Tam Thốn nhân Gian

Chương 812

Chương 812Chương 812
TRUYỀN HÌNH TRỰC TIẾP!
Trong lúc đợt đuổi giết tự biên tự diễn này tiến hành ở đây thì sâu trong vũ trụ bao la xa xôi lại có một vùng hệ tinh hệ ngập tràn ánh lửa.
Vùng tinh hệ này vô cùng rộng lớn, thậm chí phạm vi của nó rộng gấp mấy vạn lăn văn minh Thầm Mục.
Ở nơi này, dường như hỏa diễm là nhịp điệu chính vĩnh hằng, tinh không vô tận giống như biển lửa. Trong biển lửa này lại có vô số hành tinh kinh người với đủ mọi kích cỡ, nhưng tất cả đều rực lửa.
Nếu như nhìn kĩ thì có thể thấy trên những hành tinh rực lửa có vô số sinh mạng cư ngụ, dù là thực vật, động vật hay là kẻ tu
hành lẫn phàm nhân, chúng có mặt ở khắp nơi, vô cùng phồn vinh.
Đồng thời ở giữa vùng tinh hệ náo nhiệt này lại có một ngọn núi lơ lửng, giống như tất cả biển lửa ở đây đều lấy nó làm hạch tâm, như thể nó chính là ngọn nguồn của toàn bộ ngọn lửa của nơi này. Màu đỏ rực của nó chằng khác gì máu tươi, đủ để tất cả mọi kẻ nhìn thấy đều phải kinh hồn táng đảm!
Trên đỉnh núi lại có một ngôi nhà tranh, thoạt nhìn có vẻ xập xệ, dùng cỏ xanh bện thành. Nhưng dưới nhiệt độ khó mà hình dung nổi của nơi này mà vẫn có thể giữ nguyên màu xanh tươi rói, không có bất kỳ dấu hiệu khô héo nào như thế rõ ràng không phải cỏ thường. Lại càng không cần phải nói trong ngôi nhà tranh này lại có một lão giả đang khoanh chân ngồi.
Lão giả này người mặc áo đỏ, mái tóc cũng đỏ rực, tuy trên mặt cũng có nếp nhăn, nhưng toàn thân thoạt nhìn vô cùng cứng cáp. Nhất là hai mắt dù đang khép hờ
nhưng lại lóe sáng, giống như có thể khiến cho tinh không bốn phương phải ảm đạm thất sắc!
Trước mặt lão giả này có bày một chiếc gương đồng, lúc này hình ảnh xuất hiện trong gương đúng là... ngôi sao nơi đám người Vương Bảo Nhạc đang ở. Theo lão giả xem xét, hình ảnh trong gương liên tục biến hóa, mỗi Tân biến hóa đều hiện ra một đạo thân ảnh đeo mặt nạ.
Những thân ảnh này rõ ràng đều là đám người giáng lâm kia, mà thân phận của lão giả này không cần nói cũng biết, ông ta chính là... lão tổ Liệt Diễm!
Mặt nạ mà tất cả những người giáng lâm, bao gồm cả Vương Bảo Nhạc mang trước đó, ngoại trừ khả năng che giấu và ẩn chứa một lần nguyền rủa ra thì còn hai công hiệu khác, một là có thể ghi lại lượt giết chóc, hai là có thể để lão tổ Liệt Diễm cách không quan sát rõ ràng mọi chuyện xảy ra với mỗi người.
Đây cũng chính là một trong những niêm vui thú của lão tổ Liệt Diễm, lúc trước mỗi lần nhiệm vụ mở ra thì điêu ông ta thích nhất chính là thông qua những chiếc mặt nạ này để quan sát chiến trường hệt như xem truyền hình trực tiếp. Mỗi lần thấy tộc Vị Ương chết thảm thì ông ta đều thấy hài lòng hả dạ.
Lúc này trong vậy, lão tổ Liệt Diễm sung sướng lướt xem tất cả mặt nạ, nhưng chỉ lát sau... Khi trong gương chiếu ra hình ảnh của Vương Bảo Nhạc, lão tổ Liệt Diễm quét mắt nhìn người đầu trâu đang đuổi theo Vương Bảo Nhạc, sau đó lại nhìn Vương Bảo Nhạc đang kêu thảm bỏ chạy, trong mắt dần ánh lên vẻ nghi hoặc.
Tay phải phất lên một cái, lão tổ Liệt Diễm lập tức xem xét toàn bộ những gì Vương Bảo Nhạc đã trải qua từ khi tới đây được ghi lại trong mặt nạ, sau đó sắc mặt của ông ta dân trở nên vô cùng cổ quái.
“Tự mình đuổi mình á? Thú vị lắm... Thuật biến hình này trông quen thế nhỉ...”
“Là thuật pháp Bản Nguyên của cái tên Trần Thanh Tử thích cưa sừng làm nghé kia!”
“Tên tiểu tử này... có quan hệ gì với Trần Thanh Tử chứ?” lão tổ Liệt Diễm nhướng mắt, ông ta vốn không ưa Trần Thanh Tử cho lắm, cảm thấy tên kia còn già hơn mình mà suốt ngày cứ thích vác hình dạng thanh niên. Nhưng chẳng hiểu tại sao, nhìn Vương Bảo Nhạc ở đây giết chết cả đám tộc Vị Ương như thế thì ông ta lại thấy khá thuận mắt.
“Đúng là diễn hơi lố, nhưng trông cũng thú vị đấy chứ.” lão tổ Liệt Diễm lẩm bẩm, sau cùng không buồn xem những người khác nữa, chuẩn bị xem chỗ Vương Bảo Nhạc thêm một lúc.
Trong lúc lão tổ Liệt Diễm quan sát, tên đầu trâu do Vương Bảo Nhạc ở trong gương huyễn hóa thành để nó đuổi theo mình chợt hét lớn.
“Tên nhóc đẹp trai chạy ở đẳng trước, ngươi đừng có chạy!” đầu trâu hét lớn, thanh âm vang vọng khắp nhà tranh, mà câu này cũng khiến cho cơ mặt của lão tổ Liệt Diễm co giật vài cái.
“Cái khí chất không biết xấu hổ này chẳng khác gì Trần Thanh Tử!”
Lão tổ Liệt Diễm hừ một tiếng rồi tiếp tục quan sát, lúc này Vương Bảo Nhạc ở trong gương vừa bay nhanh giữa không trung vừa cảm khái.
“Ngay cả kẻ đuổi giết cũng có thể nhìn ra vẻ đẹp trai của ta, khó xử quá đi...” Vương Bảo Nhạc giống như đã quên vở kịch tự biên tự diễn này. Lúc này hắn đang diễn rất sâu, nhưng chẳng mấy chốc vẻ mặt của hắn đã thoáng thay đổi. Chú ý thấy lúc này ở phía trước đã có hai nhóm người xuất hiện, mặc dù không biết tại sao hai tiểu đội này lại hội tụ với nhau, bên trong lại có một vị Thông Thần đại viên mãn. Nhưng sau khi đồng tử của Vương Bảo Nhạc co rụt
lại một cái thì vẫn phóng v'ê phía họ, miệng hét lớn đầy thê lương.
“Đúng là khinh người quá đáng, nơi này là địa bàn của tộc Vị Ương bọn ta mà ngươi lại dám kiêu ngạo như vậy, ta sẽ khiến ngươi hình thần câu diệt!”
Người đầu trâu phía sau cũng lập tức sửa miệng.
“Thằng nhãi kia, ngươi chết chắc rồi!”
Chuyện nơi này đương nhiên cũng bị những tộc Vị Ương kia giết chết, trung niên Thông Thần đại viên mãn dẫn đầu lạnh lùng nhìn lướt qua Vương Bảo Nhạc một cái, sau đó lại nhìn về phía người đầu trâu ở sau lưng hắn. Hắn ta không nói gì nên đám tộc Vị Ương ở xung quanh cũng chỉ nhìn thôi chứ không ra tay.
Cho dù người đầu trâu kia diễn lại trò cũ, biển sắc xoay người bỏ chạy, vị Thông Thần đại viên mãn kia vẫn chỉ ra dấu cho một tu sĩ ở bên cạnh đuổi theo chứ không
để ý tới Vương Bảo Nhạc, sau đó dẫn người tiếp tục đi tới.
“Tộc Vị Ương máu lạnh tới vậy ư?” Vương Bảo Nhạc cảm thấy đau đầu, hắn biết phân thân đầu trâu của mình nhìn thì có vẻ giống thật, nhưng thực tế lại không có bất kỳ sức chiến đấu nào, phỏng chừng chẳng bao lâu sẽ bị nhìn ra mánh khóe, sau đó cũng khiến bản thân mình bị hoài nghi. Vương Bảo Nhạc thâm thở dài, hắn lại mặt dày sáp tới, bay về phía tộc Vị Ương bên kia.
Vị lão tổ Liệt Diễm nhìn tới đây thì thấy chẳng còn gì thú vị nữa nên tính bỏ qua chỗ Vương Bảo Nhạc để xem những người khác, còn chưa đợi ông ta chuyển kênh thì Vương Bảo Nhạc đã nói tiếp.
“Quân trưởng, ty chức có chuyện quan trọng cân bẩm báo!”
Trong màn hình, vị trung niên Thông Thần đại viên mãn kia nghe vậy thì quay sang nhìn Vương Bảo Nhạc, đang định lên tiếng
thì đồng tử của hắn ta đột nhiên co rụt lại, giơ tay phải lên túm lấy một tên tộc Vị ương khác ở bên cạnh đẩy lên trước mặt mình.
Gần như ngay khi hắn đẩy người nọ lên trước mặt thì thân thể của Vương Bảo Nhạc đang lao tới đột nhiên nổ tung, hóa thành một làn sương lớn lan rộng ra xung quanh với tốc độ kinh người. Chỉ trong nháy mắt đã bao phủ lấy đoàn người, nhưng vị Thông Thần đại viên mãn kia vẫn phản ứng cực nhanh, lấy tu sĩ trước mặt ngăn cản, lại không tiếc dung nhập tu vi của mình vào thân thể của tu sĩ kia, khiến cho thân thể của người kia nháy mắt đã tự bạo, mượn lực xung kích kia để rút lui, tránh thoát không bị sương mù của Vương Bảo Nhạc bao phủ!
“Ngươi là ai!!” trong lúc lùi lại, trong mắt của vị Thông Thần đại viên mãn này dẩy lên sát khí, sáu cánh tay nhanh chóng bấm pháp quyết tạo thành một quàng sáng do từng tầng phù văn màu vàng hợp lại ở
quanh người. Quầng sáng nhanh chóng xoay tròn, phát ra tiếng ong ong.
Đây là lần đâu tiên Vương Bảo Nhạc gặp chuyện này sau nhiêu lần ra tay khi tới ngôi sao này, nhưng động tác của Vương Bảo Nhạc không hề trì hoãn chút nào, sương mù lập tức cuồn cuộn biến ảo thành một cái đầu khổng lồ, phát ra tiếng hét lớn.
“Ta là ba ba của ngươi!” rõ ràng dao động bộc phát ra chỉ là Thông Thần hậu kỳ, nhưng lại phát ra uy áp đáng sợ sánh ngang với Linh Tiên sơ kỳ, ầm ầm vọt về phía vị Thông Thần đại viên mãn kia.
Vị Thông Thần đại viên mãn kia giật mình, lập tức giơ tay phải lên lấy ra một tấm thẻ ngọc, trên thẻ ngọc phát ra từng dao động truyền tống. Hắn ta đang định bóp nát nó, nhưng lúc này ánh mắt của Vương Bảo Nhạc lại lóe lên, trong đầu nhanh chóng cân nhắc. Sau khi xác định trừ khi mình dùng tới pháp hạm, bằng không chẳng thể giữa đối phương lại trước khi truyền tống được. Cái đầu do sương mù của hắn hóa
thành lại đột nhiên xoay người, nhanh chóng bỏ chạy.
Chuyện này cũng khiến vị Thông Thần đại viên mãn kia ngu người, cũng khiến ánh mắt của lão tổ Liệt Diễm đang quan sát cảnh này lóe lên. Nhất là lúc Vương Bảo Nhạc bỏ chạy, giống như vì không khiến người khác hoài nghi nên khí thế vẫn cứ mãnh liệt như thế, làm cho người ta có cảm giác cuồng ngạo bách chiến bách thắng.
Chỉ là... hắn càng như vậy thì lại càng khiến người khác nhịn không được mà hoài nghi liệu đây có phải là giấu đầu lòi đuôi hay không, vị Thông Thần đại viên mãn kia lúc này cũng đang nghĩ vậy. Phản ứng đầu tiên của hắn ta chính là chuyện này không đúng, trong lòng không khỏi xoắn xuýt xem mình nên truyền tống đi tiếp hay là... đuổi theo giết chết kẻ này nữa.
Đuổi theo thì hắn lại lo không kịp rút, không đuổi theo thì hắn lại không cam lòng nhìn công lao lớn như thế lẩn mất.
Theo phán đoán của hắn, mười phần thì chắc chín là đối phương không bằng mình, bằng không lúc trước cần gì phải chọn cách đánh lén.
Hai suy nghĩ này liên tục xuất hiện trong đầu của hắn ta, mắt thấy thân ảnh của Vương Bảo Nhạc sắp sửa đi xa, dao động của hán chẳng những không giảm bớt mà còn tăng mạnh như thị uy do sợ bị đuổi theo, trong mát của vị Thông Thần đại viên mãn này lại lóe lên.
“Ngươi giở trò lố quá đấy!” nói đoạn, vị Thông Thần đại viên mãn của tộc Vị Ương này chợt đuổi theo.
Mắt thấy vị tộc Vị Ương này đuổi theo, lão tổ Liệt Diễm đang quan sát vung tay phải lên, không biết lấy đâu ra một quả hỏa diễm đưa lên miệng, vừa hưng phấn theo dõi vừa cắn ăn khí thế.
"filepos0017356610">

Bạn cần đăng nhập để bình luận