Tam Thốn nhân Gian

Chương 564

Chương 564Chương 564
CHÚC ĐOẠT PHỆ
ây là muốn giết ta à, nếu đã I J như vậy... Ta cũng phải mở sát giới thôi!”
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại. Hắn biết rõ trong thí luyện này không cấm giết chóc. Thương Mang Đạo Cung đều là người một nhà, mặc dù không phải cùng phe nhưng sẽ rất ít xuất hiện tử thương, nhưng với mình thì đám tu sĩ này lại có tiêu chuẩn kép.
Nghĩ tới đây... Vương Bảo Nhạc nhếch môi cười giễu, mắt lóe hàn quang sắc lẹm. Hán không chần chừ nữa, lao thằng lên với tốc độ cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã giao nhau với đám người đang xông tới.
“Tên Liên bang thấp kém kia, hãy chết đi!”
Giết!
Đám đệ tử Thương Mang Đạo Cung này vừa hét lớn vừa xuất chiêu, ánh sáng thuật pháp, tia sáng pháp bảo lần lượt bộc phát ngay khi Vương Bảo Nhạc vừa tiếp cận.
Nhưng nháy mắt lúc bọn họ ra tay thì thân thể của Vương Bảo Nhạc lại lóe lên một cái, một đạo lôi phân thân tách ra từ trong thân thể hắn. Phân thân này gần như không khác gì bản thể, giống như hắn đã hóa thành hai người vậy.
Phân thân cũng không chần chừ, lao thẳng vào đám người để thu hút thuật pháp và pháp bảo của bọn họ. Còn bản thể của Vương Bảo Nhạc thì lóe lên, Đế Khải bên ngoài thân thể lập tức bộc phát, hơn mười sợi kinh mạch đỏ rực giống như lưỡi dao sắc bắn ra, nhanh chóng lan thằng về phía đám người kia.
Tất cả mọi chuyện diễn ra quá nhanh nên phần lớn thuật pháp của bọn họ đều đánh lên phân thân của Vương Bảo Nhạc, nay muốn điêu chỉnh lại thì cũng đã muộn một bước. Chỉ trong chớp mắt, đã có năm người bị kinh mạch màu đỏ bên ngoài thân thể
của Vương Bảo Nhạc phá hủy pháp bảo hộ thể với khí thế như chẻ tre, bỏ qua cả uy lực của thuật pháp, đâm xuyên qua mi tâm của bọn họ.
Năm người này lập tức hét thảm, vừa hét lên thì thân thể lại chấn động, sau đó khô quắp lại với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được. Thân thể mất không chế, bị kinh mạch màu đỏ lan ra từ Đế Khải của Vương Bảo Nhạc kéo vòng quanh.
Tất cả những chuyện này có thể nói là tai họa bất ngờ, toàn bộ quá trình từ lúc đám bọn họ ra tay đến lúc mi tâm của ba người kia bị đâm xuyên phát ra tiếng hét thảm đều diễn ra trong nháy mắt. Thể nên đám người xung quanh cũng giật mình ngơ ngác, còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy nám người bị kinh mạch màu đỏ xung quanh Vương Bảo Nhạc đâm xuyên lay động, huyết nhục lẫn tinh khí thần bị rút sạch, hóa thành thây khô, sau đó bị vứt bình bịch xuống đất.
Quỷ dị hơn nữa là những kinh mạch màu
đỏ kia lại liên tục ngo ngoe như đang chuyển những thứ mình hút được về cho Vương Bảo Nhạc, cảnh tượng này khiến cho đám người còn lại lập tức tái mặt, hoảng sợ hét toáng lên, vội vàng rút lui.
Nhất là Lý Bân, hắn ta trợn muốn rơi cả tròng mắt ra, hô hấp dồn dập, cảm thấy da đầu tê rần. Nhưng thân là Kết Đan hậu kỳ, tâm tính của Lý Bân cũng xem như kiên định, lúc này lại hít sâu một hơi muốn trấn an mọi người khiến bọn họ không bị dọa sợ đến mức mất hết chiến ý.
Thế nhưng Lý Bân còn chưa mở miệng thì Vương Bảo Nhạc đã bùng nổ tốc độ, bước lên một bước, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt một tu sĩ Kết Đan sơ kỳ. Tốc độ của Vương Bảo Nhạc quá nhanh nên chưa đợi người này kịp lấy lại tinh thần sau cảnh tượng quỷ dị vừa rồi, đến khi phát hiện Vương Bảo Nhạc tới gần thì đã muộn. Hắn ta vừa định lùi lại thì Vương Bảo Nhạc đã giơ tay phải lên, toàn bộ pháp khí lẫn thuật pháp trước mặt người này như biến thành một khúc gỗ mục, không
thể phát huy bất kỳ công dụng gì, mi tâm cũng bị đâm trúng.
Bùm một tiếng như tiếng dưa hấu nổ tung, đầu của tu sĩ này trực tiếp phát nổ, thi thể rơi thẳng xuống, lại bị một sợi kinh mạch màu đỏ đuổi theo, Vương Bảo Nhạc cũng không nhìn thi thể của kẻ này nữa, xoay người bước ra, dựa vào tốc độ nhanh như chớp của mình để xuất hiện bên cạnh một tên tu sĩ Kết Đan trung kỳ khác.
Hán cảm thấy tên này khá quen, nhận ra đây đúng là một trong những kẻ đã sinh ra sát khí không nhỏ với mình khi đi cùng Lý Bân ở bên ngoài động phủ lúc trước. Chẳng qua phản ứng của tên tu sĩ Kết Đan trung kỳ này nhanh hơn vị tu sĩ sơ kỳ khi nãy, lúc này hắn ta hoảng sợ hét lớn một tiếng.
“Vương...”
Hắn chỉ kêu một chữ, sau đó không nói thêm lời nào nữa mà há miệng cắn chóp lưỡi, phun một búng máu ra. Búng máu này cũng không phải máu thường mà là tuyệt chiêu của hắn. Lúc này, vừa phun ra
đã hóa thành sương máu, bên trong phát ra dao động thuật pháp vô cùng kinh người, bay thẳng đến chỗ Vương Bảo Nhạc.
Chẳng qua... ở trước mặt Vương Bảo Nhạc thì tất cả đều không là gì cả, hắn tung ra một quyền, xuyên qua màn sương máu này đánh trúng ngực của tên tu sĩ Kết Đan nọ. Trong tiếng răng rắc, tu sĩ này hộc máu, lồng ngực hõm sâu vào, ngay khi vừa tắt thở bỏ mạng thì lại có một sợi kinh mạch màu đỏ đâm thằng tới.
Tất cả những chuyện này đều xảy ra trong thời gian cực ngắn, chỉ trong chớp mắt, mười ba người đã chết hết bảy, chỉ còn lại sáu người, bao gồm cả Lý Bân.
“Ngươi... sao ngươi có thể mạnh như thế được!?”
Thấy Vương Bảo Nhạc có thể giết chết bảy người bằng cách quỷ dị như thế, thân thể Lý Bân mất khống chế mà run cẫm cập, khí tức hỗn loạn. Đồng thời, da đầu cũng run rẩy từng cơn, nhìn cảnh tượng trước mắt với vẻ không dám tin.
Dù hắn ta là Kết Đan hậu kỳ thì cũng lập tức ý thức được mình không phải đối thủ của Vương Bảo Nhạc, nhất là thuật pháp của Vương Bảo Nhạc vô cùng quỷ dị, tràn đầy sát khí máu tanh. Hắn ta vừa run rẩy vừa hiểu ra, sự xuất hiện của Xích Lân lúc ở bên ngoài động phủ kia thực tế không phải cứu Vương Bảo Nhạc mà là bản thân mình.
Nếu như lúc đó Xích Lân không xuất hiện thì mình nhất định sẽ chết. Nhưng lúc này, hắn ta lại sinh ra cảm giác hoang đường vì lúc trước còn cho là Vương Bảo Nhạc may mắn.
Đúng là châm chọc, hóa ra lúc đó mình mới là kẻ may mắn. Nhưng đến nước này, dù đã tận mắt nhìn thấy Vương Bảo Nhạc ra tay thì hắn ta vẫn không dám tin.
“Hấn che giấu đúng là sâu thật!”
Thân thể lại run rẩy Lân nữa, Lý Bân vội vàng rút lui toan thoát khỏi nơi này, nhưng chưa chạy được bao xa thì hắn ta đã nghe năm tiếng hét thảm lần lượt vang lên ở sau
lưng. Năm tiếng hét thảm này khiến Lý Bân hoảng sợ tột độ. Nhưng dù sao hắn ta cũng là Kết Đan hậu kỳ, nay đứng trước nguy cơ sinh tử, nhất là còn cảm nhận được một cỗ nguy cơ cực lớn đang nhanh chóng tiếp cận từ phía sau, Lý Bân cắn răng hét lớn một tiếng, đột nhiên bấm niệm pháp quyết rồi xoay người lại.
Một bàn tay hư ảo khổng lồ ngưng tụ lại ngay trước mặt hắn ta, ngăn cản một sợi kinh mạch màu đỏ đang vươn tới. Ầm một tiếng, kinh mạch màu đỏ chấn động một cái, bị đẩy ngược lại. Khóe miệng của Lý Bân cũng rỉ máu, thân thể lùi lại phía sau.
Nhưng hắn ta chẳng những có cảm giác sống sót sau tai nạn mà còn rơi sâu vào tuyệt vọng.
Bởi vì sức mạnh của riêng một sợi kinh mạch màu đỏ kia đã khiến Lý Bân phải dốc hết sức mình mới ngán cản được, còn bản thân lại bị thương trước lực phản chấn. Mà xung quanh Vương Bảo Nhạc đang dần đi tới trước mặt hắn ta lúc này lại có hơn
mười sợi kinh mạch màu đỏ đang bay lượn.
Chênh lệch quá lớn khiến cho Lý Bân phát cuồng, hắn sợ hãi hét toáng lên.
“Ta sẽ giao hết chìa khóa cho ngươi, đừng mà, Vương Bảo Nhạc, chúng ta đang thí luyện, toàn bộ tông môn và các trưởng lão đều đang quan sát đấy!”
Đáp lại Lý Bân chính là hơn mười sợi kinh mạch màu đỏ bay múa bên ngoài thân thể Vương Bảo Nhạc bắn thẳng tới, chỉ trong nháy mắt đã đâm xuyên qua. Lý Bân hét thảm, hai mắt long lên sòng sọc, mãi cho đến khi thân thể khô quắp lại, tắt thở bỏ mình.
“Trước kia ta đã nói Lân đó là do ngươi may mắn mà thôi!”
Vương Bảo Nhạc hờ hững nói, phất tay cho lớp Đế Khải chỉ biến hóa phân nửa bên ngoài thân thể biến mất, thân thể khôi phục lại như cũ, chỉ có vẻ mặt là thảng thốt thoáng qua, nhưng chỉ lát sau đã trở lại
bình thường.
“Chúc Đoạt Đế Khải vẫn sẽ tạo thành ảnh hưởng cho tâm thằn, nhưng sau khi hóa giải thì sẽ khôi phục.” Vương Bảo Nhạc thầm nghĩ, sau đó dõi mắt nhìn những thi thể xung quanh.
Vương Bảo Nhạc cũng chẳng để ý đến chuyện giết chóc cho lắm. Đầu tiên là do vùng đất thí luyện này không có yêu cầu hay hạn chế việc giết chóc, tiếp theo... Vương Bảo Nhạc hiểu rõ, chỉ cần mình đứng đầu, khi đó nếu Phùng Thu Nhiên vẫn không biết nắm chắc cơ hội thì xem như cô ta uổng công làm trưởng lão.
Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại nhìn lên bản đồ trời đêm. Một lúc sau, cuối cùng Triệu Nhã Mộng và Khổng Đạo cũng chạy tới, sau khi nhìn đống thi thể xung quanh, cả hai người nhìn nhau một cái, lặng lẽ đi tới lấy chìa khóa trên những thi thể này ra, tổng cộng có bảy chiếc, cùng với sáu chiếc của họ trước đó thì tổng cộng có mười ba chiếc.
Mười ba chiếc chìa khóa ở chung một chỗ, mặc dù không sáng bằng năm đệ tử thân truyền kia, nhưng vẫn khá bắt mắt trên bản đồ trời đêm.
Lúc sau, Vương Bảo Nhạc mới thu hồi ánh mắt không nhìn bầu trời nữa, gật đầu một cái với Khổng Đạo và Triệu Nhã Mộng, tiếp tục bay thẳng đi. Hai người Khổng Triệu hít sâu một hơi, chọn cách đi theo.
Mà ở bên ngoài lúc này cuối cùng cũng có người chú ý thấy... màn giết chóc của Vương Bảo Nhạc giữa vô số màn hình khi nãy.
"filepos0012235794">

Bạn cần đăng nhập để bình luận