Tam Thốn nhân Gian

Chương 868

Chương 868Chương 868
CÔ NÀNG NÀY KHÔNG TỆ!
Lúc trước, vì lo những người bạn này ra ngoài chấp hành nhiệm vụ mà mang theo phân thân thần niệm của mình sẽ bị người khác phát hiện, để không dẫn tới nguy hiểm và phiền toái không cần thiết cho họ nên hắn đã cắt đứt liên lạc, biến nó thành một tồn tại độc lập. Như thế sẽ có thể che giấu ở mức độ cao nhất, không để người ngoài phát hiện.
Điểm xấu chính là những thẫn niệm này giống như lục bình không rễ, sẽ không thể sinh ra biến hóa sau khi Vương Bảo Nhạc trở nên mạnh mẽ hơn, nên đến nay nó vẫn ở trình độ Thông Thần mà thôi.
Nay cảm ứng được nó khiến cho tâm thân của Vương Bảo Nhạc chấn động không
thôi, hắn lập tức bay thẳng đến nơi phát ra dao động thần niệm!
“Là ai đây? Triệu Nhã Mộng? Lâm Thiên Hạo? Lý Vô Trần? Liễu Đạo Bân? Hay là Kim Đa Minh đây?”
Trước khi Vương Bảo Nhạc rời khỏi Trái Đất, chính phủ Liên Bang từng bí mật tiến hành một kế hoạch tên Ám Yến. Kế hoạch này vào hàng tuyệt mật, nên có rẫt ít người biết được. Với địa vị của Vương Bảo Nhạc ở Liên Bang lúc đó thì đương nhiên là có đủ tư cách để được biết.
Hắn còn nhớ rõ, trong hồ sơ tuyệt mật có liệt kê những nơi từng xuất hiện những Tân xuất hiện hoặc biến mất thẫn bí trên Trái Đất.
Cũng như vị Lâm thành chủ cha của Lâm Thiên Hạo cũng biến mất trong lúc diễn ra cuộc chiến hung thú trên Trái Đất, sau khi trở về thì tu vi đã mạnh hơn trước rất nhiêu, sau khi trải qua phán đoán thì tiêm lực của ông cũng vô cùng lớn.
Có không ít người gặp phải chuyện tương tự như vậy, ngay cả Trác Nhất Tiên được Vương Bảo Nhạc gặp phải lúc trước cũng vậy. Thậm chí ngay cả Tạ Hải Dương cũng bị Liên Bang hiểu lầm, cho rằng hắn là một trong những người mất tích bí ẩn. Nhưng dù sao thì chuyện này cũng được Liên Bang coi trọng. Ngoài ra cũng là vì mấy tên Nguyên Anh của ván minh Thần Mục trước kia đã lẻn vào Liên Bang, chẳng những cướp đoạt Tinh Nguyên trên sao Thủy mà còn dùng một loại virus chưa biết nào đó để hủy diệt nó.
Tất cả những việc này khiến Liên Bang rất lo lắng cho an nguy của ván minh, hơn nữa sau khi dung hợp cùng Thương Mang Đạo Cung thì thực lực của Liên Bang cũng gia tăng không ít. Lại càng cảnh giác với những nền văn minh trong các tinh hệ khác hơn. Tổng hợp tất cả mọi nhân tố lại, cuối cùng mới cho ra kế hoạch Ám Yến này trong sự phối hợp của Thương Mang Đạo Cung.
Bọn họ sẽ đưa phần lớn đệ tử Liên Bang đáng tin vào những nơi có thể làm cho người ta mất tích kia, phẫn còn lại thì tuyền tống ra khỏi Liên Bang, để họ lấy được tạo hóa ở bên ngoài, đồng thời cũng khảo sát những nền văn minh khác ở quanh Liên Bang, tiến tới ẩn nấp trong đó để làm ám tử.
Với thực lực vốn có của Liên Bang thì khó mà làm được điêu này, nhưng có Thương Mang Đạo Cung giúp đỡ nên tất cả cũng xem như thuận lợi.
Vương Bảo Nhạc năm đó sợ sẽ có nguy hiểm, nên thân là người mạnh nhất lúc đó, hắn đã phân ra một vài phân thân cho những người bạn tốt của mình.
Nhưng hắn thật sự không thể ngờ lại cảm nhận được thần niệm mà mình từng đưa ra ngay giữa chiến trường của Thiên Linh Tông và Tử Kim Tân Đạo Môn thế này, chuyện này khiến hắn lập tức biến sắc, trong lòng lại càng sốt ruột hơn. Bởi vì Vương Bảo Nhạc hiểu rõ, chỉ có hai loại
người có thể sở hữu thần niệm của mình!
Một là những người bạn thân mà mình tự tay tặng thần niệm năm đó!
Loại còn lại... chính là kẻ đã cướp thân niệm, hai tay vấy máu của bạn mình!
Cho nên Vương Bảo Nhạc lập tức lao thằng tới chỗ thẫn niệm xuất hiện trong thần thức của mình với tốc độ nhanh như sấm chớp.
Khoảng cách giữa hắn và thần niệm cũng không xa lắm, với tu vi của Vương Bảo Nhạc hôm nay thì tất cả quá trình chỉ diễn ra trong nháy mắt mà thôi. Chỉ chớp mắt thì thân ảnh của hắn đã xuất hiện ngay trước mặt những tu sĩ Thiên Linh Tông đang liên tục rút lui kia.
Sự xuất hiện của hắn lập tức khiến cho tu sĩ hai bên giật mình, đệ tử Thiên Linh Tông có phản ứng này thì cũng bình thường. Còn đệ tử Tử Kim Tân Đạo Môn... rõ ràng việc Vương Bảo Nhạc lấy ra hơn một nghìn
pháp hạm lúc tước đã khiển cho thân phận và địa vị của hẳn lên đến đẳng cấp không tăm thường trong lòng mọi người. Từ góc độ nào đó thì cũng có thể xếp vào hàng ngang với Hành Tinh, nên vừa thấy hắn đến thì tâm thần của mọi người đều chấn động.
“Long Nam Tử tiên bối!”
“Bái kiến tiền bối!”
Những đệ tử Tử Kim Tân Đạo Môn kia đều tranh thủ bái kiến, Vương Bảo Nhạc không để ý đến họ. Hắn chỉ quét mắt nhìn về phía hơn mười đệ tử Thiên Linh Tông đang căng thẳng tột độ kia.
Rõ ràng những người này cũng biết là đường sống của mình đã dứt, nếu như trước khi Vương Bảo Nhạc tới thì bọn họ cảm thấy mình ít nhiêu gì cũng còn khả năng chạy trốn. Nhưng hiện tại, bọn họ
đều cười thảm đầy tuyệt vọng và đắng chát, đồng thời cũng thấy khó hiểu vô cùng. Phải biết rằng chiến trường lớn như vậy, Linh Tiên cũng có cả đống, nhưng không biết tại sao vị Long Nam Tử vô cùng cường hãn này lại chọn đám tiểu nhân vật như họ.
Trong số hơn mười tu sĩ Thiên Linh Tông này, tu vi cao nhất cũng chỉ tới Nguyên Anh mà thôi.
Cũng ngay khi đệ tử Tử Kim Tân Đạo Môn bái kiến, đệ tử Thiên Linh Tông rơi vào tuyệt vọng, Vương Bảo Nhạc quét mắt nhìn qua từng người, cuối cùng rơi vào trên người một cô gái trong nhóm đệ tử Thiên Linh Tông này!
Cô gái này... tướng mạo cũng được, vóc dáng cũng không tệ, mặc dù tổng thể cũng không tính là hoàn mỹ, nhưng cũng xem như dễ nhìn, Vương Bảo Nhạc phát hiện dao động thẫn niệm của mình ngay trên người cô gái này, dao động rất nhỏ, người ngoài khó mà phát hiện ra, thậm chí nếu
như tu sĩ Hành Tinh không nhìn kĩ thì cũng không thể nhận ra.
Dù sao thần niệm này cũng đã cắt đứt liên hệ cùng Vương Bảo Nhạc, nói nó là pháp bảo cũng được. Nếu không phải có cảm ứng đến từ cõi u minh thì e là Vương Bảo Nhạc cũng không thể cảm nhận được, nên đến lúc này mới dám xác định. Nhưng gương mặt của cô gái này rất xa lạ, nên cụ thể ra sao thì cần phải phân biệt rõ ràng mới biết được. Nhưng nơi này lại không phải chỗ thích hợp để phân biệt thân phận.
Vương Bảo Nhạc không khỏi nheo mắt lại, nữ tu sĩ Thiên Linh Tông bị hắn nhìn chằm chằm cũng trắng bệch hết cả mặt, trong mắt đẫy vẻ bi ai tuyệt vọng. Cô cảm nhận được ánh mắt của Vương Bảo Nhạc, khiến cô có cảm giác giống như tất cả bí mật đều bị phơi bày vậy.
Nên... trong sự căng thẳng của tu sĩ hai bên, Vương Bảo Nhạc đột nhiên cười lớn giơ tay ra trảo một cái. Một cỗ cự lực ầm 'âm tản ra, bao phủ lấy cô gái kia. Không để
cô ta kịp giãy giụa thì đã bị Vương Bảo Nhạc túm lấy. Hắn không trực tiếp nhét cô ta vào túi trữ vật mà là nhét vào pháp hạm nẳm trong túi trữ vật của mình, như vậy thì có thể bảo đảm cô ta sẽ không gặp bất kỳ nguy hiểm nào khi ở trong túi trữ vật.
Làm xong những chuyện này thì Vương Bảo Nhạc lập tức xoay lưng định bỏ đi, nhưng thấy ánh mắt ngỡ ngàng và khó hiểu của tu sĩ hai bên đối với hành vi bắt một nữ tu Thiên Linh Tông của mình, Vương Bảo Nhạc bèn ho khan một tiếng. Mặc dù giải thích với họ cũng chẳng để làm gì, nhưng cân nhắc đến chuyện rất có thể thân phận của cô gái này chính là bạn tốt của mình, nên Vương Bảo Nhạc vẫn thản nhiên nói.
“Cô nàng này không tệ, ta định đưa về làm lô đỉnh, còn những người khác... tiễn bọn họ lên đường đi!” Vương Bảo Nhạc nói xong thì xoay người rời đi. Sau khi hắn đi, đệ tử Tử Kim Tân Đạo Môn vẫn nghệch mặt ra vì thắc mắc tiếp tục ra tay, một trận
chém giết lại tiếp diễn. Không bao lâu sau... hơn mười Thiên Linh Tông kia đều không trụ nổi nữa mà Lân lượt toi mạng.
Cùng lúc đó, đến đây thì trận chiến này cũng xem như chấm dứt. Trong lúc cả đám đệ tử Thiên Linh Tông không tiếc mọi thứ để bỏ chạy, mặc dù tử thương vô số, nhưng vẫn có một nửa tu sĩ trốn ra khỏi chiến trường. Mà sự thất bại của Thiên Linh Tông ở chỗ Tử Kim Tân Đạo Môn cũng vẽ lên một nét tạm dừng ngắn ngủi trong Lân xâm lược văn minh này.
Nhưng rõ ràng tất cả chỉ mới là mở đầu cho chiến tranh, lão tổ tân đạo cũng nhanh chóng quay về. ông ta không thể nào làm gì được vị Hữu trưởng lão kia, sau khi đuổi theo một đoạn thì chọn bỏ cuộc. Sau khi trở về, tuy ông ta có ý tránh né Vương Bảo Nhạc, nhưng thân là người đến đây trợ giúp, từ góc độ nào đó lại còn giải cứu Tử Kim Tân Đạo Môn nên địa vị của Vương Bảo Nhạc không hề thấp.
Nhất là đám người quân đoàn thứ nhất và đại quản gia đều lấy Vương Bảo Nhạc làm đầu. Quan trọng hơn hết là trên đường trở v'ê, do phong ấn đã được giải trừ nên ông ta đã lập tức liên hệ với lão tổ Chưởng Thiên, cũng biết được sự cường hãn của Vương Bảo Nhạc từ miệng đối phương. Điều này khiến cho trong lòng ông ta chấn động không thôi. Nên dù bụng dạ không ưng, nhưng ông ta cũng không thể không mỉm cười thật tươi để thể hiện lòng biết ơn của mình.
“Long Nam Tử, đa tạ!” Lão tổ tân đạo mỉm cười, khách khí mở miệng, Vương Bảo Nhạc cũng mỉm cười đáp lễ.
“Ha ha, tất cả mọi người đều là người một nhà, lão tổ ngài khách khí quá rồi. Nhưng mà... ngài định khi nào thì trả lại cho ta nhỉ? Hơn 200 chiếc pháp hạm của ta, mỗi chiếc đều là do ta nhịn ăn nhịn uống, vất vả để dành được đấy...”
Lão tổ tân đạo lập tức lên máu, da mặt co giật vài cái, trong lòng tức giận mắng mỏ
tên khốn này đúng là nhân lúc cháy nhà để hôi của...
"filepos0018501790">

Bạn cần đăng nhập để bình luận