Tam Thốn nhân Gian

Chương 854

Chương 854Chương 854
THIÊN ĐƯỜNG CỬUU!
Minh Mộng ngày trước đã giúp nắm giữ rất nhiêu kiến thức về Minh Pháp. Trước kia chẳng qua do tu vi không đủ nên hắn khó mà dùng được, nay tu vi đã đến Linh Tiên hậu kỳ, đã có không ít thủ đoạn có thể tái hiện trong tay hắn.
Ví như Hồi Dương này vậy, nó là một loại thủ đoạn dùng để nhét vong hồn vào trong một thứ gì đó. Trong lúc thi triển cũng có rẫt nhiêu hạn chế, cần vong hồn không chống cự thì mới có thể làm được, đây cũng xem như một loại cấm thuật ở Minh Tông.
Nhưng với Vương Bảo Nhạc bây giờ thì đã không còn cấm thuật gì nữa. Theo thuật pháp phát huy tác dụng, linh hồn của mười
hai hoàng đế kia lập tức rung chuyển, hóa thành mười hai tia sáng đen bay thẳng tới chỗ mười hai con khôi lỗi của Vương Bảo Nhạc, chỉ nháy mát đã hòa vào trong đó.
Ngay sau đó, mười hai con khôi lỗi này co giật vài cái, tiếp theo đều dần dần hiện ra khí tức có thể sánh với Linh Tiên sơ kỳ. Khí tức này vẫn chưa ổn định lắm, còn cần thêm một thời gian ngắn để dung hợp thì mới được, nhưng Vương Bảo Nhạc cũng không hề sốt ruột. Sau khi quan sát thật kĩ, xác định không có vấn đề gì thì hắn mới phất tay thu hồi số khôi lỗi này.
“Chỉ cần ổn định một thời gian là ta sẽ có mười hai khôi lỗi Linh Tiên rồi!”
“Còn trám vạn âm hồn kia nữa...” Vương Bảo Nhạc lấy làm đắc ý, cảm giác Lân này chẳng những tu vi của mình đột phá đến trình độ kinh người mà thu hoạch cũng không hề nhỏ. Hắn lại hớn hở dùng mười vạn khôi lỗi làm thứ chứa trám vạn âm hồn, sau đó thu hết vào trong túi trữ vật.
Lúc này hắn mới hít sâu một hơi, dõi mắt nhìn quanh.
“Trong mộ địa kiểu gì cũng phải có ít đồ bồi táng. Nơi đây là hoàng lăng của văn minh Thân Mục, các đời hoàng đế băng hà xong đều được chôn ở đây, vậy thì chắc chắn sẽ có không ít đồ bồi táng rồi.”
Hai mắt Vương Bảo Nhạc sáng rực lên, thần thức 'âm 'âm tản ra. Với thân thức Linh Tiên hậu kỳ như hắn, mặc dù phạm vi của hoàng láng này không h'ê nhỏ, nhưng nháy mắt vẫn bị hắn bao phủ. Sau khi đảo qua một vòng, toàn thân Vương Bảo Nhạc chấn động, hai mắt mở to.
“Những thứ này...” Hơi thở của Vương Bảo Nhạc cũng trở dồn dập hơn sau khi thấy được cảnh tượng đang hiện ra trong thân thức. Hắn cất bước tiến lên một bước, sau đó trực tiếp biến mất. Khi xuất hiện lại thì Vương Bảo Nhạc đã xuất hiện ở giữa bầu trời nằm trên hoàng cung. Cúi đàu nhìn xuống, Vương Bảo Nhạc dựa theo thứ mà thần thức của mình thấy được trước đó,
nhanh chóng phát hiện bốn phía xung quanh hoàng cung lại có bốn ngọn núi lớn!
Bốn ngọn núi này thoạt nhìn thì giống như sơn thể, nhưng trước pháp nhãn của Vương Bảo Nhạc thì lớp màng che kia đã bị vén lên, để lộ ra hình ảnh khiến hắn vừa nhìn thấy thì trong lòng đã dậy sóng.
Ngọn núi đầu tiên giống như do nám tháng thay đổi nên đã bị đồng hóa, hoàn toàn hợp thành một thể, nhưng rõ ràng đó là do vô số linh thạch chất chồng lại mà thành. Sở dĩ trước đó Vương Bảo Nhạc không hề phát hiện là vì linh khí trong đó đã hoàn toàn biến mất, nên chỉ nhìn sơ qua thì không khác gì núi non bình thường.
“ít nhất cũng có mấy nghìn vạn linh thạch ấy chứ...” Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, trong lòng vô cùng khiếp sợ. Hắn cũng nhanh chóng tới gần, sau khi kiểm tra cẩn thận thì lại ôm tim, cảm thấy đau lòng khôn xiết.
“Ta tới muốn quá!! Nếu có thể tới sớm hơn mấy nghìn nám...” Vương Bảo Nhạc nhãn nhó mếu máo, không thể phân rõ tâm trạng của mình lúc này là gì. Một lúc sau hắn lại nhìn về phía ngọn núi thứ hai. Ngọn núi này rõ ràng là do vô số đan dược chất thành, chẳng qua... số đan dược này cũng giống như linh thạch, đã không còn sót lại chút linh khí nào nữa. Dược hiệu cũng đã biến chất, mất hết hiệu dụng.
“Cái đám ở văn minh Thần Mục bị ngu à, sao lại lãng phí như thế chứ. Chẳng lẽ năm xưa bọn họ giàu lắm à!!” Vương Bảo Nhạc đau đớn đi tới ngọn núi đan dược, ngơ ngác nhìn tất cả. Hồi lâu sau hắn mới ngơ ngác đi tới trước ngọn núi thứ ba và thứ tư. Hai ngọn núi này theo thứ tự là núi pháp bảo và núi chiến hạm!!
Khi Vương Bảo Nhạc thấy ngọn thứ ba thì cảm giác tiếc của lại càng cao hơn, nhưng vì bản thân hắn cũng là đại sư luyện khí nên cũng hiểu rằng pháp bảo có thể bị nám tháng làm cho hư hao bình thường
đều không phải hàng tốt gì. Nên dù đau lòng, nhưng hắn chỉ kiểm tra sơ rồi bỏ đi.
Chẳng qua... khi đi tới ngọn núi cuối, nhìn sơn thể do vô số chiến hạm chất chồng lại mà thành kia, Vương Bảo Nhạc lại cảm thấy mình như chết lặng, đau lòng tột cùng.
“Mẹ ơi, lãng phí quá đi mất...” Vương Bảo Nhạc khóc không ra nước mắt. Nhất là hắn phát hiện trong sơn thể này lại có cả pháp hạm, số lượng lên đến hơn cả nghìn chiếc. Hắn cảm thấy giống như có một bàn tay vô hình đấm vào tim mình, toàn thân lảo đảo.
“Ván minh Thần Mục nhất định đã điên rồi. Cho dù có giàu đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thể lấy một nghìn chiếc pháp hạm để chôn cùng chứ, tên khốn nào đã làm mấy chuyện này đây!!!”
Vương Bảo Nhạc lập tức nổi giận, tiếc đến xanh cả ruột. Nhưng đồng thời hắn cũng lấy làm khó hiểu, bởi vì theo lý thì văn minh Thần Mục không thể giàu có và
mạnh tới cỡ này mới đúng, nên sau khi quan sát kĩ thì hắn lại thở dài.
“Không phải chôn theo một làn mà là nhiêu lần... Chắc là sau khi một tên hoàng đế chết đi thì ít nhiêu gì cũng sẽ lấy pháp hạm ra để chôn cùng... hơn nữa số pháp hạm này đều bị hư hỏng, không giống hao mòn qua năm tháng mà giống bị hư hại từ trước hơn...”
“Chắc là vậy rồi. Dù sao từ khi mỗi một nền văn minh được sáng lập tới giờ đều trải qua biết bao nhiêu năm tháng tích lũy mà.” Vương Bảo Nhạc thở dài, hắn không cam lòng nên thử nhảy lên một chiếc pháp hạm xem thử. Sau khi kiểm tra kĩ lưỡng, hán xác định những chiếc pháp hạm này đã hỏng hoàn toàn, chỉ còn lại cái xác rỗng mà thôi.
Có lẽ do những hư hỏng trước đó, cộng thêm năm dài tháng rộng phơi ra ở đây nên chẳng còn giá trị gì nữa. Nhưng nếu bỏ đi như vậy thì Vương Bảo Nhạc vẫn không cam lòng. Hắn đứng im một lúc, đột nhiên
giơ tay lên cách không trảo một cái. Sau khi lấy một chiếc pháp hạm ra thì Vương Bảo Nhạc bắt đầu vùi đầu thử cải tạo nó.
Mặc dù chỉ còn lại cái xác rỗng, cũng không còn giá trị gì, nhưng tạo nghệ luyện khí của Vương Bảo Nhạc khiến hắn có khả năng biến rác thành vàng. Lại phối hợp tháo dỡ một vài chiến hạm tự bạo để kết hợp với nó, dưới sự nỗ lực của Vương Bảo Nhạc, cuối cùng cũng khôi phục lại phần nào giá trị của chiếc pháp hạm đã vứt đi này.
Giá trị này chính là nguyên lý tái sử dụng rác thải, khiến cho cái xác pháp hạm rỗng này có thể khôi phục một phần uy năng trong nháy mắt để tiến hành tự bạo. Chẳng qua uy lực không lớn lắm, chỉ cỡ 10% của pháp hạm bình thường mà thôi.
Nhưng ở đây có hơn một nghìn pháp hạm, nếu cải tạo hết toàn bộ thì cũng là một thu hoạch không nhỏ. Vương Bảo Nhạc cắn ráng lấy mười vạn khôi lỗi của mình ra. Do có dẫn hồn ký sinh nên rất dễ thao tác.
Ba ngày sau, dưới sự nỗ lực của mười vạn khôi lỗi kia, tổng cộng có hơn chín trăm chiếc pháp hạm được Vương Bảo Nhạc cải tạo thành công, trở thành pháp hạm tự bạo của hắn.
“Mặc dù uy lực cũng thường thôi, nhưng vẫn có thể dùng để hù họa kẻ khác!” Vương Bảo Nhạc thở dài, có lẽ đây chính là điểm duy nhất khiến hắn cảm thấy đống pháp hạm này cũng không tệ lắm, cùng lắm thì bán đi...
Sau khi được hắn cải tạo, mặc dù uy lực tự bạo rất yếu, nhưng đống pháp hạm này thoạt nhìn vẫn đủ sức dọa người, không khác gì pháp hạm bình thường.
Vương Bảo Nhạc tự an ủi mình một phen, miễn cưỡng chấp nhận kết quả này. Sau khi thu hồi tất cả pháp hạm, hắn lại ngẩng đầu nhìn bầu trời, hít sâu một hơi.
“Nếu vậy thì... cũng nên rời khỏi đây rồi.” Vương Bảo Nhạc quay đàu lại nhìn xung quanh, thần thức lại tản ra lẫn nữa để
kiểm tra toàn bộ hoàng láng. Sau khi xác định không bỏ sót cái gì, cuối cùng hán lại nhìn về phía hoàng cung đang lơ lửng giữa không trung.
“Tiếc là cái này chỉ là hư ảo chứ không phải thật, bằng không... dỡ ra cũng bán được ít tiên rồi.” Vương Bảo Nhạc lắc đàu tiếc nuối, thân thể đột nhiên bay thẳng lên bầu trời. Sau khi tới gần thì hắn giơ tay phải lên, tung ra một quyền.
Bầu trời nổ tung, một dòng xoáy khổng lồ bị Vương Bảo Nhạc đánh thủng. Thế này một mặt là do tu vi của hắn mạnh, mặt khác cũng vì hôm nay hắn đã trở thành đại đế, là kẻ đứng đầu hoàng lăng này, có thể mở được lối ra của hoàng lăng.
Dòng xoáy vừa xuất hiện, Vương Bảo Nhạc đang định bước ra đột nhiên dừng lại. Hắn mở to hai mắt nhìn không gian đen kịt bên ngoài dòng xoáy, cảm nhận từng đợt khí tức tràn vào từ bên ngoài, hai mắt không khỏi lóe sáng.
“Khí tức này...” Hơi thở của Vương Bảo Nhạc cứng lại, thần thức dẫn đầu tản ra, hòa vào trong dòng xoáy kia đề cảm thụ bên ngoài. Khi hắn phát hiện thế giới nơi này chỉ toàn hư vô, tràn ngập sương mù vô biên vô tận, còn pho tượng chứa hoàng lăng mà mình đang ở lại đang liên tục chìm xuống thì Vương Bảo Nhạc cũng phải ngẩn người ra.
“Nơi này là... Minh Giới?”
Minh Giới có rất nhiều tên gọi khác nhau ở các nền văn minh khác, như ở văn minh Thần Mục này thì gọi là cửu Ư. Trong nhận thức của Vương Bảo Nhạc thì đó là vùng đất âm minh do Minh Tông năm xưa mở ra. Do tu vi hạn chế nên hắn chỉ biết thôi chứ chưa từng bước vào.
Nhưng bây giờ, sau khi cảm nhận khí tức bên ngoài và xác nhận nhiều lân, tâm trạng của Vương Bảo Nhạc lập tức trở nên hưng phấn. Hắn bước ra khỏi dòng xoáy, đứng trên pho tượng đang liên tục chìm xuống để nhìn quanh. Đồng thời, ngay khi
thân thể của hắn xuất hiện thì lại như một hòn đá ném vào mặt hồ êm, làm cho tất cả sương mù ở xung quanh quay cuồng, thế giới lặng lẽ yên tĩnh vốn có cũng xuất hiện vô số tiếng ồ ồ!!
Tất cả sương mù ở nơi tăm mắt nhìn tới đều quay cuồng, ầm ầm dồn tới từ khắp nơi bao quanh lấy Vương Bảo Nhạc, tạo thành một dòng xoáy lớn, lại còn ngày càng lan ra xa hơn.
Giống như đang... hoan hô, đang nghênh đón, đang hành lễ với hắn!!
“Là kẻ tốt bụng nào để ném pho tượng kia vào Minh Giới thế này...” Vương Bảo Nhạc mừng thầm, bởi vì hắn chỉ hít nhẹ một hơi, kéo theo sương mù xung quanh vào cơ thể thì thân thể đang đau đớn bên dưới lớp giáp của hắn lại khôi phục nhanh hơn!!
"filepos0018220131">

Bạn cần đăng nhập để bình luận