Tam Thốn nhân Gian

Chương 430

Chương 430Chương 430
TUNG HẾT LÁ BÀI TẨY
Nhưng ngay khi mọi người đồng loạt ra tay tấn công con rắn khổng lồ, ánh mắt của nó lóe lên, cái đầu khổng lồ của nó đột nhiên chuyển động, quay về phía vô số tia sáng thuật pháp đang ầm ầm bắn tới mà gào một cái!
Grào!!
Tiếng gào đinh tai nhức óc này quá lớn, chẳng khác gì thiên lôi giáng xuống, lại ẩn chứa một số pháp tắc khó mà nói rõ, chẳng khác gì uy thê khai thiên tích địa. Ngay khi vừa bộc phát thì trực tiếp tạo thành một làn sóng xung kích, chỉ trong nháy mắt đã lan ra xung quanh, va chạm với những thuật pháp đang đánh tới.
Trong tiếng nổ mạnh, sau khi va chạm với gợn sóng kia, toàn bộ thuật pháp do các tu sĩ chân Tức và Trúc Cơ đánh ra đều bị tán loạn, sóng xung kích lại mạnh quá sức tưởng tượng, chỉ trong chớp mắt đã lan đến chỗ của hơn mười vị tu sĩ Kêt Đan vừa mới xông lên.
Pháo đài của Kim Đa Minh mặc dù vẫn bị gợn sóng phân giải non nửa nhưng chất liệu của nó rõ ràng không hề tầm thường, nửa phần còn lại vẫn xông thẳng về phía con rắn khổng lồ, nhưng tốc độ vẫn hơi chậm một chút. Gần như ngay khi nó bay tới thì con rắn khổng lồ đã cuốn đuôi lên vun vút, quất mạnh vào pháo đài một cái.
Lại thêm một tràng tiêng nổ vang lên, pháo đài lập tức nổ tan tành biên thành vô sô mảnh vỡ rơi ầm ầm xuống mặt đất xung quanh, tạo thành rất nhiều hố to.
Chuyện này khiên cho Kim Đa Minh, Khổng Đạo và Lâm Thiên Hạo đều phải hít sâu một hơi, sắc mặt tái đi,
mười vị tu sĩ Kết Đan thấy vậy đều ngưng trọng hẳn lên, trong đó có vài người nhanh chóng lên tiêng.
“Tu vi có thể so với Kết Đan đại viên mãn, thân thể cũng là Kêt Đan đại viên mãn, loại tồn tại mạnh mẽ thê này chỉ tu vi Kết Đan đại viên mãn tương đương mới có thể đấu một trận!!"
Gần như ngay khi mấy vị Kết Đan này lo lắng lên tiếng thì trong mắt con rắn khổng lồ lóe lên vẻ khinh thường, trong đầu Trần Mộc lúc này mang đầy sung sướng và điên cuồng, sức mạnh tưởng chừng như vô địch lúc này khiến cho hắn kích động điều khiển con rắn khổng lồ xông lên, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt một vị tu sĩ Kết Đan, không chờ vị tu sĩ Kết Đan này kịp rút lui thì con rắn khổng lồ đã há cái miệng máu của nó ra nuốt chửng lấy người nọ!
Tiếng gào thảm của vị tu sĩ Kết Đan nọ tắt ngấm sau khi con rắn khổng lồ
nuốt xuống, máu tươi phun trào. Cảnh tưởng máu tanh này khiến cho tất cả mọi người chấn động dữ dội, lần lượt lui ra sau.
Nhưng tổc độ của con rắn khổng lồ này lại cực nhanh, ngay khi mọi người nhanh chóng lùi lại thì nó đã lao lên lần nữa như một tia chớp, còn kéo ra một dãy tàn ảnh, trực tiếp xuất hiện ở trước mặt Kim Đa Minh toan nuốt lấy hắn!
Sắc mặt Kim Đa Minh tái đi, căn bản không thể nào tránh né được, trong lúc nguy cấp, hai người hộ đạo bên cạnh hắn cũng phát cuồng. Tập đoàn Tam Nguyệt có ơn lớn với họ, lại còn chăm sóc chu đáo cho cả gia đình của họ, cả hai đều hiểu nhiệm vụ của mình chính là bảo vệ Kim Đa Minh. Nay cả hai dứt khoát lao ra, một người túm lấy Kim Đa Minh lùi lại, người còn lại thì cắn răng, chọn cách tự nổ ngay khi con rắn khổng lồ kia cắn tới!!
Tiêng nổ mạnh vang lên, trời đất rung chuyển, một vị tu sĩ Kết Đan tự nổ, dù là con rắn khổng lồ cũng phải nhanh chóng lùi lại tránh né. Kim Đa Minh cũng tỉnh táo lại khi thấy vị tu sĩ Kết Đan nọ tự nổ, hai mắt đỏ quạch, hét lên đầy đau đớn:
“Lý thúc thúc!”
Tiếng hét của Kim Đa Minh mang đầy thê lương và điên cuồng, sau khi rút lui thì con rắn khổng lồ lại lắc mình xông về phía Khổng Đạo. Nhưng Khổng Đạo bên này đã có chuẩn bị từ trước, người hộ đạo bên cạnh hắn cũng dốc sức ngăn cản, Lâm Thiên Hạo cũng tương tự, nhưng cuối cùng đều không phải đối thủ của con rắn khổng lồ này. Trong tiếng nổ mạnh, Khổng Đạo, Lâm Thiên Hạo và những người hộ đạo của họ đều bị trọng thương, nhanh chóng lùi lại, trong quá trình này lại có thêm một tu sĩ Kết Đan bị con rắn khổng lồ nuốt chửng.
Nhưng đối với con rắn khổng lồ mà nói thì tất cả căn bản không có nghĩa lý gì, thân thể của nó lại xông lên, lần này nó nhắm vào Lâm Thiên Hạo, trong mắt thậm chí còn để lộ vẻ hận thù và sát ý.
“Lâm Thiên Hạo, đồ chó săn của Vương Bảo Nhạc, lần này ta nhất định sẽ giết ngươi!”
Trong nơi bê quan, lúc này Trần Mộc điều khiển con rắn khổng lồ lại cười lớn, khống chế nó xuất hiện trước mặt Lâm Thiên Hạo, há miệng toan nuốt chửng lấy hắn.
Nhưng trong mắt Lâm Thiên Hạo cũng đầy vẻ điên cuồng, hắn gào to giật lấy một miếng ngọc bội đeo trên cổ xuống rồi bóp nát!
Ngay khi vừa bóp nát, miếng ngọc bội phát ra ánh sáng chói mắt, trong ánh sáng này lại có một đạo hư ảnh hiện ra, thân ảnh kia... đúng là Lâm Hữu, cha của Lâm Thiên Hạo!!
Đây là thứ bảo mệnh mà Lâm Hữu đã cố ý cho Lâm Thiên Hạo sau khi hắn gặp nạn ở Sao Hỏa trước đó, bên trong có ẩn chứa một đạo ý thức của Lâm Hữu, trong lúc nguy cấp có thể bộc phát một đạo thuật pháp toàn lực của ông!
Thứ này vô cùng quý báu, đến cả Lâm Hữu cũng chỉ có thể tạo ra một miếng mà thôi. Dù sao thì chất liệu của ngọc bội này cũng rất đặc thù và hiếm có, là Lâm Hữu lấy được trong một lần tạo hóa. Lúc này, nó bộc phát, tiểng ầm ầm vang vọng khắp nơi, Lâm Hữu hư ảo giơ tay phải lên như có hư ảo phi kiếm thành hình, trực tiếp chém xuống!
Một kiếm này vô cùng kinh thiên động địa, chói lóa tột cùng. Nơi nó đi qua, hư vô cũng bị nứt ra, con rắn khổng lồ biến sắc vội vàng lùi lại, sau đó còn vung đuôi cố gắng chống cự. Trong nháy mắt sau khi va chạm, cái đuôi của con rắn khổng lồ này đã bị nứt toác ra một đường, lộ ra vân gỗ
bên trong, đồng thời thân thể của nó cũng nhanh chóng lùi lại.
Nhưng ngay khi nó lùi lại, Khổng Đạo cũng cắn răng một cái rồi dùng tay trái rút ngón út trên tay phải của mình ra!! Tay phải của hắn vốn chỉ có bốn ngón tay chứ không hề có ngón út. Ngón út trên tay phải của hẳn không phải máu thịt mà là dùng loại chất liệu khá tương tự để tạo thành.
Lúc này, sau khi rút ngón út ra thì Khổng Đạo lại vung lên, ngón út của hắn phát ra ánh sáng như mặt trời, hóa thành một con chim lửa bay thẳng tới chỗ con rắn khổng lồ!
Nhìn khí tức của nó thì ngón út tay phải này đúng là Pháp Binh, phẩm chất tuyệt đối không phải cấp bảy bình thường mà là cấp bảy trình độ hoàn mỹ!
Ánh mắt của một vị Kết Đan trong bốn đạo viện lóe lên, nhìn chằm chằm vào vết thương trên đuôi cùng với động tác của con rắn khổng lồ, đột nhiên hét lớn!
“Con thú này không có sinh mệnh! Nó chỉ là một con rối! Tu vi của bản thân kẻ khống chê lại không đủ, ý thức thiếu hụt nên chỉ có thể phát huy sức mạnh của nó ở mức bình thường, không thể đạt tới trình độ hoàn mỹ!!”
Gần như ngay khi người nọ vừa lên tiếng, tất cả Kết Đan lại lao lên lần nữa. Kim Đa Minh bên kia hai mắt đỏ ngầu, rống to một tiếng giơ tay phải lên, lấy ra một thanh chiến phủ ném cho vị tu sĩ Kết Đan ở bên cạnh, vị tu sĩ Kết Đan kia đón lấy chiến phủ, hô hấp dồn dập hẳn lên, chiến phủ này vừa ra thì khí tức Pháp Binh cấp tám lập tức phóng thẳng lên trời, cách không chém mạnh về phía con rắn khổng lồ nọ!
Đồng thời, Kim Đa Minh cũng lấy ra một thanh kiếm Pháp Binh, cầm trong tay, rống to chém thêm một kiếm!
Mọi người tập trung sức mạnh, đồng loạt ra tay. Ngay khi con rắn khổng lồ bị một kích của Lâm Thiên Hạo đánh bật ngược lại thì mọi người đồng thời xông lên. Thê nhưng, con rắn khổng lồ này vẫn vô cùng mạnh mẽ, dù sao thì nó cũng có thể sánh với Kết Đan đại viên mãn. Nay tuy rơi vào nguy cơ, nhưng sau khi bộc phát, bên ngoài thân thể của nó trực tiếp hóa thành từng mảng bông tuyết màu đỏ, ầm ầm đánh ra, hóa thành gió lốc màu đỏ để ngăn cản mọi người, trực tiếp va chạm với ngón út của Khổng Đạo.
Một tiếng nổ mạnh vang lên, gió lốc màu đỏ thoáng dừng lại, lúc toan quét tới thì các tu sĩ Kêt Đan còn lại cũng tung tuyệt chiêu ra, tạo thành từng đạo thuật pháp ầm ầm đánh tới khiến cho gió lốc màu đỏ bị đánh tan. Tu sĩ Kết Đan tay cầm Pháp Binh cấp
tám chém một cái như sấm sét giáng xuống khiên cho đất trời biến sắc, mây gió cuồn cuộn, đánh thẳng lên đầu của con rắn khổng lồ!
Đùng một tiếng, đầu của con rắn khổng lồ vỡ ra, để lộ vô số vân gỗ bên trong. Một kiếm của Kim Đa Minh cũng đánh tới, sắp sửa đánh lên cùng chỗ vết nứt kia thì hai mắt của con rắn khổng lồ lóe lên, thân thể rung mạnh, lại gào rú tạo thành gỢn sóng kinh người kia lần nữa.
Tiếng gào này vừa ra, tất cả mọi người đều bị chấn đến hộc máu, bởi vì trong tiếng gào này ẩn chứa pháp tắc chi lực nào đó mà họ không thể chống cự lại khiến cho thân thể suy sụp, linh hồn run rẩy như muốn bị tiếng gào này kéo ra khỏi thân thể.
Sau khi nhờ tiêng gào đánh lui mọi người, con rắn khổng lồ đang muốn lùi vể, vết thương của nó cũng có dấu hiệu sắp khép lại. Mắt thấy mọi nỗ lực trước đó đều sắp thành công cốc, Lâm
Thiên Hạo không cam lòng, hai mắt Kim Đa Minh đỏ quạch lên, Khổng Đạo thở hổn hển siết chặt nắm đấm.
Nhưng đúng lúc này lại có một chiếc khí cầu từ xa bay tới với tốc độ cực nhanh, tạo thành từng tiếng xé gió. Một đạo thân ảnh mượn tốc độ của khí cầu để nhảy mạnh lên, lực bộc phát cực nhanh, thậm chí còn tạo thành một dãy tàn ảnh.
Nhìn từ xa thì không thể thấy rõ, nhưng khi người nọ lao ra, bên ngoài thân thể hắn nhấc lên cơn lốc hóa thành hư ảnh cá sấu màu đen rít gào. Nó như dung hợp với người này, tạo thành hình ảnh cá sấu nuốt rắn vô cùng kinh người, trực tiếp vượt qua mọi người vừa bị sóng âm đẩy lùi để lao thẳng tới chỗ con rắn khổng lồ!!
Người này... đúng là Vương Bảo Nhạc!!
"filepos0009579564">

Bạn cần đăng nhập để bình luận