Tam Thốn nhân Gian

Chương 645

Chương 645Chương 645
TẾ ĐÀN
DÙ chuyện này đã xác minh suy đoán của Vương Bảo Nhạc lúc trước, nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy vẫn khiến tâm thần của hắn chấn động, không khỏi hít sâu vài hơi.
Cối xay này quá lớn, trên dưới hai mảnh, trong đó mảnh bên dưới thì bất động, phía trên nối với chín tay cầm kia lại đang chuyển động, ma sát với phần bên dưới, phát ra tiếng nổ ầm ầm như có thể nghiên nát mọi thứ. Đồng thời, Vương Bảo Nhạc liên tưởng tới hai con hung thú khổng lồ to ngang trời mà mình đã nhìn thấy, không khó để liên tưởng ràng thi thể của chín con cự thú cao bằng trời kia đã bị sức mạnh nào đó điêu khiển, liên tục kéo chín cái tay cầm nọ đi vòng quanh, giúp cối xay này chuyển động.
Trên người của đám cự thú kia nhất định đều có xiềng xích, chỉ càn động tác chậm một chút thì xiềng xích sẽ lóe ra phù ván nào đó, hóa thành lực đánh vô hình khiến chúng nó liên tục đi tới, giống như mãi mãi cũng không thể dừng lại.
Thủ đoạn cỡ này đúng là khiến người ta chấn động!
Vương Bảo Nhạc cũng nheo mắt lại theo bản năng. Hắn ngồi xổm trên trụ gỗ nhìn về phía cối xay nọ. Vương Bảo Nhạc cũng để ý thấy bên dưới cối xay khổng lồ lơ lửng giữa không trung này có vô số thi hài chất chồng thành một ngọn núi cao. Có vô số con rối thân thể teo tóp đang nhanh chóng kéo những thi hài kia ném vào trong cối.
Theo cối xay liên tục chuyển động, những thi hài bị ném vào đều bị nghiên nát trong nháy mắt. Chỉ có máu thịt đen kịt thi thoảng chảy ra từ thành cối xay, phần lớn đều biến mất ở bên trong cối xay như đã bị nó nuốt chửng trong lúc nghiên.
Tất cả mọi chuyện khiến cảm giác quỷ dị về chiến hạm của tộc Vị ương trong lòng Vương Bảo Nhạc tăng lên ba phẫn. Hồi lâu sau hắn mới từ từ bình tĩnh lại, cẩn thận di chuyển tới trước. Mãi cho tới khi cách cối xay ngày càng gần, tiếng 'âm ầm bên tai ngày càng mãnh liệt hơn, Vương Bảo Nhạc cũng nhìn thấy ở giữa cối xay này có một cái hốc lõm vào.
Bên trong cái hốc đó có một thân ảnh đang khoanh chân ngồi!
So với cối xay thì kích thước của thân ảnh kia chẳng là gì hết, nên lúc trước Vương Bảo Nhạc mới không chú ý tới. Nay đến gần thì hắn mới thấy rõ là một tu sĩ tộc Vị Ương.
Nhưng khó mà nhìn ra kẻ này còn sống hay đã chết, ba đầu của tu sĩ này đều nhắm mắt, sáu cánh tay rũ xuống như đang đả tọa, lại như đã chết. Kẻ đó giữ nguyên tư thế khoanh chân, trên người không phát ra bất kỳ sinh cơ nào, lại có khí tức chết chóc tạo thành từng vết thi ban trên người hắn.
Nhìn tu sĩ tộc Vị ương nọ, Vương Bảo Nhạc không dám manh động. Mặc dù trong lòng rất lo cho đám người Triệu Nhã Mộng, không rõ bọn họ sẽ thoát khỏi nguy cơ trong chuyến đi này kiểu gì, nhưng Vương Bảo Nhạc hiểu rõ, nếu đã đến đây thì lo lắng chính là cảm xúc vô dụng nhất.
Thế nên, Vương Bảo Nhạc cắn răng một cái, ép mình dẳn bao nỗi lo lắng kia xuống. Trong mát chỉ còn vẻ tỉnh táo, đồng thời hán cũng ngồi xổm xuống nhìn cối xay kia vận chuyển, hắn muốn quan sát thời gian dài, xem thử có sơ hở gì hay không.
Cứ như vậy, thời gian dần trôi qua, Vương Bảo Nhạc vô cùng kiên nhẫn ngồi nhìn suốt bảy ngày.
Trong bảy ngày này, hắn để ý thấy trụ gỗ mình ngồi đã xoay tròn đúng một vòng quanh cối xay kia. Đồng thời cũng ghi lại tần suất nghiền thi thể đại khái của cối xay nọ. Trong bảy ngày này, cối xay giống như một cỗ máy tinh vi đến cực hạn, không hề
dừng lại giây phút nào, tất cả cứ lặp đi lặp lại.
Dù là con rối vận chuyển thi thể hay tu sĩ tộc Vị ương ngồi trên cối xay kia đều như vậy, giống như thời gian trên người họ đã biến thành vĩnh hằng từ lâu rồi.
“Cứ tiếp tục như thế này thì cán bản không thể đến gần, lại càng khỏi nói đến chuyện phá vỡ tế đàn này...”
Vương Bảo Nhạc nhíu mày, lại dằn nỗi bất an trong lòng xuống mà tiếp tục chờ đợi. Lần này không lâu như trước nữa, chỉ ba ngày là hắn đã phát hiện ra một vài biến hóa.
Biến hóa này không phải đến từ cối xay hay con rối, mà đến từ chính thế giới thi hài này. Bởi vì nơi Vương Bảo Nhạc đứng khá cao nên hắn có thể nhìn xa hơn, trong mắt hắn, bầu trời phía xa dẫn biến thành màu đỏ, giống như có sương đỏ đang nhanh chóng ập tới.
Lại có tiếng nổ ầm 'âm liên tục vọng lại từ bốn phương tám hướng. Thậm chí, ở vị trí của Vương Bảo Nhạc, hắn loáng thoáng nhìn thấy vùng đất xa xa đang có một mảng đông nghịt đang bay nhanh về phía này.
“Đó là...”
Đồng tử của Vương Bảo Nhạc co rụt lại, cảnh tượng này vô cùng quen thuộc với hắn. Sương đỏ kia chính là phấn hoa của Thanh Linh Yêu Hoa tạo thành, mà thứ đông nghịt trên mặt đất cũng chẳng hề khó đoán... đúng là vô số thi hài.
“Chẳng lẽ cách một đoạn thời gian thì tế đàn này sẽ tạo thành một loại gió lốc, dùng phấn hoa điều khiển tất cả thi hài, khiến chúng nó chủ động tới đây?”
Vương Bảo Nhạc biến sắc, vội cúi đầu nhìn về phía núi thây bên dưới tế đàn, sau đó lại nhìn về phía xa. Suy đoán trong lòng hắn cũng được chứng thực khiến hẳn khổng khỏi lo lắng.
Đồng thời, thiên địa lại rung chuyển, thậm chí còn có một vài loại khí tức chết chóc khiến Vương Bảo Nhạc sợ hãi bùng nổ từ phía xa. Trong đó, có một con cá sấu khổng lồ, toàn thân hư thối với khí thế ngập trời, liên tục tới gần giữa vô số thi hài khác.
Trong thế giới thi hài này cũng có vô số tồn tại mạnh mẽ như con cá sấu nọ, lúc này từng cái đều lộ ra khí tức, chỉ trong thời gian ngắn thì nguy cơ đã bao trùm bốn phía.
Lúc này, trong thế giới thi hài như bị sức mạnh kỳ dị nào đó vận chuyển, tất cả Thanh Linh Yêu Hoa đều tự động nở rộ để phóng thích phấn hoa, hóa thành sương đỏ khiến cho thi hài mọi nơi hội tụ lại chỗ tế đàn.
Đứng trước nguy cơ, Vương Bảo Nhạc không thể tiếp tục ngồi ở đó nữa mà cúi người tới gần tế đàn. Hắn biết rõ, một khi những thi hài này hội tụ lại, do sự ảnh hưởng của sương đỏ kia, chúng nó nhất định sẽ phát hiện ra mình. Khi đó kiểu gì
cũng sẽ lặp lại cảnh tượng rơi vào giữa biển thi hài, đến lúc đó sẽ cửu tử nhất sinh. Hiện nay, đường thoát duy nhất có lẽ chính là tế đàn ở phía trước, nên dù tế đàn này vô cùng nguy hiểm nhưng Vương Bảo Nhạc cũng không còn lựa chọn nào khác.
"Đừng có tới đây chứ!"
Sắc mặt của Vương Bảo Nhạc vô cùng khó coi. Trong lúc nhanh chóng đi về phía trước, hắn chợt đổi sắc cúi đầu nhìn về phía núi thi hài bên dưới trụ gỗ. Chẳng biết tại sao những con rối vận chuyển thi hài không để ý, nhưng Vương Bảo Nhạc cũng thấy rõ, trên núi thi hài kia thình lình có hơn bốn mươi đạo thân ảnh đang tới gần tế đàn.
Những thân ảnh kia vô cùng quen thuộc với Vương Bảo Nhạc, đúng là đám người Phùng Thu Nhiên, Triệu Nhã Mộng, Khổng Đạo, Hứa Minh, Lục Vân và nám tu sĩ Nguyên Anh.
"Bọn họ đã nấp ở đây bao lâu rồi?'
Vương Bảo Nhạc dừng bước, sau khi đảo qua mắt qua, thấy trong tay Phùng Thu Nhiên cầm một viên bảo thạch phát ra ánh sáng ngũ sắc thì hắn chợt hiểu ra. Rõ ràng nhóm người này lẩy Phùng Thu Nhiên dẫn đàu, do cô ấy triển khai thủ đoạn gì đó nên đã ẩn thân, từ trình độ nào đó thì không bị những con rối kia phát hiện.
“Chắc là bọn họ cũng tới đây lâu rồi, sau đó chọn cách đứng quan sát như ta, nhưng vì phấn hoa trong thế giới thi hài này bộc phát nên không thể không tiến tới!”
Vương Bảo Nhạc lập tức đoán ra nguyên do, đồng thời cũng nhìn kĩ Triệu Nhã Mộng và Khổng Đạo ở giữa đám người.
Thấy cả hai đều bình yên vô sự, trong lòng Vương Bảo Nhạc cũng nhẹ nhõm hơn hẳn. Hắn nhìn ra mặc dù những người bên dưới đều tiêu tụy, nhưng không có thương thế gì. Hiển nhiên, dù chặng đường này cũng gặp nhiêu sự cố, nhưng nhờ có tu vi Thông Thần của Phùng Thu Nhiên che chở nên xem như hữu kinh vô hiểm. Chẳng qua, do
uy áp của bản thân trụ gỗ cùng với nơi Vương Bảo Nhạc đứng lại là nơi mà mọi người không thể tưởng tượng nổi, nên dù hắn nhìn thấy tất cả đều không chú ý tới Vương Bảo Nhạc.
Lúc này, tất cả đều đang dè dặt đi tới, Vương Bảo Nhạc cũng không tiện gọi bọn họ nên hắn vừa để ý động tĩnh của mấy người Phùng Thu Nhiên vừa từ từ đi thẳng tới trước.
Cứ như vậy, hai bên ở hai vị trí cao thấp khác nhau cùng tới gần tế đàn. Khi vô số thi hài di chuyển tới gần khiến mặt đất rung chuyển vì phấn hoa thì hai bên cũng đã tới sát bên cạnh tế đàn.
Vừa đến gần đây thì đã có mùi máu tanh đập thẳng vào mặt, lại có một cỗ uy áp kẻ sống chớ đến gần bao trùm tâm thần của mọi người khiến cho không ít tu sĩ bên dưới cũng run rẩy và sợ hãi theo bản năng dù đã có Phùng Thu Nhiên bảo vệ. Vương Bảo Nhạc cũng biến sắc, cúi đàu nhìn về phía Phùng Thu Nhiên.
Ngay khi hắn nhìn qua thì Phùng Thu Nhiên đột nhiên giơ tay lên bấm niệm pháp quyết chỉ một ngón, lại có một lá bùa phát ra ánh sáng chói mắt từ từ bay ra từ túi trữ vật của cô. Lá bùa này như đã tồn tại từ rất lâu, trên đó phát ra khí tức vô cùng tang thương, lại có uy áp kinh thiên khiển Vương Bảo Nhạc cảm giác như nhìn thấy cường giả Hành Tinh cảnh phát ra, khiển hô hấp của hắn trở nên dồn dập hơn.
Đúng lúc này, Phùng Thu Nhiên đột nhiên cắn chóp lưỡi phun một búng máu lên lá bùa đó. Lá bùa lập tức bốc cháy, một con chim lửa bay ra từ bên trong, toàn thân con chim này do lửa tạo thành. Sau khi xuất hiện đã hót một tiếng vang vọng khắp thiên địa, bay thẳng đển chỗ cối xay.
"filepos0013907323">

Bạn cần đăng nhập để bình luận