Tam Thốn nhân Gian

Chương 549

Chương 549Chương 549
MA KHẢI CHÚC
ĐOẠT •
Lúc trước, Vương Bảo Nhạc giận con lừa ăn xác chết nên không nhìn kĩ cánh tay này, bây giờ đứng gàn thì lập tức chú ý thấy trên cánh tay chỉ còn một nửa này lại không phải thân thể máu thịt!
Mà là... một loại tinh thạch nào đó tạo thành!
Phát hiện này khiến cho Vương Bảo Nhạc kinh ngạc quá đỗi, sau khi buông con lừa ra thì lại ngồi xổm xuống quan sát thật kĩ một phen. Sau đó, xác định trong ba đầu sáu tay của thi thể tộc Vị Ương này chỉ có một cánh tay là do tinh thạch hình thành, những cái khác vẫn là thân thể máu thịt.
Điêu này khiến Vương Bảo Nhạc lấy làm khó hiểu, bèn lấy thi thể mà hắn thu hoạch được ở vỏ trùng màu vàng đang đặt trong vòng tay trữ vật ra đối chiếu. Phát hiện ba đầu sáu tay của thi thể trong vỏ trùng đều là máu thịt. Thậm chí, hắn nhớ lại những cái xác mà mình từng thấy thì tất cả đều là thân thể bằng máu thịt, duy chỉ có cái bị con lừa ăn là khác.
Nó cho Vương Bảo Nhạc cảm giác, dường như cánh tay đã bị ăn một nửa này là do năng lượng nào đó tạo thành, sau khi tộc Vị Ương này chết đi thì nó không biến mất mà hóa thành tinh thạch.
Vương Bảo Nhạc trầm ngâm một lúc rồi thu hồi thi thể này lại, quay đầu trừng con lừa một cái, dù biết mình đã hiểu lầm nó, nhưng thân là ba ba, dù hắn có sai thì cũng là đúng.
Con lừa cảm thấy ấm ức, nhưng nó thật sự rất sợ Vương Bảo Nhạc. Lúc này, nó chỉ có thể ủ rũ cúi đầu ra vẻ nhận lỗi, thế mới khiến sắc mặt của Vương Bảo Nhạc dễ nhìn hơn. Hắn hừ một tiếng rồi rởi khỏi đây, quay về Thanh Hỏa đảo.
Con lừa ủ rũ theo sau, đến khi quay về Thanh Hỏa đảo thì nó vẫn không dám chạy lung tung nữa, chỉ nằm úp sấp trong động phủ, dùng ánh mắt ngây thơ chan chứa tủi thân nhìn Vương Bảo Nhạc.
Cuối cùng, nó nhìn đến mức Vương Bảo Nhạc cũng thấy xấu hổ, phụng phịu trừng mắt một cái, ném ra một trong số chín miếng đồ án vặt của mình ra cho con lừa.
“Được rồi, mày ăn đi. Ăn xong thì tự ra ngoài đảo đi dạo, nhớ là không được rời khỏi Thanh Hỏa đảo đấy nhé!”
Con lừa nhìn miếng đồ án vặt bốc mùi kỳ lạ trước mặt, thân thể cứng đờ lại. Cuối cùng, nó mới mếu máo nuốt vào, lại không thể không giả bộ ăn ngon lành mê say, sau đó vội vàng rời đi.
Nhìn con lừa rời đi, Vương Bảo Nhạc hắng giọng một cái, bình tĩnh lại rồi lấy hai thi thể tộc Vị Ương trong vòng tay trữ vật ra để ở trước mặt so sánh. Đồng thời, hắn cố gắng nhớ lại những tài liệu mà mình từng xem ở Minh Tông. Chẳng qua, năm đó hắn chỉ tập trung xem công pháp Minh Tông nên không biết gì nhiêu về tộc Vị Ương. Sau khi nhìn cả buổi trời, hắn mới dần tìm được vài điểm khác biệt.
Đâu tiên là quần áo, mặc dù đều bị tàn phá, nhưng rõ ràng quần áo trên thi thể có cánh tay đã hóa thành tinh thạch kia ít bị mục, dường như vẫn có thể khảo cứu phần nào. Nó mặc một bộ khôi giáp, khác với thi thể mà hắn tìm được trong vỏ côn trùng kia.
Ngoài ra, hình thể của hai bộ thi thể này cũng khác nhau. Cái trước rõ ràng có thể dùng thon dài để hình dung, cái sau thì rõ ràng cường tráng hơn hằn. Tất cả khiến cho Vương Bảo Nhạc dường như có cảm giác giống như... cái đàu là học giả, cái sau là chiến sĩ.
“Cũng không đúng...”
Vương Bảo Nhạc lắc đầu, trong đầu thầm gọi chị đẹp. May mà lần này chị đẹp đã tỉnh, đáp lại lời gọi của Vương Bảo Nhạc.
“Chuyện này đơn giản như thế mà ngươi lại không nhìn ra à?”
Chị đẹp thản nhiên nói, giọng điệu mang theo vẻ khinh thường chỉ số thông minh của Vương Bảo Nhạc.
“Lúc ta bảy tuổi thì từng bắt một vài tên tộc Vị Ương về, sau khi nghiên cứu thì phát hiện, tộc nhân bình thường của tộc Vị Ương từ khi sinh ra cho đến lúc chết đều có ba đầu sáu tay, chỉ có hoàng tộc... sau khi tu hành đặc thù thì có thể khiến cho ba đầu sáu tay của mình năng lượng hóa!”
“Trong đó, có một đầu một tay xem như một cấp bậc, sau khi năng lượng hóa thì có thể so với tu sĩ Hành Tinh cảnh. Hai đầu hai tay thì là Hằng Tinh cảnh, nếu có thể khiến toàn bộ ba đầu sáu tay năng lượng hóa thì là đại năng Tinh Vực!”
“Cỗ thi thể trước mặt ngươi đã có một cánh tay năng lượng hóa, một cái đầu thì đang trong quá trình lột xác, khi còn sống chắc là hắn đang ở Linh Tiên cảnh. Một khi đầu của hắn hoàn toàn năng lượng hóa thì có thể đột phá Linh Tiên, bước vào Hành Tinh cảnh!”
Sau khi giải thích cho Vương Bảo Nhạc nghe xong, dường như chị đẹp rất hài lòng với câu trả lời của mình.
Vương Bảo Nhạc nghe xong thì đầu óc như rộng mở hơn, nhưng dần dà, trong mắt hắn lại ánh lên tia sáng kỳ dị.
“Cánh tay năng lượng hóa... kiểu tu luyện này nghe có vẻ quen thế nhỉ...”
Vương Bảo Nhạc trầm ngâm quan sát cỗ thi thể đã có một cánh tay năng lượng hóa này thêm chút nữa. Hôi lâu sau, hô hấp của hắn trở nên dồn dập hơn.
“Tu luyện Đế Khải cũng là tạo thành một loại khôi giáp giống như nhục thân ở bên ngoài thân thể... Từ mức độ nào đó thì chẳng phải chính là có thể so với năng lượng hóa sao! Có điêu, tộc Vị Ương là thay đổi bản thân, còn Đế Khải thì là tạo ra ở bên ngoài thân thể!”
Tinh thần của Vương Bảo Nhạc dâng cao, hai mắt ngày càng sáng hơn, hắn cảm giác dường như mình đã bắt được một điểm.
Một điểm mấu chốt có thể giúp mình luyện thành Đế Khải!!
Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc lập tức phất tay lấy một thanh phi kiếm ra. Hai mát sáng rực lên, hắn dùng phi kiếm này vẽ một cái trên cỗ thi thể tộc Vị Ương này... Hắn muốn giải phẫu để tìm hiểu kết cấu bên trong thi thể này, tìm hiểu kinh mạch của nó để truy ra nguyên nhân khiến cánh tay năng lượng hóa.
Trong quá trình giải phẫu và nghiên cứu, thời gian dăn trôi qua. Vương Bảo Nhạc mất án mất ngủ, thậm chí còn sai con lừa xuống biển lửa để tìm thêm mấy cỗ thi thể có cánh tay năng lượng hóa khác. Một tháng tiếp theo, sau khi giải phẫu và tìm hiểu bảy tám cỗ thi thể cùng loại, mặc dù vẫn không hiểu về phương pháp tu luyện của tộc Vị Ương cho lắm, nhưng hắn lại tìm ra manh mối khiến cánh tay năng lượng hóa.
Ẫy chính là... dựng lên một cái khung kinh mạch do linh lực tạo thành ở trong cơ thể!
Chỉ riêng một manh mối này thôi, sau khi trải qua loại suy thì cũng khiến cho Vương Bảo Nhạc kích động vô cùng, đã có một suy nghĩ mới về truyền thừa Đế Khải.
“Có lẽ vẫn còn nhiêu cách khác để tu luyện Đế Khải, nhưng ắt hẳn cách nghĩ của ta cũng là một trong những cách đó. Ấy chính là... dùng linh lực để nối tiếp mỗi một đường kinh mạch trong cơ thể ta khiến chúng nó chui ra bên ngoài, tạo thành một vòng tuần hoàn ở bên ngoài cơ thể!”
“Cũng giống như... biến thân thể của ta thành hạt giống, nhìn từ góc độ nào đó thì xem như để kinh mạch của ta vươn hết ra ngoài, sau đó liên kết và dựng khung lại ở ngoài cơ thể!”
Vương Bảo Nhạc thì thào nói nhỏ, càng nghĩ càng cảm thấy cách này rất khả thi. Nhưng điêu duy nhất khiến hắn chần chừ là cách tu luyện này của mình thoạt nhìn rất giống với truyền thừa Đế Khải, nhưng lại có điểm khác biệt.
Truyền thừa Đế Khải cuối cùng tạo thành khôi giáp thân thể, ngập tràn khí phách, đồng thời cũng có thể phóng đại chiến lực của bản thân như soi kính lúp. Mà căn nguyên để tăng cường chiến lực này thực ra chính là linh khí tích lũy bên trong Đế Khải.
Có thể xem Đế Khải như một nhục thân mới, dù là hấp thu hay tu luyện đều nhanh hơn rất nhiều, thậm chí từ một góc độ nào đó thì cũng giống như bướu lạc đà vậy. Sau khi liên tục tu hành tích lũy thì dùng nó để nuôi dưỡng lại bản thể, từ đó tạo thành hiệu quả tăng cường.
Nhìn kiểu gì thì Đế Khải được tu luyện ra này cũng giống như một phần của bản thân, mặc dù thu phóng tự nhiên nhưng lại không thể tách rời.
Nhưng nếu tu luyện Đế Khải theo cách của Vương Bảo Nhạc hiện tại thì lại khác, vì nó là nối kinh mạch của mình, để nó lan ra ngoài và tạo thành tuần hoàn bên ngoài thân thể. Thậm chí, bước tạo xương cốt tiếp theo cũng phải làm theo cách này. Nhưng thực tế đây chỉ là nối ra bên ngoài, không đến mức không thể tách rời với thân thể, nói cho dễ hiểu là chẳng khác nào Vương Bảo Nhạc luyện chế ra một món pháp bảo ở bên ngoài thân thể mình.
Khuyết điểm cũng là vì không đến mức không thể tách rời nên không phải một phần của thân thể, chỉ có thể xem nó như ngoại vật. Cũng vì vậy mà dù là việc tu luyện hay tích lũy linh khí của bản thân Đế Khải, thậm chí là hiệu quả táng cường cũng sẽ không mạnh bằng tu luyện kiểu truyền thống.
Nhưng ưu điểm là cách này lại đơn giản hơn, chỉ cần giải quyết vấn đề kia thì uy lực và tốc độ tu hành của nó sẽ nhanh và mạnh hơn cách truyền thống rất nhiều.
Có thể nói, hai cách tu luyện, một cái là chính, một cái là... tà!
Bởi vì muốn giải quyết nhu cầu cần thiết cho tích lũy và tăng cường thì nhất định phải có một cách, một cách giúp người tu hành nó nhận được lượng lớn tích lũy trong tình huống không tu luyện.
Vương Bảo Nhạc cũng đã có suy đoán về cách này, ấy chính là... pháp thuật bị thiếu hụt gần với Đế Khải... Chúc Đoạt.
Pháp này rất biến thái, giết chết rồi cướp lấy toàn bộ tinh khí thăn của đối phương. Có điêu, nếu như kẻ tu luyện không thể khắc chế được thì nhất định sẽ mất đi thẫn chí, trở thành kẻ điên. Bởi vì sau khi trải qua giết chóc thời gian dài, thân thể chứa đựng quá nhiêu tinh khí cần không thể dung hợp thì bản thân khó mà thừa nhận nổi loại hỗn loạn này.
Nhưng nếu dùng Đế Khải được tạo ra ở bên ngoài cơ thể làm vật dẫn để tích lũy và dung nạp tinh khí cần có được sau khi giết chóc thì toàn bộ vấn đề đều có thể giải quyết, thậm chí càng giết lại càng mạnh, gân như không h'ê có giới hạn!
Có điêu... Vương Bảo Nhạc không biết nếu như mình thật sự tu luyện thì sau khi trải qua vô số lần giết chóc, liệu một ngày nào đó Đế Khải của mình có biến thành... một bộ ma khải huyết ý ngập trời, rung chuyển trời xanh hay không.
Vương Bảo Nhạc im lặng một lúc, trong mắt lộ ra vẻ quyết đoán, hắn thầm hạ quyết tâm, thấp giọng thì thào.
“Chứa hết toàn bộ nhân quả giết chóc của ta ư... Thế cũng tốt!”
"filepos0011927400">

Bạn cần đăng nhập để bình luận