Tam Thốn nhân Gian

Chương 321

Chương 321Chương 321
ĐÁNH CHẾT TA CŨNG KHÔNG
NÓI!
! ! T T ả?"
Trong bóng tối, đột nhiên nghe Lý Uyển Nhi nói vậy, Vương Bảo Nhạc ngẩn ra, sau đó lập tức cảnh giác hỏi thử.
"Lý Uyển Nhi, chắc là sẽ có người tới cứu chúng ta thôi, cô... cô đừng nghĩ quẩn, chúng ta còn chưa tới lúc phát cuồng trước khi chết đâu."
"Bớt nói nhảm mà cởi đồ ra đi!"
Lý Uyển Nhi bực bội, giọng nói cũng nghiêm hẳn, rõ ràng là do tính cách cường thế của cô của cô tạo thành.
"Tại sao chứ, cô lạnh thì ta cũng lạnh mà."
Vương Bảo Nhạc nghe xong thì lập tức bực mình, mặc dù hắn da dày thịt béo thật nhưng cũng thấy lạnh mà, dù không lạnh cỡ Lý Uyển Nhi nhưng nếu cởi quần áo thì chỉ một lát thôi là hắn đã đông cứng rồi.
Thấy Vương Bảo Nhạc không phối hợp như thế, Lý Uyển Nhi nhíu mày. Lúc này, cô đã quen với bóng tối, mặc dù không thể nhìn rõ mồn một nhưng vẫn xác định được chỗ của Vương Bảo Nhạc nên lạnh lùng nhìn hắn một cái, sau đó hít sâu một hơi như dằn cơn tức xuống rồi nói.
"Vương Bảo Nhạc, nếu cứ tiếp tục như thế, cứu viện còn chưa tới thì chúng ta đã chết rét trước rồi nên chúng ta phải sưởi ấm cho nhau cái đã!"
"Mà thế thì phải cởi quần áo ra!"
Lý Uyển Nhi nói xong thì chủ động cởi quân áo ra, tiếng xột soạt vang lên, Lý Uyển Nhi run run nhưng vẫn kiên định cởi hết ra.
Có điêu, cô không biết dù linh khí bị chặn nhưng tầm mắt của Vương Bảo Nhạc vẫn có thể nhìn thấy rõ hơn mình, tuy không rõ mồn một nhưng vẫn thấy đại khái.
Trước mắt hắn đột nhiên xuất hiện một thân hình trắng nõn giống như bóng lưng mà trước đó hân đã thấy. Vóc dáng của Lý Uyển Nhi vô cùng bốc lửa, tuy vẫn còn mặc đồ lót nhưng theo Vương Bảo Nhạc thấy thì có vẻ chúng nó nhỏ hơn vài số, hai quả đào mọng và thân hình hồ lô kia đều khiến cho hô hấp của hắn trở nên dồn dập hơn, cảm thấy thân thể nóng lên.
"Hửm? Hóa ra là làm vậy có thể sưởi ấm à...”
Vương Bảo Nhạc ho khan một tiếng giả vờ thở dài như đang do dự, cuối cùng mới cắn răng một cái.
"Thôi vậy, coi như ta cứu người vậy!”
Sau khi có giác ngộ cao thượng này, Vương Bảo Nhạc lập tức đứng lên cởi đồ còn nhanh hơn cả Lý Uyển Nhi, gần như chỉ chớp mắt đã cởi ra hết... Đương nhiên là vẫn còn mặc đồ lót rồi.
"Rồi sao nữa? Cô làm hay tôi làm? Tu vi của ta không cao như cô, không thấy gì cả, cô ở đâu thế?"
Vương Bảo Nhạc chớp mắt, cảm thấy lúc này đúng là vô cùng kích thích...
Lý Uyển Nhi tin Vương Bảo Nhạc không thấy gì bởi vì cô cảm thấy đúng là tu vi của mình cao hơn Vương Bảo Nhạc mà cũng chỉ thấy mờ mờ nên Vương Bảo Nhạc càng khỏi phải nói.
Thực ra, đây cũng là lý do khiến cô quyết định sưởi ấm cho nhau. Lúc này, thấy Vương Bảo Nhạc đứng lên cởi đồ xong lại ngồi xuống, Lý Uyển Nhi cắn răng đứng dậy đi tới chỗ hắn, càng đến gần thì cô lại càng cảm nhận được nhiệt độ nóng rực phát ra từ trên người hắn.
Nó giống như một mồi lửa khiến cho Lý Uyển Nhi đang nhích từ từ bỗng nhanh chóng tới gần, còn Vương Bảo Nhạc thì tim đập thình thịch, miệng đắng lưỡi khô, trong lòng liên tục hít sâu, cảnh tượng trước mắt thật sự quá kích thích với hắn.
Lý Uyển Nhi đúng là người có vóc dáng nóng bỏng nhất mà hắn từng gặp trong suốt hai mươi nám cuộc đời. Đôi chân thon dài, thân thể trắng muốt, những đường cong tuyệt vời kia, nhất là ban dẫu cô còn bước tới từ từ, về sau lại nhanh chóng đến gần khiến Vương Bảo Nhạc còn chưa sẵn sàng đã bị một thân thể mềm mại lạnh lẽo áp sát vào ngực.
Thân thể lạnh lẽo này tạo thành đối lập rõ ràng với thân thể nóng rực của hắn khiến Vương Bảo Nhạc giật mình một cái, Lý Uyển Nhi lại vươn tay ôm chặt lấy hắn theo bản năng.
'Này...'
Vương Bảo Nhạc ngu người hoàn toàn, hai bàn tay giơ lên lúng túng không biết nên đặt ở đâu, hô hấp cũng dồn dập hơn, đồng thời còn há miệng không biết nên nói gì cho phải.
"Bây giờ ngươi có thể phủ quàn áo lên người chúng ta rồi đấy!"
Lý Uyển Nhi hít sâu một hơi, lạnh lùng nói.
Vương Bảo Nhạc ho khan vài tiếng, lúc này hắn cũng định thần lại, nghĩ đến chuyện Phật Tổ lấy thịt mình cho chim ưng ăn, nay mình cũng chẳng khác gì, thế là hắn lập tức thấy bản thân vô cùng cao thượng nên vội quơ lấy quần áo ở bên cạnh quấn lên người mình với Lý Uyển Nhi thật kín, hai cánh tay cũng buông xuống, đặt lên chỗ nhiều thịt nhất trên người Lý Uyển Nhi.
Lý Uyển Nhi lập tức nhíu mày, hai mắt lóe hàn quang, đang định nổi cơn tam bành, nhưng thực tế bàn tay của Vương Bảo Nhạc rất ấm áp... nên cô im lặng một lúc, sau đó cúi đầu không để ý nữa.
Cứ thế, Lý Uyển Nhi im lặng, Vương Bảo Nhạc cũng không nói gì, thời gian từ từ trôi qua, trong quá trình sưởi ấm lẫn nhau để miễn cưỡng chống lại cái rét này, khí tức của họ cũng quyện vào nhau, xộc vào mũi của đối phương.
Một mùi hương thoang thoảng liên tục chui vào mũi Vương Bảo Nhạc khiến nhịp tim dồn dập mà hắn cố gắng dùng nghị lực để khắc chế phải đập mạnh Lân nữa nên hai tay theo bản năng véo mạnh vài cái, sau đó hắn giật mình định dừng lại thì chợt phát hiện hô hấp của Lý Uyển Nhi cũng dồn dập hơn, nên hắn cúi đầu xuống nhìn lén, thấy mặt của Lý Uyển Nhi đã đỏ bừng lên.
Điêu này cộng thêm phản ứng của Lý Uyển Nhi giống như ma quỷ hút hồn Vương Bảo Nhạc, hắn chớp mắt thầm nghĩ, lẽ nào đây là Lý Uyển Nhi đang bật đèn xanh cho mình?
’’Thôi, mình đây là vì cứu cô ta, dù có hy sinh bản thân thì đã sao chứ, Vương Bảo Nhạc ta đây không phải kẻ ích kỷ!’’
Lòng thầm cảm khái, Vương Bảo Nhạc đang định làm tiếp nhưng lại phát hiện mặt Lý Uyển Nhi đã có dấu hiệu khôi phục bình thường nên hắn vô thức véo thêm cái nữa, toàn thân Lý Uyển Nhi lập tức run lên, mặt lại đỏ bừng.
”GÌ thế này?”
Vương Bảo Nhạc chớp mắt nhìn Lý Uyển Nhi đã nhắm chặt hai mắt, mặt mày đỏ rực nhưng vẫn im lặng, tim hắn đập rộn lên, ma xui quỷ khiến thế nào lại nhích tay lên.
Thân thể Lý Uyển Nhi lập tức cứng đờ nhưng vẫn im lặng không từ chối... Điêu này càng khiến hô hấp của Vương Bảo Nhạc dồn dập hơn nhưng chẳng bao lâu sau giọng nói lạnh lẽo của Lý Uyển Nhi đã vang lên.
"Nếu như ngươi không muốn lúc được cứu xong nhưng trên người lại thiếu vài bộ phận dư thừa thì cứ tiếp tục đi!"
Giọng nói vô cùng lạnh lẽo, Vương Bảo Nhạc nghe thấy xong thì lập tức cứng người, vội ho một tiếng, sau khi suy nghĩ cẩn thận thì không dám làm bậy nữa.
Cứ thế, hai người im lặng nằm trong mật thất, chỉ có tiếng hít thở của đối phương và tiếng rên rỉ ở bên ngoài liên tục vang lên khiến cho cả hai ôm nhau chặt hơn.
"Nói chuyện gì đi, ta nghe Lý Tú nói lúc ở Mặt Trăng thiếu chút nữa đã bị ngươi giết chết đúng không?"
"Ta giết hắn á? Là tên nhóc đấy thấy ta dễ bắt nạt nên muốn tới giết ta, sau này ta đại nhân đại lượng nên mới thả hắn ấy chứ!"
Vương Bảo Nhạc nghe xong thì lập tức bất mãn, ngẫm nghĩ một lúc thì lại kể chuyện ở bí cảnh Mặt Tráng cho Lý Uyển Nhi nghe, tất nhiên là trừ những bí mật riêng của hắn rồi.
Cứ thế, cả hai vừa sưởi ấm cho nhau vừa thấp giọng trò chuyện, đầu tiên là Vương Bảo Nhạc nói, sau đó là Lý Uyển Nhi.
Sáng hôm sau, sương đỏ kéo dài suốt một đêm ở bên ngoài biến mất, Vương Bảo Nhạc và Lý Uyển Nhi lập tức cảm ứng được linh khí trong cơ thể đang nhanh chóng phục hồi. Cùng lúc đó, tầm nhìn của họ cũng rõ ràng hơn.
Linh khí khôi phục cũng khiến cho cả hai không cần sưởi ấm cùng nhau nữa nên Lý Uyển Nhi rời khỏi Lông ngực của Vương Bảo Nhạc, đứng dậy quay lưng về phía hắn để mặc đồ vào, chẳng thèm để ý đến ánh mắt của hẳn.
Nhìn bóng lưng của Lý Uyển Nhi, trái tim vốn đã bình tĩnh của Vương Bảo Nhạc lại loạn nhịp Lân nữa nên hắn cũng tranh thủ mặc đ'ô vào. Sau khi cả hai đã quân áo chỉnh tề, Lý Uyển Nhi lại khôi phục hình tượng ban đầu, ánh mắt lạnh lùng như một ngọn núi báng nghìn năm không tan.
"Vương Bảo Nhạc, nếu ngươi dám tiết lộ chuyện này..."
Lý Uyển Nhi nói đến đây thì ánh mắt lóe hàn quang, bàn tay phải đánh lên bức tường bên cạnh khiến nó vỡ vụn, một cỗ khí tức Trúc Cơ đại viên mãn, thậm chí còn cao hơn trước kia 'âm ẵm bộc phát.
Vương Bảo Nhạc nhíu mày, trong lòng thâm bực, cảm thấy rõ ràng đây là lời thoại của mình, thế mà lại bị đối phương giành mất. Hắn bực bội toan mở miệng nhưng trong tay Lý Uyển Nhi lập tức xuất hiện một thanh chiến phủ khổng lồ... thứ này đúng là Pháp Binh cấp bảy!!
Thấy thanh pháp binh này, Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, hai mắt chớp chớp, cảm thấy lúc này mình hèn một chút cũng chẳng chết ai nên lập tức vỗ ngực bôm bốp.
"Yên tâm đi, có đánh chết thì ta cũng không nói chuyện này với bất kỳ ai đâu!"
"filepos0007474728">

Bạn cần đăng nhập để bình luận