sức mạnh kinh thiên không cách nào diễn tả được cũng tỏa ra từ trong đó.
Sức mạnh này không hình không dạng, nhưng ngay khi bộc phát lại tạo thành kiếm ý vô thượng khiến thế nhân rung động, nhám thẳng đến chỗ Độc Cô Lâm.
Dù đã mở tàng phong ấn thứ hai và cực kì mạnh mẽ, nhưng lúc này Độc Cô Lâm cũng phải run rẩy dữ dội, cảm giác nguy cơ sinh tử mãnh liệt cùng cực đã lâu chưa từng gặp lại đột nhiên ập tới, chỉ trong nháy mắt đã
bủa vây toàn bộ tâm thần của hắn. Độc Cô Lâm run rẩy chợt có dự cảm cực mạnh, nếu như vẫn tiếp tục lao tới thì mình chắc chán sẽ chết.
Trong cơn hoảng sợ, Độc Cô Lâm nhanh chóng rút lui, nhưng vẫn muộn một bước. Theo Vương Bảo Nhạc bất ngờ mở mắt ra thì lại có ánh kiếm lóe lên.
Một ánh kiểm vô hình thoáng cái đã bắn thẳng đến chỗ Độc Cô Lâm, sát khí kinh thiên bao trùm, chỉ nháy mắt đã khiến Độc Cô Lâm lộ vẻ đắng chát, lập tức mở tàng phong ấn thứ ba mà hắn không hề muốn ra chẳng chút do dự.
Sau khi mở phong ấn, mái tóc của Độc Cô Lâm chỉ chớp mát đã mọc dài ra, con ngươi không còn ánh lên sắc vàng rực nữa mà biến thành ánh sáng đen, toàn thân như hóa thành một cái lỗ đen phát ra khí tức kinh tâm động phách. Hai tay của hắn bấm niệm pháp quyết, dốc hết sức ngán cản ánh kiếm đang chém tới trong cảm nhận của mình ở trước mặt.
Sau lưng hắn đã huyễn hóa ra vô số thân ảnh thần thú, tất cả đồng loạt gào lớn, hùng hổ muốn lao qua lay chuyển ánh kiếm đang tới gần kia.
Tàng phong ấn thứ nhất thì hắn có thể mở thoải mái, tầng thứ hai thì mỗi lần tối đa hắn chỉ mở được mười giây, nếu dùng nhiều sẽ tạo thành ảnh hưởng lớn đối với thân thể. Mà tầng phong ấn thứ ba... Chỉ khi công pháp của hắn lên đến cực hạn thì mới có thể mở ra được. Nếu như mở sớm, dù không tới mức kiếm củi ba năm thiêu rụi trong một giờ, nhưng cũng sẽ cắt đứt xu thế dồn ép nội lực của hắn, khó mà tiểp tục được nữa, chỉ có thể chọn cách đột phá sớm trong lúc bế quan sau này!
Độc Cô Lâm vốn sẽ không bao giờ mở tầng phong ấn thứ ba của mình ra, mục tiêu của hắn chính là vượt qua Nguyên An Thanh Hỏa để tiến thẳng vào Thông Thần. Nhưng bây giờ... đứng trước nguy cơ sinh tử, hắn chỉ có thể bị ép phải cắn ráng mở tầng phong ấn thứ ba mà thôi!
Nhưng dù có mở tầng phong ấn thứ ba thì cũng chỉ có thể giúp hắn không bỏ mạng trước ánh kiếm này.
Chỉ trong chớp mắt thì ánh kiếm đã tới gần, chém nát tất cả hư ảnh thần thú như gió thu cuốn lá vàng rơi, lấy xu thế như chẻ tre đánh thẳng lên người Độc Cô Lâm.
Độc Cô Lâm máu tươi cuồng phun, thân thể bay ngược ra sau, bị đánh quay lại tầng phong ấn thứ hai, đôi mắt cũng biến từ sắc đen thành vàng kim. Sau đó, thân thể của hắn vẫn không thể dừng lại, tiếp tục vừa bay ngược ra sau vừa phun máu, tầng phong ấn thứ hai cũng bị đánh tan, đồng tử biến lại thành màu vàng nhạt.
vẫn chưa hết, lúc này tầng phong ấn thứ nhất cũng ầm ầm tan vỡ, khí thế toàn thân Độc Cô Lâm giảm mạnh, thân thể đâm sầm lên đỉnh núi đại diện cho hắn. Khi ngọn núi sụp đổ, Độc Cô Lâm dính trên một tảng đá cũng phun ra ngụm máu cuối cùng, thoi thóp chút hơi tàn thì ánh kiếm mới tiêu tán.
Xung quanh lặng phắc như tờ, dù là người ở bên trong vùng đất thí luyện hay là quảng trường bên ngoài cũng đều trợn mắt há mồm, thậm chí là ngơ ngác không kịp lấy lại tinh thần. Vương Bảo Nhạc thầm thở dài một hơi, đúng là hắn vẫn không thể nào rút một kiếm này ra được. Ánh kiếm lúc nãy, người ngoài không biết, nhưng hắn lại hiểu rõ ràng đó chính là một kiếm duy nhất do tất cả tích lũy của vỏ kiếm từ xưa đến nay tạo thành.
Nếu muốn dùng thêm lần nữa thì e là phải chờ thêm một thời gian mới được.
Thầm thở dài xong, Vương Bảo Nhạc lại ngẩng đầu bước tới. Khi xuất hiện lại thì hắn đã đứng trước mặt Độc Cô Lâm, im lặng cúi đầu nhìn xuống.
Độc Cô Lâm cười thảm một tiếng, khí tức yếu ớt cố gắng giơ tay lên, cách không trảo một cái về phía núi đá đặt chiếc chìa khóa vẫn còn nguyên vẹn kia. Chiếc chìa khóa trên đó lập tức bay thẳng tới chỗ Vương Bảo Nhạc.
“Ngươi thắng rồi!”
"filepos0012583827">

Bạn cần đăng nhập để bình luận