Tam Thốn nhân Gian

Chương 632

Chương 632Chương 632
DÒ XÉT Sơ BỘ
Sau khi tiếng rên này vang lên, ba vị Thông Thẫn rời khỏi thì Thương Mang Đạo Cung trở nên hoang mang tột độ, cảm giác bất an và nặng nề bao phủ tất cả mọi người trong đạo cung.
Lễ kết tóc của Lý Vô Trần và Chu Mị cũng kết thúc qua loa, trong lúc mọi người đều nao nao không yên. Vương Bảo Nhạc triệu tập Triệu Nhã Mộng, Hứa Tông chủ và đại thụ, cả bốn bắt đâu bàn bạc về chuyện này.
Kết quả bàn bạc cuối cùng là để Hứa Tông chủ và đại thụ chuẩn bị sẵn sàng để đưa tất cả mọi người rời khỏi đây thông qua truyền tống trận mà Hứa Tông chủ đã bí mật bố trí bất kỳ lúc nào.
Việc này cần tiến hành thật bí ẩn, nhưng không thể không đề phòng xảy ra tình huống không may. Nên dù là Hứa Tông chủ hay đại thụ và Triệu Nhã Mộng chỉ vừa biết chuyện đều vô cùng xem trọng vấn đề này.
Đợi đến khi kết thúc bàn bạc, ba người còn lại đều mang theo tâm sự rời đi, Vương Bảo Nhạc một mình đứng trên tầng cao nhất của đại điện nhìn về phía bầu trời và biển lửa ở phía xa, tâm trạng cũng trở nên nặng nề hơn.
Tuy chỉ là một tiếng kêu, dù bản thân Phùng Thu Nhiên cũng biết tiếng kêu này truýên đến quá mức quỷ dị, nhưng lý trí lại không thể lấn át tình cảm nên cô vẫn chọn cách đến đó xem thử.
Vương Bảo Nhạc đương nhiên cũng hiểu rõ điểm này, nhưng cũng chính vì hiểu rõ nên cảm giác chẳng lành trong lòng hắn lại càng mạnh hơn. Nhất là lúc này lại có gió phất qua, thổi bay vạt áo của Vương Bảo Nhạc, hắn chợt nhắm nghiên hai mắt.
“Mưa gió sắp kéo đến rồi ư...”
Vương Bảo Nhạc thì thào, cúi dẫu nhìn về phía các tu sĩ Thương Mang Đạo Cung ở dưới núi, rồi lại nhìn thế giới này. Hồi lâu sau, Vương Bảo Nhạc mới khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu tu hành.
Vì tự truyện quan lớn có nói, dù tương lai ra sao đi nữa thì chúng ta chỉ có thể nắm bắt hiện tại.
Trong lúc Vương Bảo Nhạc tu hành và người người trong tông môn liên tục bàn tán về chuyện này, chẳng mấy chốc đã qua nám ngày.
Xể chiều ngày thứ năm, chuyện mà Vương Bảo Nhạc lo lắng nhất vẫn không xuất hiện, ba người Phùng Thu Nhiên với sắc mặt phức tạp và nặng nề đã quay về từ phía chân trời.
Ngay khi họ vừa trở lại tông môn thì Vương Bảo Nhạc đã nhận được lời mời. Vừa đi tới đại điện của Phùng Thu Nhiên
thì đã nhìn thấy ba vị Thông Thần đang im lặng không nói gì ở đây.
Du Nhiên đạo nhân mỉm cười gật đầu khi thấy Vương Bảo Nhạc tới, còn Diệt Liệt Tử bình thường vốn tránh né hoặc lạnh mặt với Vương Bảo Nhạc nay lại ngẩn ngơ, ánh mắt không còn sắc bén như xưa.
Phùng Thu Nhiên thì cứ ngơ ngác, thất thần, không rõ đang nghĩ gì.
Trạng thái của ba người ánh vào mắt Vương Bảo Nhạc, đầu óc của hắn cũng nhanh chóng suy nghĩ nhưng không nói gì mà chỉ ngồi xuống chiếc ghế thứ tư trong đại điện, lúc này mới nhìn về phía Phùng Thu Nhiên.
Hồi lâu sau, Phùng Thu Nhiên nhắm chặt hai mắt, đại điện trở nên tĩnh lặng. Thật lâu sau đó cô mới chợt mở to hai mắt, trong mắt ánh lên vẻ quyết đoán. Diệt Liệt Tử cũng đột nhiên lên tiếng.
Nhất định phải cứu sư bá!
“Dù đây có là một cái bẫy thì cũng vậy, chỉ cần sư bá chưa chết thì chúng ta không thể trơ mắt đứng nhìn được!”
Vương Bảo Nhạc im lặng nghe những lời Diệt Liệt Tử nói, Phùng Thu Nhiên ở bên cạnh thì run nhẹ một lúc mới cay đắng cất lời.
“Chúng ta đều nhận ra con thuyền đó chính là chiến hạm của tộc Vị Ương. Tuy chúng ta vẫn chưa tới gần xem thử, nhưng trong trận chiến ở ngoài vũ trụ nám đó, chiến hạm cỡ này cũng có chưa tới mười chiếc. Chúng ta không biết bên trong đó có gì, cũng không rõ tại sao nó lại xuất hiện thêm Lân nữa, thậm chí còn không biết rốt cuộc dư nghiệt của tộc Vị Ương muốn gì... Trong tình huống thế này, một khi chúng ta đi thì chẳng khác nào lấy Thương Mang Đạo Cung ra đánh cược!”
Phùng Thu Nhiên nói đoạn rồi đau khổ lắc đầu. Cô rất đau lòng, cũng rất muốn cứu cha mình, nhưng đạo cung nơi này không thể có mảy may gì, nên cô định tự mình đi xem.
“Thương Mang Đạo Cung đã như vậy rồi thì còn gì mà sợ nữa, nhưng nếu ngay cả trưởng bối của mình cũng không dám cứu thì chúng ta sống còn nghĩa lý gì nữa, chỉ vì cái gọi là hy vọng sống kia thôi ư?”
“Nếu là như vậy, Diệt Liệt Tử ta thà chọn chết cho oanh liệt!”
Diệt Liệt Tử lập tức phản bác, ánh mắt cũng vô cùng kiên định. Thấy Phùng Thu Nhiên còn định nói gì đó, ông ta lập tức quay đầu nhìn Du Nhiên Đạo Nhân và Vương Bảo Nhạc.
“Nhị vị có ý kiến gì?”
Du Nhiên đạo nhân trầm ngâm một lúc rồi gật đău.
“Ta đồng ý với đề nghị của Diệt Liệt Tử, mặc dù sự xuất hiện của chiến hạm đó rẩt kỳ quặc, nhưng dù vẫn còn dư nghiệt tộc Vị Ương tồn tại từ trận chiến kia thì tu vi nhất định cũng không cao. Bằng không chúng cũng sẽ không chờ tới lúc này mới đưa chiến hạm ra, nên ta cho rằng chúng ta có thể ra tay!”
Nghe Du Nhiên đạo nhân nói vậy, Diệt Liệt Tử lại nhìn sang Vương Bảo Nhạc, ngay cả Phùng Thu Nhiên cũng nhìn sang chờ Vương Bảo Nhạc lên tiếng.
Vương Bảo Nhạc im lặng suy nghĩ, cả Diệt Liệt Tử lẫn Du Nhiên đạo nhân đều đã đồng ý chuyện này, mặc dù Phùng Thu Nhiên không nói thẳng ra, nhưng chuyện liên quan tới cha của cô nên không cần nói cũng đủ hiểu lựa chọn của cô là gì.
Vậy nên, Vương Bảo Nhạc hiểu, dù nói là lựa chọn nhưng thực tế đã không còn lựa chọn nào nữa.
Thực tế cũng đúng là vậy, sau khi Vương Bảo Nhạc im lặng suy tư và cho ra quyết định sau cùng thì tất cả tu sĩ Nguyên Anh của Thương Mang Đạo Cung đều xuất động. Tu sĩ Kết Đan cũng ra hơn phân nửa, chia làm ba tổ đi theo ba vị Thông Thăn, cùng thám dò chiến hạm.
Bởi vì chiến hạm kia quá lớn nên cần đủ người vào đó tìm kiếm mới có thể cứu viện trong thời gian nhanh nhất. Đồng thời, ba vị Thông Thần cũng thông báo cho toàn bộ tông môn về tiếng kêu cứu kia cùng với chiến hạm nằm ở giữa thân kiếm và chuôi kiếm khiến cho toàn bộ đạo cung chấn động.
Nhưng Thương Mang Đạo Cung cũng chuẩn bị rất đầy đủ, một mặt mở trận pháp và bảo khố để lấy vài miếng bùa phá giáp truyền tống, đồng thời còn phân cho mỗi người một lá bùa truyền tống có thể rời đi bất kỳ lúc nào.
Mặt khác còn hạ giá một vài loại pháp bảo và đan dược bình thường cần rất nhiêu chiến công mới có thể đổi được cho những người tham gia, khiến cho tất cả mọi người võ trang cho bản thân tốt hơn trong thời gian ngắn.
Cuối cùng, Diệt Liệt Tử tuyên bố bảy ngày sau sẽ lên đường, những người được an bài tham gia sự kiện này đều bắt đầu bế quan ngắn hạn, khiến bản thân giữ vững trạng thái tốt nhất.
Bảy ngày sau, đạo cung nổ vang, trận pháp cũng được mở ra. Mấy trăm bóng người gào thét bay ra, kéo theo mấy trăm đạo cầu vồng ngay trên bầu trời, khí thế ngút trời bay thẳng tới chỗ chiến hạm.
Trong đám người có thân truýên của Du Nhiên đạo nhân và Phùng Thu Nhiên, nhưng lại không có Độc Cô Lâm, Trác Nhất Phàm, đại thụ, cũng không có Hứa Tông chủ. Thân là một vị Nguyên Anh duy nhất không tham chiến, Vương Bảo Nhạc đã cố gắng hết sức để tranh thủ cho Hứa Tông
chủ được ở lại. Đồng thời, ngoại trừ Vương Bảo Nhạc ra thì trong số tu sĩ Liên bang cũng chỉ có Triệu Nhã Mộng và Khổng Đạo là tham gia Lân này.
Sở dĩ hai người bọn họ nhất định phải tham dự là vì bọn họ đã lấy được thân phận chính thức của Thương Mang Đạo Cung, được ghi tên lên đạo điệp, có cộng minh với trận pháp trên cổ kiếm đồng xanh. Điêu này khiến cho họ trở thành điểm liên lạc của mọi người và trận pháp bên ngoài sau khi vào chiến hạm.
Nếu đổi lại là đám người Vương Bảo Nhạc tự mình hành động lúc trước thì đoạn đường này cần phải truyền tống nhiêu Lân, khoảng cách lại cực kì xa xôi nên phải tốn rất nhiêu thời gian. Nhưng nay toàn bộ đạo cung đều hành động, có trận pháp giúp đỡ nên tốc độ của mọi người đã đến trình độ không tưởng. Chỉ sau hai ngày là đoàn người bay giữa không trung đã thấy được chiến chiến hạm khổng lồ nằm ở biên giới.
Vừa mới nhìn thấy chiếc chiến hạm này thì Vương Bảo Nhạc đã giật mình kinh ngạc, hít sâu một hơi. Bởi vì chiếc chiến hạm này thật sự quá lớn, ba vòng tròn tạo thành chiến hạm lại giống như ẩn chứa một thế giới, giống hệt Trái Đất.
Thêm nữ, lại có uy áp liên tục tỏa ra từ chiếc chiến hạm này khiến cho tâm thần của những tu sĩ Kết Đan kia run rẩy, sinh ra sợ hãi theo bản năng.
Triệu Nhã Mộng và Khổng Đạo cũng vậy, may mà bọn họ đã có thân phận chính thức của Thương Mang Đạo Cung nên vẫn có thể thích ứng trong phạm vi trận pháp của cổ kiếm đồng xanh này, đỡ hơn những người khác phần nào, nhưng dù là vậy thì sắc mặt của cả hai vẫn tái đi.
Ngay cả Nguyên Anh cũng không khá hơn bao nhiêu, duy chỉ có ba vị Thông Thần như Phùng Thu Nhiên và Vương Bảo Nhạc là không bị ảnh hưởng gì. Ba người đầu là do vốn cường hãn, cách tự thành thế giới không xa mấy, Vương Bảo Nhạc thì là do
thân phận đệ tử kế pháp khiến hắn được trận pháp tăng cường, có thể chống lại uy áp.
“Dựa theo kế hoạch, bắt đầu từ nơi này. Chúng ta chia làm ba hướng tiến vào trong chiến hạm. Tìm kiếm cứu viện tuy quan trọng, nhưng khi nào không ổn thì phải lập tức dùng bùa truyền tống của các ngươi để rời khỏi đây!”
Phùng Thu Nhiên hít sâu một hơi nhìn về phía mọi người, nghiêm giọng lên tiếng. Sau khi đám người Vương Bảo Nhạc gật đầu thì mọi người bắt đãu chia ra.
Căn bản vẫn chia theo phái, ba người Vương Bảo Nhạc phe Liên bang thì vào đội của Phùng Thu Nhiên. Sau khi ba phe chia người xong, chuẩn bị tản ra ba hướng thì Du Nhiên đạo nhân lại nghiêm mặt dặn dò.
“Các vị hãy chuẩn bị tâm lý thật kĩ, sau khi tiến vào chiến hạm này, dù phá giáp truýên tống vẫn có tác dụng, nhưng lại không phải tuyệt đối. Dựa theo những tư
liệu mà ta tìm được gần đây, chiến hạm của tộc Vị Ương không dễ xâm nhập. Từng có người xâm nhập vào lại bị tự động truýên tống ra ngoài đấy.”
“Đây là cơ chế bảo hộ của chiến hạm tộc Vị Ương, nên một khi tiến vào thất bại và bị truyền tống về thì mọi người phải tập trung lại ở đây để bàn bạc lại.”
"filepos0013646465">

Bạn cần đăng nhập để bình luận