Tam Thốn nhân Gian

Chương 490

Chương 490Chương 490
THÁNH ĐỊA AN DƯỠNG
Trong lòng Lý Hành Văn cũng thấy chần chừ, hồi lâu sau ông đành hít sâu một hơi, ôm quyền cúi đầu thật sâu, cung kính với màn sáng màu tím đó một cái rồi dẫn người rời khỏi đây.
Ngay khi vừa bay ra khỏi hang thần binh thì Lý Hành Văn lập tức hạ lệnh, không cho phép bất kỳ kẻ nào tiếp tục bước vào hang thần binh nửa bước. Đồng thời, ông cũng nhanh chóng rời khỏi đây cùng Vực chủ Sao Hỏa. Chuyện này quá lớn, dù ông là tu sĩ Nguyên Anh nhưng vẫn phải triệu tập hội nghị để cùng quyết định xem phải xử lý thế nào.
Tuy vậy, trước khi đi ông vẫn nheo mắt cúi đầu nhìn Vương Bảo Nhạc mặt mày tái nhợt, toàn thân run rẩy như bị chấn nhiếp một cái, trong đầu thầm hiện lên biết bao suy đoán, sau đó thu hồi ánh mắt rồi bay đi xa.
Tất cả tu sĩ Kết Đan ở đây vẫn chưa hết hoảng hốt và nghi hoặc. Ai nấy đều lập tức liên lạc với thế lực của mình, đồng thời không dám ở lại đặc khu này nữa, phàn lớn đều rối rít quay về chủ thành Sao Hỏa chờ thông tin của Liên bang cùng chỉ thị tiếp theo từ thế lực của mình.
Thấy mọi người Lân lượt rời đi, Vương Bảo Nhạc cũng thâm thở phào một hơi. Với những gì hắn biết về Liên bang thì chuyện này cơ bản xem như thành công. Liên bang sẽ không dám trêu chọc vào cường giả thâm sâu khó dò như “Thiên Soái Tử” trong thời điểm quan trọng này.
Thế nên, có xác suất lớn là Liên bang sẽ chọn thỏa hiệp và từ bỏ thần binh Sao Hỏa.
“Vương Bảo Nhạc ta là người trọng đạo nghĩa, Tân này đúng là ta đã lấy thứ nên thuộc về Liên bang, sau này... Thiên Soái Tử ta nhất định sẽ trả lại gấp bội!”
Vương Bảo Nhạc ho khan một tiếng, từ từ khoanh tay nhìn những người đang rời đi, cũng cảm thấy cái tên Thiên Soái Tử này cực kì hợp với mình.
“Thiên Soái Tử?”
Trong chủ thành Sao Hỏa, Lý Hành Ván vừa quay v'ê thì đã triệu tập hội nghị với các thế lực khắp Liên bang. Trong hội nghị này, ông cũng nói rõ toàn bộ quá trình khai thác thần binh Sao Hỏa ra.
Ông không hề giấu giếm điều gì, dù sao thì Vực chủ Sao Hỏa và tu sĩ Kết Đan của các thế lực khắp nơi đều tận mắt chứng kiến và tham dự, khi cái đạo hiệu Thiên Soái Tử này được thốt ra từ miệng Lý Hành Văn thì tất cả các bên tham gia hội nghị đều im lặng.
Chuyện này quá mức trọng đại, dù là Đoan Mộc Tước cũng phải tạm dừng việc bế quan để tham gia hội nghị. Lúc Đoan Mộc Tước mở miệng nói ra ba chữ Thiên Soái Tử kia thì sắc mặt của tất cả những người tham dự đều rất khó coi.
Rõ ràng chuyện này xảy ra quá bất ngờ, quan trọng nhất là... Nếu như Lý Hành Ván không thể rung chuyển đối phương thì chứng tỏ vị Thiên Soái Tử thần bí này có được sức mạnh đủ để hủy diệt cả Liên bang.
Trong lúc mọi người đều im lặng thì Vực chủ Sao Hỏa đột nhiên lên tiếng.
“Thần binh Sao Hỏa tồn tại đã lâu nhưng chưa từng xảy ra bất kỳ biến cố nào... Ta đề nghị nên xử lý việc này thật cẩn thận!”
“Bên đầu giường sao có thể cho kẻ khác ngủ say được! Lại còn dễ dàng đưa chỗ tốt ra như vậy, rõ ràng kẻ này đang chột dạ!”
Tộc trưởng Trần gia của Ngũ Thế Thiên Tộc đanh mặt lên tiếng cắt đứt lời của Vực chủ Sao Hỏa, sau đó nói tiếp.
“Việc này là do Thành chủ đặc khu đã lơ là giám sát, bao nám nay Liên bang dồn vào đó biết bao tài nguyên, nhưng tên Thành chủ đặc khu này lại không hề phát hiện dị thường của thần binh!”
“Bây giờ không phải lúc truy cứu trách nhiệm, hiện tại chúng ta phải cân nhắc xem có phải người này đang cố ra vẻ huýên bí để lừa đảo hay không!”
Mọi người đưa ra đủ loại suy luận, Vực chủ Sao Hỏa cũng không nói gì nữa, mấy người nghị viên trưởng cũng im lặng với suy nghĩ riêng của mình, Lý Hành Văn lại bực bội.
“Các ngươi bây giờ giỏi quá nhỉ? Quên mất thực lực của Liên bang đến đâu rồi à? Lại còn ra vẻ để lừa bịp cơ đấy? Các ngươi có cược nổi không! Lão phu nói thẳng cho các ngươi biết, dựa theo phán đoán của ta thì Thiên Soái Tử bên trong Minh Khí đúng là chủ nhân của thần binh này, tu vi rất có thể là Linh Tiên cảnh đại thành! Bằng không chẳng thể có chuyện chỉ thả khí tức ra đã tạo thành uy lực chấn nhiếp như vậy được!”
“Còn cách xử lý ấy à... Trừ khi các ngươi chán sống, bằng không thì đừng có trêu vào tồn tại mà chúng ta không thể làm gì được như thế, cứ làm như với tồn tại ở Sao Diêm vương năm đó đi!”
Lý Hành Văn vừa nói xong thì tất cả tu sĩ các phương đang cãi nhau 'âm ĩ xem phải xử lý thế nào lập tức nín bặt. Lý Hành Văn nhắc tới chuyện ở Sao Diêm vương khiến lòng họ chấn động. Thật ra, bọn họ ra vẻ ý kiến như thế thôi nhưng trong lòng đều hiểu rõ, nếu như ngay cả Lý Hành Văn cũng bó tay chào thua thì cách tốt nhất chính là tuân theo ước định của đối phương.
Thấy mọi người im lặng lại, Đoan Mộc Tước thở dài một tiếng, trong lòng cảm thấy mệt mỏi, đồng thời trực giác lại nói cho ông biết chuyện này có điều kỳ quặc, nhưng với ông thì hiện tại việc đột phá mới là quan trọng nhất. Kế hoạch bách tử Liên bang cũng sắp tới, việc hợp tác với cổ kiếm đồng xanh cũng sắp chính thức bắt đầu, ông không muốn xảy ra bất kỳ sự cố nào trong quá trình này.
Thế nên, sau khi trầm ngâm, Đoan Mộc Tước mới cho ra quyết định.
“Cứ làm theo đề nghị của Lý tiên bối đi, tạm thời gác lại chuyện khai thác thần binh Sao Hỏa. Việc này liệt vào cơ mật nhị tước, trong phạm vi đặc khu Sao Hỏa đều phải tự ước thúc lẫn nhau, không được mạo phạm!”
Sau khi Đoan Mộc Tước và Lý Hành Văn cùng chung quyết định, việc khai thác thần binh Sao Hỏa xem như tạm thời gác lại một thời gian, đồng thời cũng tuyên bố ra bên ngoài là sau bức tường ngăn cản đó vẫn còn một bức tường khác nên Liên bang cần thêm thời gian để nghiên cứu và thôi diễn, xem như giải trừ nghi hoặc của dân chúng.
Đồng thời, việc trong phạm vi đặc khu Sao Hỏa xuất hiện sinh cơ nồng đậm không nằm trong phạm vi bảo mật nên chẳng mấy chốc đã lan truyền ra khắp nơi. Không ít tu sĩ ở chủ thành Sao Hỏa nghe tin xong thì đến đây thám dò, sau khi cảm nhận được sinh cơ ở đây thì ai nấy đều vô cùng khiếp sợ, có không ít người còn quyết định sẽ định cư ở đây để tu luyện.
Rõ ràng tu luyện ở nơi có sinh cơ nồng đậm thế này có quá nhiêu lợi ích. Việc này cũng bị giới truyền thông để ý tới nên chỉ trong thời gian ngắn thì dân chúng toàn Liên bang đều biết chuyện sinh cơ ở đặc khu Sao Hỏa.
Lại có một số tu sĩ từng bị thương tích nghe tin mà tới đây, chọn an dưỡng ở nơi này nên chưa tới nửa tháng thì đặc khu Sao Hỏa đã trở nên vô cùng sầm uất.
Kim Đa Minh đã phát huy tác dụng lớn nhất trong chuyện này. Hắn là người đãu tiên phát hiện cơ may buôn bán nên đã tranh thủ liên hệ với mấy người Khổng Đạo để xây dựng phương án tên thánh địa tu luyện và an dưỡng Sao Hỏa, sau đó lại đi tìm Vương Bảo Nhạc.
Dù Vương Bảo Nhạc rất đau lòng nhưng lại không thể từ chối được. Hắn cũng hiểu rõ, việc Liên bang tạm hoãn chuyện khai thác thần binh cũng có thể xem như từ bỏ đặc khu, sau này giá trị của nó sẽ liên tục suy giảm, đồng thời cũng không còn tài nguyên đổ vào đây ồ ạt như trước nữa. Lúc thế này càng phải biến đặc khu trở nên thu hút hơn, như thế mới có thể làm cho nơi này được trường tồn, giá trị cũng tăng cao.
Thế nên, hắn đành cắn ráng đồng ý với phương án của Kim Đa Minh. Một tháng sau, bọn họ lại bắt đầu tuyên truyền trên diện rộng, đồng thời giá đất trong đặc khu Sao Hỏa cũng liên tục tăng cao, cách câu “tấc đất tấc vàng” cũng không còn xa lắm.
“Chỉ riêng giá đất tăng cao thôi thì chưa đủ, dù sao thì phần lớn mọi người vẫn không mua nổi, chúng ta phải xây khách sạn nữa, xây thật nhiêu vào!”
Vương Bảo Nhạc cũng nêu ý kiến để hoàn thiện phương án của Kim Đa Minh, muốn biến đặc khu Sao Hỏa thành một thánh địa du lịch kiêm an dưỡng.
Kim Đa Minh hưng phấn không thôi, hí hửng bắt đầu xây dựng phàn khung. Tuy Vương Bảo Nhạc vẫn rất đau lòng, dù sao cái gọi là sinh cơ này cũng là dùng sức mạnh của Minh Khí, may mà mức độ tiêu hao không lớn lắm, lại có thể khống chế được.
Nhưng hắn cũng hiểu rõ, một khi đặc khu trở thành thánh địa tu luyện và chữa thương thì bản thân đặc khu có thể giữ lại phần lớn tiên thu thuế, sau khi cân đối thu chi xong thì vẫn còn dư lại kha khá.
Chẳng qua loại tiên lời này phải đi đường dài, mà thứ Vương Bảo Nhạc mong muốn nhất chính là nhanh chóng sửa chữa Minh Chu cho tốt, nhất là nghĩ tới uy lực mà nó có thể bộc phát ra được sau khi sửa chữa Minh Chu xong thì trong lòng của hắn lại hừng hực khí thế.
“Mình càn rất nhiêu tài nguyên!” Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi.
Tuy nói bên trong Liên bang đã đạt thành nhận thức chung, tạm hoãn chuyện khai thác thần binh Sao Hỏa lại, nhưng Vương Bảo Nhạc vẫn cảm thấy lo lắng. Hắn hiểu rõ bản tính của mấy người trong Liên bang, trừ khi uy hiếp tồn tại mãi mãi, còn phải liên tục gia tăng, bằng không... sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện Lân khai thác tiếp theo.
“Nhưng trong thời gian ngắn thì chắc là không sao đâu.”
Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc thoáng thở phào một hơi. Hắn cần nhiều tài nguyên sửa chữa Minh Chu, nhưng cũng hiểu rõ nguồn cơn là do mình quá yếu.
Nếu như lúc này hắn cũng là tu sĩ Nguyên Anh như Lý Hành Văn, cho dù nói ra chuyện mình là chủ của Minh Khí thì cũng sẽ không ai dám nói gì.
“Vãn phải tu luyện mới được!”
Vương Bảo Nhạc cắn răng để bế quan lần nữa, tranh thủ sớm ngày đột phá tới Kết Đan trung kỳ. Trong lúc hắn bế quan thì thiên phú làm ăn của Kim Đa Minh cũng được phô bày hoàn mỹ trong Tân này.
Đặc khu Sao Hỏa đã trở nên cực HOT trong toàn Liên bang, vô số tu sĩ và minh tinh đến đây quay quảng cáo, tất cả truýên thông của Liên bang đều đưa tin về nó, đủ loại quảng cáo quay đặc khu Sao Hỏa đẹp lung linh.
Thậm chí, hắn còn hợp tác với tập đoàn Tam Nguyệt tạo thành kế hoạch du lịch Sao Hỏa, giảm bớt vốn liếng trên phạm vi lớn khiến cho số lượng khí càu từ Trái Đất và những hành tinh khác lui tới Sao Hỏa tăng vọt.
Lâm Thiên Hạo cũng phối hợp với Kim Đa Minh, phụ trách công tác tiếp đãi. Khổng Đạo thì phụ trách an ninh trật tự khiến cho trị an đặc khu cao hơn hẳn trước kia. Trong sự nỗ lực của tất cả mọi người, danh tiếng của đặc khu Sao Hỏa tăng cao từng ngày, chỉ trong thời gian hai tháng ngán ngủi thì đã HOT khắp Liên bang.
Nếu như không có chuyện khác xuất hiện thì sức hút của đặc khu Sao Hỏa sẽ tiếp tục được Kim Đa Minh đưa lên đỉnh điểm. Nhưng chuyện mới xảy ra thật sự quá trọng đại nên ngay cả đặc khu siêu HOT cũng bị đè xuống...
Tháng 7 năm 45 kỷ Linh Nguyên, Tổng thống Liên bang Đoan Mộc Tước tấn chức Nguyên Anh.
"filepos0010779841">

Bạn cần đăng nhập để bình luận