Tam Thốn nhân Gian

Chương 855

Chương 855Chương 855
LINH TIÊN MẠNH NHẤT!
Đối với đệ tử Minh Tông thì Minh Giới cũng giống như một thế giới hoàn toàn do họ khống chế. Cũng như trời đất phân chia âm dương, đệ tử Minh Tông ở Minh Giới, ngoại trừ dẫn dắt hồn thể ra thì còn có thể tiến hành tu luyện.
Mà minh tử chi khí đặc biệt của Minh Giới cũng là vật đại bổ sánh ngang cùng linh khí đối với đệ tử Minh Tông. Khiến cho việc tu hành của họ âm dương giao hòa, vượt xa những tông môn khác.
Đệ tử Minh Tông năm đó, mỗi người đều có tư cách cố định được tiến vào Minh Giới tu luyện. Nhưng cũng có yêu cầu nhất định với tu vi, ít nhất cũng phải là Hành Tinh
mới có thể vào. Cho nên khi Vương Bảo Nhạc ở Minh Mộng chỉ mới nghe nói và biết tới thôi chứ vẫn chưa thể bước vào.
Sau khi Minh Tông bị hủy, do thiên đạo sụp đổ nên từ góc độ nào đó thì Minh Giới đã vào trong tiến trình lụi tàn. Hơn nữa còn bị tộc Vị Ương phong ấn, khiến cho đã rất lâu rồi không có đệ tử Minh Tông đặt chân tới Minh Giới.
Nhưng cũng chính vì quá lâu không có ai tới, nên khiến cho mức độ nồng đậm của minh tử chi khí của toàn bộ Minh Giới trong đạo vực Vị Ương này đạt tới trình độ kinh người. Mặc dù thiên đạo sụp đổ nên những vong hồn từ Hành Tinh trở lên không vào Minh Giới nữa, khiến cho nó mất đi căn cơ. Nhưng khí tức nồng đậm lúc này vẫn là vật đại bổ hiếm có đối với Vương Bảo Nhạc!
Nên ngay khi cảm nhận được nơi này chính là Minh Giới mà Minh Tông đã nói, khí tức ở đây lại có thể tẩm bổ cho thân thể đang vỡ nát của mình, suy nghĩ đầu tiên
của Vương Bảo Nhạc chính là nếu có thể để bản thể tới đây thì quả là hoàn mỹ.
“Đáng tiếc...” Vương Bảo Nhạc cảm thấy tiếc nuối, nhưng trong lòng hắn lại càng chờ mong hơn. Theo như Minh Pháp mà Vương Bảo Nhạc đang nắm giữ, một khi mình tu luyện tới Hành Tinh cảnh thì có thể mở Minh Giới để tự mình tiến vào.
Nghĩ vậy, Vương Bảo Nhạc lại cảm thấy hưng phấn hơn nữa. Hắn đứng trên pho tượng, tay phải giơ lên bấm niệm pháp quyết, sương mù xung quanh lại tiếp tục ầm ầm kéo tới. Chúng lấy hắn làm trung tâm, hóa thành dòng xoáy điên cuồng chuyển động.
Vô số minh tử chi khí hân hoan kéo tới chỗ Vương Bảo Nhạc, điên cuồng chui vào thân thể Vương Bảo Nhạc từ thất khiếu và từng lỗ chân lông trên người hắn.
Tử vong chi khí mà kẻ khác đều sợ hãi và cố gắng tránh né lại chính là thứ đại bổ nhất trên đời này.
Trong quá trình hấp thu, thân thể Bản Nguyên vốn dĩ chàng chịt vết nứt ở bên dưới Đế Hoàng Khải của Vương Bảo Nhạc đang nhanh chóng khép lại với tốc độ cực nhanh. Không chỉ vậy, trong lúc khí tức minh tử này dung nhập vào cơ thể, mặc dù tu vi của Vương Bảo Nhạc không gia tăng nhưng lại có hiệu quả như được ngưng luyện lại!
Nếu như nói Vương Bảo Nhạc lúc trước vì tu vi táng lên quá nhanh nên mất đi trải nghiệm tu hành do tích lũy mà có, rất nhiều điểm khó mà chiếu cố đây đủ. Khiến cho tu vi của hắn thoạt nhìn thì vẫn là Linh Tiên hậu kỳ, nhưng lại khó mà phát huy chiến lực toàn diện.
Vậy thì... sau khi được bổ sung minh khí tức minh tử thì tất cả hậu hoạn do tu vi táng quá nhanh của hắn đều được bù đắp cực nhanh!
Dao động tu vi cuồn cuộn bộc phát từ trên người Vương Bảo Nhạc, lại có một cỗ sức mạnh và cảm giác cường đại truyền tới ý
thức của hắn từ mỗi tấc da thịt. Khiến Vương Bảo Nhạc nhịn không được mà ngẩng đầu hét lớn một tiếng.
Trong tiếng hét của hắn, dòng xoáy xung quanh lại nổ mạnh, khí tức minh tử đổ tới như vô biên vô hạn. Giống như khí tức minh tử ở nơi này có linh trí, không cam lòng mai một ở đây qua nám tháng dài đàng đẵng nữa mà muốn trở thành một phần của Vương Bảo Nhạc, theo hắn ra ngoài nhìn lại ánh mặt trời!
Nên trong từng tiếng nổ mạnh như sấm rền, dòng xoáy ngày một lan rộng hơn. Tất cả những vết nứt trên thân thể Vương Bảo Nhạc cũng đã hoàn toàn khép kín, dù là bên trong hay bên ngoài thân thể đều không còn bất kỳ vết thương nào nữa. Tu vi của hắn mới nhìn thì vẫn là Linh Tiên hậu kỳ, nhưng do âm dương dung hòa, nên dùng từ hùng hậu như bàn thạch để hình dung cũng không hề ngoa!
Thậm chí có thể nói, ở đạo vực Vị Ương hiện nay, có lẽ vẫn sẽ có một vài Linh Tiên
với tu vi hùng hậu sánh ngang với cảnh giới của Vương Bảo Nhạc hiện tại, nhưng... bọn họ căn bản đều là thiên chi kiêu tử tới từ một vài thế lực hoặc gia tộc khổng lồ khác.
Chỉ có những thế lực như vậy mới có thể bồi dưỡng ra được đệ tử cỡ này, sẽ được xem như hạt giống tương lai sẽ chống đỡ cả gia tộc. Ngoài ra, nhìn khắp đạo vực vị vương cũng không có nhiêu người chế tạo ra được bàn đạp cơ duyên giữa lúc long hổ giao hội như Vương Bảo Nhạc!
Thật ra chính Vương Bảo Nhạc cũng không biết đây cũng là nơi mà sư huynh Trần Thanh Tử của hắn muốn đưa hắn tới. Lúc trước Tràn Thanh Tử đưa Vương Bảo Nhạc rời khỏi Liên Bang chính là vì muốn dẫn hắn tới tông môn ẩn giấu duy nhất còn sót lại của Minh Tông. Để Vương Bảo Nhạc ở đó đến khi trở thành Hành Tinh thì sẽ mượn nhờ sức mạnh của Minh Giới để hắn đạt được cơ duyên táng mạnh thân thể và linh hồn này.
Mặc dù trên đường đi lại xảy ra sự cố bất ngờ, Vương Bảo Nhạc bây giờ vẫn chưa trở thành Hành Tinh. Nhưng cũng không chệch đi nhiêu so với kế hoạch của Trân Thanh Tử. Vương Bảo Nhạc vừa phát hiện tu vi của mình thay đổi, mặc dù không biết an bài của sư huynh, nhưng hắn lấy được chỗ tốt xong thì trong lòng lại so sánh bản thân với vị Linh Tiên hậu kỳ mà mình gặp phải khi chấp hành nhiệm vụ của Liệt Diễm Lão Tổ.
Vừa so xong thì Vương Bảo Nhạc lập tức nhận ra, bản thân mình lúc trước mà loại bỏ hết tất cả pháp bảo phụ trợ xong thì có lẽ cũng ngang ngửa với vị Linh Tiên hậu kỳ kia. Nhưng sau khi hấp thu khí tức minh tử, bản thân như long hổ giao hội... cho dù không có Đế Hoàng Khải, không có những pháp bảo khác, chỉ riêng bản thân hắn cũng đã có thể giết chết vị Linh Tiên hậu kỳ của tộc Vị Ương khi đó rồi!
Hắn lại tin chắc là quá trình đó cũng sẽ không kéo dài bao lâu, nên chỉ chớp mắt
thì Vương Bảo Nhạc đã hạ quyết định, khi nào tu vi của mình bước vào Hành Tinh thì nhất định sẽ tới Minh Giới này thêm một làn nữa.
Hắn sẽ dùng khí tức minh tử hội tụ ở đây để giúp tu vi của bản thân ổn định hơn, tiếp tục vượt xa đám người ở bên ngoài.
“Ta bây giờ... võ trang đầy đủ xong thì có thể đánh một trận với Hành Tinh sơ kỳ hay không?” Vương Bảo Nhạc hưng phấn hơn hẳn. Do chưa từng đánh thử nên hắn chỉ có thể thử cân nhắc, đáp án cuối cùng chính là...
“Dựa theo tên Hành Tinh của tộc Vị Ương trong nhiệm vụ của Liệt Diễm Lão Tổ để phán đoán thì... ta mà mặc Đế Hoàng Khải vào, cho dù đánh không lại đi chăng nữa, nhưng Hành Tinh sơ kỳ cũng không thể giết được ta!”
Vương Bảo Nhạc nghĩ xong thì bắt đầu cười lớn, đồng thời hắn cũng cảm giác được tốc độ hấp thu khí tức minh tử của
mình cũng dẫn chậm lại. Hắn biết rõ, đây là đã đến cực hạn của bản thân, nếu như còn tiếp tục thì âm dương sẽ mất cân bằng. Vương Bảo Nhạc không dám làm bừa nên lập tức dừng việc hấp thu, cúi đầu nhìn về phía pho tượng, muốn lấy cả nó đi.
Nhưng pho tượng này rất kỳ lạ, không thể thu vào túi trữ vật được. Mặc dù Vương Bảo Nhạc cảm thấy tiếc núi, nhưng để pho tượng này ở lại Minh Giới cũng không đến nỗi nào. Hắn giơ hai tay bấm niệm pháp quyết, triển khai Minh Pháp để phong ấn pho tượng kia lại một lẫn nữa. Có dao động phong ấn Minh Pháp của mình, lần sau tới thì hắn có thể lập tức tìm ra nó.
Sau khi làm xong, Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn lên hư vô.
“Cũng tới lúc nên rời đi rồi!”
Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc cũng nheo mắt lại. Mặc dù thân thể đã khôi phục nhưng hắn vẫn không tán Đế Hoàng Khải đi. Lúc này tu vi của hắn cũng ầm ầm bộc
phát, một cỗ dao động tu vi thoạt nhìn giống như Linh Tiên hậu kỳ, nhưng mức độ hùng hậu lại đủ khiến cho những kẻ cùng cảnh giới hoảng sợ cũng ầm 'âm trỗi dậy. Lại có thêm Đế Hoàng Khải táng cường nên dao động tiếp tục tăng lên. Thậm chí nhìn từ bề ngoài, ngoại trừ việc bản thân Vương Bảo Nhạc không có uy áp Hành Tinh đặc biệt như những tu sĩ đã thôn phệ một hành tinh ra, cơ bản cũng chẳng khác gì tu sĩ Hành Tinh thật sự.
Trong lúc bộc phát, thân thể của Vương Bảo Nhạc chẳng khác gì một ngôi sao băng phóng thẳng lên trời cao với tốc độ ngày một nhanh hơn. Một đường bay thẳng lên, sương mù trong Minh Giới cũng theo đó mà cuộn trào như đang vui vẻ tiễn đưa hắn, khiến cho tốc độ của Vương Bảo Nhạc lại càng nhanh hơn. Theo một tiếng nổ mạnh vang vọng khắp nơi hệt như hư vô nổ tung, trước tốc độ nhanh tới cực hạn của Vương Bảo Nhạc, hư vô trực tiếp xuất hiện một dòng xoáy thông với thế giới bên ngoài.
Vương Bảo Nhạc không chút chần chừ, thân thể xông thẳng vào trong dòng xoáy, rời khỏi Minh Giới cửu Ư của văn minh Thần Mục. Khi xuất hiện lại... thì hắn đã ở trong tinh không bên ngoài chủ tinh của ván minh Thần Mục!
Tinh không nổ mạnh, có gợn sóng liên tục lan rộng ra, tạo thành dao động khắp nơi, người ở thật xa cũng có thể nhìn thấy. Nếu đổi lại là trước kia thì động tĩnh ở nơi này nhất định sẽ khiến cho tu sĩ đóng quân bên ngoài chủ tinh Thần Mục của ba đại tông môn chú ý. Thậm chí toàn bộ tu sĩ của ván minh Thần Mục mà ngẩng đầu lên cũng có thể nhìn thấy ánh sáng lóe ra từ nơi này.
Nhưng bây giờ toàn bộ chủ tinh Thần Mục đã hoàn toàn yên tĩnh, đại quân vốn dĩ trú đóng ở bên ngoài của ba đại tông môn đã biến thành tro bụi và xương tàn, lặng lẽ phiêu tán giữa tinh không...
Một cái đầu người trợn to hai mắt với vẻ mặt tuyệt vọng đang từ từ bay qua trước mặt Vương Bảo Nhạc!
"filepos0018238886">

Bạn cần đăng nhập để bình luận