Tam Thốn nhân Gian

Chương 872

Chương 872Chương 872
TẢ ĐẠO! •
Triệu Nhã Mộng hít sâu một hơi, nhìn Vương Bảo Nhạc ở trong quan tài, thấp giọng nỉ non.
“Khi nào thì ngươi mới có thể ra ngoài?”
Vương Bảo Nhạc đang buồn bực nên không để bản thể của mình nói chuyện mà dùng phân thân đứng sau lưng Triệu Nhã Mộng ho khan một tiếng, khiến cho sắc mặt của Triệu Nhã Mộng có phần cổ quái, không thể không quay đầu lại nhìn. Lúc này hắn mới đắc ý nói.
“Sắp rồi, theo những gì mà lúc trước sư huynh ta đã nói thì không bao lâu nữa là anh đây có thể ra ngoài rồi.”
Triệu Nhã Mộng nghe vậy thì nhìn Vương Bảo Nhạc một cái, lại quay đầu nhìn bản thể nằm trong quan tài đang nháy mắt
cười gian với mình, cô không khỏi cảm thấy đau đầu, sau đó tức giận trừng mắt lườm Vương Bảo Nhạc phân thân một cái.
“Ngươi làm thế thì vui lắm à, nếu ngươi là Vương Bảo Nhạc thì sao không chịu nói sớm!”
“Ta nói rồi đấy thôi.” Vương Bảo Nhạc cười khổ đáp.
“Không có!” Triệu Nhã Mộng trừng Vương Bảo Nhạc, nói chắc nịch.
“Ta có nói rồi mà... ta còn biến thành bộ dạng vốn có của mình nữa, cô quên rồi à, trời ạ, cô cô cô...” Vương Bảo Nhạc vỗ trán một cái, cố gắng làm cho Triệu Nhã Mộng nhớ lại chuyện khi nãy.
“Ngươi hung dữ với ta, Vương Bảo Nhạc ngươi thay đổi rồi!!” Triệu Nhã Mộng nghe vậy thì vành mắt chợt đỏ lên.
Vương Bảo Nhạc lập tức ngu người, ngơ ngác nhìn Triệu Nhã Mộng. Hắn đang định
giải thích là mình không có hung dữ với Triệu Nhã Mộng thì thân thể đột nhiên khừng lại, nhớ đến những kinh nghiệm mà mình đã trải qua và học được khi còn bé, lại liên tưởng tới chuyện với tính cẩn thận như vậy mà vừa nghe tin mình gặp chuyện thì Triệu Nhã Mộng đã suy sụp gần như phát điên, đồng ý trả giá mọi thứ để cứu mình... Tình cảnh này khiến Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, trong mắt đầy vẻ thâm tình, bước lên ôm lấy Triệu Nhã Mộng vào lòng. Triệu Nhã Mộng run lên, Vương Bảo Nhạc thì vuốt ve mái tóc của cô, dịu dàng nói.
“Nhã Mộng, xin lỗi, là ta tới muộn. Mấy nám nay cô gặp ấm ức gì thì cứ nói với ta đi.”
Nghe hắn nói vậy, thân thể của Triệu Nhã Mộng dần dịu đi, không tức giận hay cãi cọ nữa, giống như buông bỏ tất cả phòng bị vậy. Cô cũng vòng tay ôm Vương Bảo Nhạc thật chặt, thấp giọng thì thào.
“Bảo Nhạc, đây là sự thật ư... không phải ảo tưởng đấy chứ...”
“Không phải giả đâu, là thật đấy!”
Bên ngoài hang động là bầu trời đêm của chủ tinh Thần Mục, trong động lại có ảnh lửa mờ ảo phát ra từ dung nham, giống như ánh nến trong đêm tối, hóa thành cảm giác ấm áp bao quanh đôi trai gái đang ôm nhau này. Ngay cả chiếc bóng in lên vách hang cũng lay động khe khẽ, giống như đại biểu cho trái tim của hai người đã giúp nhau trở nên an tường ngay thời khắc này.
Rõ ràng đây là một cảnh tượng rất lãng mạn, nhưng... Vương Bảo Nhạc đang ôm Triệu Nhã Mộng lại nhịn không được mà nhìn cảnh tượng này bằng mắt của bản thể, không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
“Cảm giác cứ như kẻ khác đang ôm Triệu Nhã Mộng vậy... Không thể nghĩ như vậy được, phân thân cũng là ta mà.” Vương Bảo Nhạc thầm ho khan một tiếng, vội gạt hết mấy suy nghĩ bậy bạ trong đàu đi để
tập trung ôm Triệu Nhã Mộng. Tay phải cũng tự nhiên từ eo trượt dẫn xuống... rồi lại bất giác véo một cái.
“Vương Bảo Nhạc, ngươi làm như vậy không tốt lắm đâu.” Đáp lại hắn chính là giọng nói đã bình tĩnh trở lại của Triệu Nhã Mộng.
“A? Ta làm gì cơ?” Vương Bảo Nhạc ngẩn ra, kinh ngạc nhìn về phía Triệu Nhã Mộng.
“Tay của ngươi...” Triệu Nhã Mộng im lặng vài giây, giống như cố gắng làm cho mình có thể bình tĩnh nói tiếp.
Nghe Triệu Nhã Mộng nói vậy thì Vương Bảo Nhạc giống như sực nhận ra, còn ra vẻ tò mò nhón chân nhìn bàn tay của mình đang đặt ở sau lưng Triệu Nhã Mộng, sau đó ho khan một tiếng,
“Phân thân này của ta dễ mất khống chế lắm, aiz, có thể là do ta tu luyện chưa tới.”
Triệu Nhã Mộng nguýt Vương Bảo Nhạc một cái, cô cũng không giận thật mà chỉ vén lọn tóc ra sau tai. Sau đó tập trung nhìn Vương Bảo Nhạc một lúc mới thấp giọng nói.
“Vương Bảo Nhạc, ngươi... sao ngươi lại ở đây?” Trong lòng Triệu Nhã Mộng cũng thầm giật mình khi thấy Vương Bảo Nhạc xuất hiện ở Ván Minh Thần Mục. Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến khi nãy cô cảm thấy mâu thuẫn và không tin hắn là Vương Bảo Nhạc. Trong trí nhớ của cô, lẽ ra Vương Bảo Nhạc phải ở lại Liên Bang mới đúng.
Cô biết rõ trong kế hoạch ám yến không có tên Vương Bảo Nhạc, nguyên nhân rất đơn giản... mẹ cô từng nói, cơ bản có thể xác định Vương Bảo Nhạc sẽ chuẩn bị trở thành tổng thống Liên Bang nhiệm kỳ sau. Hạt giống như vậy, Liên Bang không thể phái hắn ra ngoài chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm như thế này được.
Nếu như là người khác hỏi thì chưa chắc Vương Bảo Nhạc sẽ nói thật, nhưng Triệu Nhã Mộng vừa lên tiếng thì Vương Bảo Nhạc đã thở dài.
“Đừng hỏi nữa, cô không biết đâu... thật ra ta có một vị sư huynh, nhưng hắn chẳng đáng tin chút nào. Miệng thì nói là sẽ đưa ta tới một nơi giúp ta nhận được tạo hóa, kết quả...” Trong mấy năm ở Ván Minh Thần Mục, mặc dù thoạt nhìn thì Vương Bảo Nhạc khá vẻ vang, nhưng hắn biết rõ cuối cùng mình vẫn là người ngoài ở Văn Minh Thần Mục.
Quê hương của hắn là Trái Đất, trong thời gian này, nếu bảo không nhớ nhà thì là giả thôi, lại có nhiêu chuyện không thể nói cùng ai. Mặc dù lúc trước tình cờ gặp lại Trác Nhất Tiên, nhưng nhân phẩm của tên này không tốt, đương nhiên Vương Bảo Nhạc cũng không thể tin tưởng hắn ta được. Nên sau khi nghe Triệu Nhã Mộng hỏi thăm thì hắn cũng kể sơ những kinh nghiệm của mình sau khi tới Văn Minh Thần Mục này cho Triệu Nhã Mộng nghe.
Nghe những kinh nghiệm cứ như cổ tích của Vương Bảo Nhạc, Triệu Nhã Mộng cũng phải trợn tròn hai mắt, miệng há hốc gần như chưa bao giờ khép lại, trên mặt cũng rung động theo từng lời kể của Vương Bảo Nhạc.
“Đợi đã... ngươi nói sau khi ngươi tới đây thì trở thành đại trưởng lão của một tông môn nhỏ, sau đó đắc tội với Tử Kim Tân Đạo Môn rồi lại bái nhập Chưởng Thiên Hình Tiên Tông. Sau này ra ngoài lại chấp hành nhiệm vụ của Liệt Diễm Lão Tổ, giết Linh Tiên hậu kỳ, diệt cả tu sĩ Hành Tinh?”
“Sau khi quay về... thì lại trở thành hoàng tộc của Ván Minh Thần Mục, thống lĩnh trăm vạn âm hồn và mười hai đế quân Linh Tiên của Thăn Mục? Mặc dù tu vi của ngươi vẫn là Linh Tiên hậu kỳ, nhưng Hành Tinh bình thường không thể làm gì được ngươi?”
Khí tức của Triệu Nhã Mộng dân trở nên hỗn loạn, nhìn Vương Bảo Nhạc với ánh mắt không dám tin. Mặc dù lúc ở trên
chiến trường cô cũng thấy rõ sự cường hãn của Vương Bảo Nhạc, nhưng chỉ thoáng chú ý mà thôi. Nay biết rõ tình huống thì trong lòng rung động vô cùng. Sau khi thấy Vương Bảo Nhạc đắc ý gật đầu, hồi lâu sau cô mới hít sâu một hơi, nhìn Vương Bảo Nhạc với ánh mắt cổ quái.
“Bảo Nhạc... số mệnh của ngươi...”
“Lúc trước ta đã nói với cô rồi, ta là con cưng của tời, có số mệnh gia thân, thế mà cô không tin. Thôi được rồi, đừng nói về ta nữa, nói về cô đi. Cô chấp hành kế hoạch ám yến chính là tới chỗ văn minh Tử Kim gì đó à?” Vương Bảo Nhạc ngạo nghễ ngẩng đầu, chẳng buồn che giấu vẻ đắc ý nữa. Nhưng vì nghĩ cho cảm giác của Triệu Nhã Mộng nên hắn ho khan một tiếng rồi lái chủ đề sang hỏi tình huống của cô.
Triệu Nhã Mộng dở khóc dở cười, nhìn Vương Bảo Nhạc lúc này, trong đầu cô không khỏi nhớ tới lần đầu tiên mình gặp hắn ở đạo viện Phiêu Miểu. Hình ảnh chợt thay đổi, lại biến thành cảnh tượng vương
Bảo Nhạc khí phách chấn động bốn phương, cường thế quật khởi trong thí luyện trên cổ kiếm đồng xanh.
Tất cả mọi thứ khiến cho ánh mắt của cô dần trở nên nhu hòa, hoàn toàn xóa bỏ chút nghi hoặc cuối cùng còn sót lại trong lòng, sau đó mới kể về kinh nghiệm của mình cho Vương Bảo Nhạc nghe.
Thật ra kế hoạch ám yến của Liên Bang nám đó có giữ lại một vài lá bài tẩy, đó chính là kết hợp linh khoa dưới sự trợ giúp của Thương Mang Đạo Cung. Mỗi một tu sĩ ra ngoài chấp hành nhiệm vụ đều được đắp nặn lại một bộ thân thể, đồng thời cũng để lại một tia thần hồn. Điều này giúp đảm bảo cho an nguy của những người chấp hành nhiệm vụ đến mức cao nhất, cho dù có chết ở bên ngoài thì cũng có khả năng sống lại ở Trái Đất.
Đồng thời, cứ cách một thời gian thì thân thể dung nhập thần hồn ở Trái Đất cũng sẽ thức tỉnh một lẫn để báo cáo chi tiết những tin tức mình lấy được cho Liên Bang. Kế
hoạch này là tuyệt mật, chỉ có tổng thống Liên Bang và lão tổ Thương Mang mới có tư cách chỉ huy và nhận tin. Tinh hệ mà Thần Mục đến theo kế hoạch đúng là văn minh Tử Kim.
Thực tể, sau khi đi vào những di tích chỉ định ở Trái Đất thì không ai biết mình sẽ được đưa tới đâu. Cho đến khi Triệu Nhã Mộng xuất hiện ở văn minh Tử Kim thì mới biết mức độ cường hãn của nơi này cao hơn Trái Đẩt rẩt nhiêu.
Trong nhận thức của cô, người có tu vi cao nhất ở Trái Đất là Vương Bảo Nhạc cũng chỉ là Thông Thần. Nhưng ở văn minh Tử Kim... Thông Thần chằng là gì cả, còn chẳng thể xem là bá chủ một phương. Chỉ khi tới Hành Tinh thì mới có tư cách được xưng là bá chủ. Văn minh Tử Kim còn có cả tu sĩ Hàng Tinh, số lượng không chỉ một mà là ba người. Ba người này quanh năm đều bế quan, nhất là lão tổ Tử Kim, mặc dù không phải Tinh Vực cảnh nhưng nghe đồn cũng đã đặt nửa bước vào Tinh Vực!
Ba tu sĩ Hàng Tinh này như ba ngọn lửa lớn bao phủ của văn minh Tử Kim, khiến cho văn minh Tử Kim trở thành tồn tại như chúa tể trong tinh vực thứ mười chín của thánh vực Tả Đạo thuộc đạo vực Vị Ương!
“Thánh vực Tả Đạo? Tinh vực thứ mười chín?” Vương Bảo Nhạc sửng sốt.
"filepos0018576754">

Bạn cần đăng nhập để bình luận