Tam Thốn nhân Gian

Chương 266

Chương 266Chương 266
MÁU NHUỘN BÍ CẢNH
G ần như ngay khi tên tu sĩ Trúc Cơ của Tinh Hà Lạc Nhật Tông vừa lao đến, Vương Bảo Nhạc im lặng giơ tay trái tung một quyền về phía tên tu sĩ Tinh Hà Lạc Nhật Tông kia!
Một quyền Toái Tinh Bạo cùng với sức mạnh của Vương Bảo Nhạc lúc này có uy lực cực lớn, kinh thiên động địa, tạo thành một luồng lốc xoáy khổng lồ 'âm ầm lao thẳng tới chỗ tên tu sĩ Trúc Cơ kia với khí thế hủy diệt tất cả!
Tên tu sĩ Trúc Cơ của Tinh Hà Lạc Nhật Tông thấy thế thì biến sắc. Trước đó, gã đoán Vương Bảo Nhạc đang suy yếu, lại biết đối phương đã bị Thái thượng Trưởng lão hủy mất đạo cơ cho nên mới dám lao lên ra tay. Nhưng gã không thể ngờ một
quyền của Vương Bảo Nhạc lại có khí thế cỡ này, thậm chí còn khiến cho gã có cảm giác như đang phải chiến đấu với tu sĩ cùng cảnh giới chứ không phải là Chân Tức!
“Không thể nào! Chẳng phải hắn đã bị Trưởng lão hủy mất đạo cơ rồi ư?”
Tên tu sĩ của Tinh Hà Lạc Nhật Tông biến sắc, ánh mắt lóe lên. Gã không lùi lại mà bấm niệm pháp quyết. Trước mặt gã lập tức biến ảo xuất hiện một vầng trăng khuyết cong cong, bắn về phía cơn lốc được tạo ra từ Toái Tinh Bạo.
Nhưng đúng vào lúc này, ngay khi tay trái Vương Bảo Nhạc vừa tung Toái Tinh Bạo ra thì tay phải cũng giơ lên, một thanh chiến đao pháp binh cấp bảy đột nhiên xuất hiện trong tay hắn, chém mạnh về phía lốc xoáy Toái Tinh Bạo ở đằng trước, phát ra tiếng gầm rung trời!
“Chết đi!!”
Bộc phát trước nay chưa từng có. Trong
trận chiến với Chu Phi lần trước, do tu vi của Vương Bảo Nhạc không đủ cho nên chẳng những bị phản phệ mà hắn còn không thể phát huy được uy lực thật sự của pháp binh. Nhưng bây giờ thì lại khác, hắn dốc toàn lực thi triển, cả linh lực bị tổn hại trong cơ thể cũng được phóng thích toàn bộ, chằng giữ lại chút nào, tựa như muốn làm một đóa hoa quỳnh được bung cánh nở rộ lần sau cùng trước khi sinh mạng này kết thúc!
Trong tiếng nổ mạnh, gió lốc màu đen 'âm 'âm trỗi dậy đầy trời, chấn động bốn phương. Lần đàu tiên hư ảnh cá sấu đen chính thức gầm to, tiếng gầm này vang vọng tám hướng, lấn át cả tiếng xé gió của chiến đao, khiến cho chiến đao pháp binh của Vương Bảo Nhạc bộc phát ra một đạo đao mang khổng lồ, dài chừng 30 trượng!
Đao mang lóe lên, chém thẳng vào cơn lốc Toái Tinh Bạo trước mặt, cơn lốc đón lấy đao mang mà tách ra, sau đó đao mang lại 'âm 'âm xuyên qua đó, chém về phía vầng tráng cong của tên tu sĩ Trúc Cơ Tinh Hà
Lạc Nhật Tông kia.
Tên tu sĩ Trúc Cơ kia hoảng sợ vội vàng rút lui, vầng trăng trước mặt gã ầm ầm vỡ nát, đao mang không còn bị ngán căn gì nữa, đánh thẳng tới chỗ gã!
“Không!!”
Tên tu sĩ Trúc Cơ kia hét thảm, gã dốc hết toàn lực cản lại, thậm chí còn nhanh chóng lấy ra rất nhiêu linh bảo nhằm chống cự nhưng chỉ vô ích mà thôi. Trước một đao kinh thiên này và đao mang được tạo ra từ bùng nổ sinh mệnh của Vương Bảo Nhạc, tất cả những linh bảo và nỗ lực chống cự của tên tu sĩ Trúc Cơ thuộc Tinh Hà Lạc Nhật Tông này đều bị đè bẹp, đao mang chém thẳng một đường xuống từ đỉnh đầu của gã!!
Ầm một tiếng, mặt đất chấn động. Dưới chân của tên tu sĩ Trúc Cơ kia xuất hiện một khe nứt cực sâu, kéo dài khoảng 30 trượng...
Cơ thể của Vương Bảo Nhạc đáp xuống,
cắm lưỡi đao xuống đất, hắn nửa khụy xuống, thở hồng hộc ngẩng đầu lên nhìn, sau đó chống người từ từ đứng dậy.
Trước mặt hẳn, cơ thể của tên tu sĩ Trúc Cơ thuộc Tinh Hà Lạc Nhật Tông kia run lên, sau đó tách ra thành hai nửa rồi nổ đùng một cái, máu thịt văng khắp nơi, thần hình câu diệt!
Lúc này đây, dù Vương Bảo Nhạc bị thương rất nặng, dù kinh mạch của hắn đã bị chặt đứt hết ba thành, dù đạo cơ bị đoạt mãt, dù đã dẫn suy yếu nhưng hắn vẫn có sức giết chết Trúc Cơ!
Vương Bảo Nhạc đứng thẳng dậy, không nhìn đến tên tu sĩ đã chết kia mà nhìn xung quanh. Hắn cầm pháp binh lên chỉ về một hướng, sau đó xoay người chạy thẳng vào sâu trong rừng, bộc phát tốc độ cực hạn mà xé gió lao đi.
Gần như ngay khi Vương Bảo Nhạc vừa rời khỏi, có hai tên tu sĩ Trúc Cơ bước ra từ chỗ vừa bị hắn chỉa đao vào. sắc mặt của cả hai đều đanh lại vô cùng khó coi.
Thật ra bọn họ chỉ đến chậm hơn tên vừa chết kia một bước, còn chưa kịp ra tay giúp đỡ thì cuộc chiến cũng đã kết thúc. Có thể nói bọn họ đã tận mắt nhìn thấy Vương Bảo Nhạc ra tay, cũng thấy được một đao kinh diễm tuyệt luân khiến cho tâm thần của họ chấn động không yên vừa rồi.
“Hắn đã bị Trưởng lão hủy mất đạo cơ thật ư?”
Qua một lúc lâu sau, một tên trong đó mới tự hỏi với vẻ không chắc chắn.
“Trưởng lão không chỉ đơn giản là hủy đạo cơ của hắn đâu. Ta nghe nói Trưởng lão còn lôi ra một vật hoàn chỉnh từ trong người hắn ra... mà khi đó hắn cũng sắp Trúc Cơ xong cả rồi.”
Tên còn lại nhỏ giọng nói tiếp.
Tên này vừa nói xong thì kẻ kia lập tức hít sâu một hơi. Hắn biết rõ đó có nghĩa là gì, cũng thừa hiểu quá trình đó phải thừa nhận đau đớn mà con người không thể nào tưởng tượng ra nổi..
Đã đến thế rồi mà không ngờ tên Vương Bảo Nhạc kia vẫn còn đủ sức để chiến đấu một trận như thế. Điêu này khiến bọn chúng lập tức ý thức được, tên kia chẳng những là kiêu tử, hơn nữa nếu như hắn thật sự Trúc Cơ thành công thì chắc hẳn cũng sẽ trở nên nổi bật hơn trong Liên bang.
“Trúc Cơ không thành công mà vẫn có chiến lực của Trúc Cơ... Đúng là đáng tiếc!”
Cả hai nhìn nhau một cái, trong mắt đều lộ ra vẻ tham lam. Có một thứ mà cả hai không ai nói ra miệng, đó chính là thanh pháp binh trong tay Vương Bảo Nhạc!
Với tu vi của bọn họ, vừa nhìn một cái thì đã nhận ra đó là pháp binh, cho nên những kẻ vốn sẽ đuổi giết vương Bao Nhạc đến cùng như bọn họ lại càng không thể từ bỏ được. Nhưng nghĩ tới chiến lực đáng sợ của Vương Bảo Nhạc thì cả hai tên không hẹn cùng giữ vững khoảng cách khi đuổi theo chứ không dám đến quá gần.
“Vết thương của hắn rất nặng, ta có thể cảm giác được khí tức của hắn đang yếu dần...”
“Chờ hắn suy yếu tới mức độ nhất định thì chính là lúc giết hắn!”
Hai người đều thầm nghĩ như thế, luôn giữ một khoảng cách nhất định với Bảo Nhạc, cũng chuẩn bị kỹ càng, nếu Vương Bảo Nhạc quay lại chiến đẩu thì họ sẽ không dây dưa với hắn, chỉ dùng thủ đoạn kéo dài thời gian.
Dù pháp binh rất quý hiếm nhưng chẳng ai ngu ngốc tới mức biết rõ đối phương có sức chiến lực Trúc Cơ mà vẫn muốn nhào lên cướp giật. Không phải là không có những kẻ như thế nhưng số lượng không nhiều chút nào. Loại này dù không chết ở đây thì sau này cũng sẽ chết trong tay của những kẻ khác.
Nhất là loại chỉ quan tâm đến lợi ích của bản thân mình như Tinh Hà Lạc Nhật Tông, bọn họ càng không làm chuyện hy sinh bản than để thành toàn cho kẻ khác.
Vì vậy, sau đó cũng có vài tên tu sĩ Trúc Cơ lục tục xuất hiện nhưng sau khi thấy cảnh tượng quỷ dị này và cảm nhận được khí tức phát ra từ trên người Vương Bảo Nhạc thì bọn chúng vẫn chọn cách đi theo chờ xem tình hình, nhưng vẫn luôn có những kẻ lỗ mãng, không nhịn được mà nhảy xổ ra. Thấy khí tức của Vương Bảo Nhạc hình như đã yếu đi một chút thì gã lập tức ra tay nhưng trong chớp mắt khi đao mang lóe lên, một tiếng nổ lớn như khai thiên tích địa vang lên, tiếp theo đó là cảnh đầu của tên tu sĩ Trúc Cơ nọ bị chém bay, thân thể ngã ập xuống khiến cho tám chín tên tu sĩ Trúc Cơ bám theo phía sau đều giật mình biến sắc, vừa kiềm chế hơn, đồng thời trong mắt cũng lộ ra vẻ tham lam cuồng nhiệt hơn.
Bọn chúng không hẹn mà giấu nhẹm đi, không thông báo tin này cho người khác biết, cũng không báo cho vị Trưởng lão Kết Đan kia hay, cứ tiếp tục theo sau lưng Vương Bảo Nhạc chờ cơ hội.
Vương Bảo Nhạc cũng biết rõ đám người đàng sau đang nghĩ gì, ánh mắt chợt lóe lên. Hắn cũng không để ý tới, dù sao thì chuyện này cũng tốt cho hắn, thậm chí hắn để lộ pháp binh ra như thế vừa là để dọa bọn chúng, mặt khác cũng lợi dụng lòng tham của đám tu sĩ này khiến chúng không báo cáo vị trí của mình cho tu sĩ Kết Đan hay.
Kiểu tính toán này, bọn chúng có thì Vương Bảo Nhạc đương nhiên cũng có.
Đồng thời, việc kéo dài thời gian cũng hợp với kế hoạch của Vương Bảo Nhạc, trong lúc di chuyển, hắn vẫn một mực đi tìm những khu vực trũng để tìm kiếm mê tung vụ.
Vương Bảo Nhạc biết rõ bản thân đang suy yếu rất nhanh, nếu hắn tìm được mê tung vụ trước khi mình suy yếu tới mức để bọn người kia nảy lòng tham muốn ra tay thì có thể kéo dài thời gian thêm một chút.
Vương Bảo Nhạc lặng đi, lúc này, hắn cũng không biết mình đang ở nơi nào trong
phần sau của bí cảnh Mặt Trăng nữa nhưng dựa theo như sự phán đoán của hắn, tuy chưa tiến vào sâu bên trong nhưng cũng gần tới khu vực cẩm địa tuyệt đối không được vào mà đạo viện đã nói.
“Mong là có thể tìm được...”
Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơ. Hắn cảm giác được bản thân ngày càng suy yếu, đang muốn tìm tiếp thì bỗng có một đạo thân ảnh 'âm 'âm lao tới từ bên trái với tốc độ kinh người.
Người này trông có vẻ rất vội vã. Khi chạy tới gàn, chẳng những làm Vương Bảo Nhạc chú ý mà còn khiến cho tám chín tên tu sĩ Trúc Cơ bám theo phía sau hắn cũng nhìn sang.
Chẳng mấy chốc, bọn họ đã thấy rõ, người đó chính là Chu Phi của Ngũ Thế Thiên Tộc!
Ngay khi vừa xuất hiện, Chu Phi đã nói ngay.
“Mọi người đừng chờ nữa, hắn có cách tìm được mê tung vụ đấy. Một khi để hắn kéo dài thời gian, tìm được mê tung vụ thì hắn sẽ truyền tống đi ngay Lần trước, hắn cũng dung cách này để trốn khỏi sự đuổi giết của ta!!”
Chu Phi vừa dứt lời, mấy tên tu sĩ Trúc Cơ của Tinh Hà Lạc Nhật Tông đều ngẩn ra, sau đó thì đổi sắc mặt. Vương Bảo Nhạc nhíu mày, trong lòng thầm than một tiếng, lạnh lùng nhìn về phía Chu Phi một cái. Trong mắt Chu Phi đầy vẻ tham lam, gã lập tức ra tay, lao thẳng tới chỗ Vương Bảo Nhạc!
"filepos0006368782">

Bạn cần đăng nhập để bình luận