Tam Thốn nhân Gian

Chương 259 PHẢN CHỦ?

Chương 259 PHẢN CHỦ?Chương 259 PHẢN CHỦ?
CÓ kẻ bỏ mạng, có người bỏ cuộc, cũng có kẻ vẫn cứng đầu truy đuổi bởi vì mức độ phát sáng của linh nguyên trên người Vương Bảo Nhạc thật sự đã vượt xa khái niệm ánh đuốc rồi. Nó tựa như một ngọn núi lửa bùng nổ sáng rực một góc trời, bất kỳ tu sĩ nào có mặt trong phạm vi hai ngàn dặm xung quanh đều có thể lập tức phát hiện và cảm ứng được.
Khoảng cách xa một chút thì đành thôi nhưng ngay khi cảm ứng được cỗ linh nguyên này thì những người trong phạm vi vài trăm dặm quanh đó đều rục rịch, trở nên điên cuồng hơn. Cho dù biết rõ có thể sẽ thành công cốc nhưng sự tham lam lẫn tâm lý án may của con người lại khiến bọn họ đồng loạt đổ xô về phía linh nguyên.
Ví như những đệ tử khác của Tinh Hà Lạc Nhật Tông vậy, gần chỗ Vương Bảo Nhạc
lúc này cũng có đến bảy tám chục người. Mặc dù cả đám tách ra phân tán khắp nơi, hành động riêng lẻ trong bí cảnh Mặt Trăng nhưng ngay lúc này đây, trong mắt của bọn họ đều lóe đầy hàn quang, tập trung lao nhanh về một phía.
Ngoại trừ Tinh Hà Lạc Nhật Tông ra thì còn có cả ngũ thế thiên tộc. Rõ ràng, không phải tất cả đệ tử của ngũ thế thiên tộc đều biết rõ việc đang diễn ra ở phần sau của Mặt Trăng. Dù sao thì ngũ thế thiên tộc cũng là do rất nhiều gia tộc tạo thành. Thực ra, giữa bọn họ cũng có cạnh tranh và bất hòa với nhau, cho nên trong bí cảnh lúc này cũng có không ít đệ tử của ngũ thế thiên tộc đang ra sức tìm kiếm cơ duyên và mảnh vỡ Trúc Cơ. Bây giờ phát hiện ra linh nguyên khổng lồ như thế thì bọn họ đều cảm thấy huyết quản sục sôi, lao thẳng đến nơi đó, Vũ Hóa Tiên Thiên Tông cũng thế. Ngoại trừ ba thế lực này ra thì còn có con cháu dòng dõi của các thành chủ trong nghị viên hội và những thế lực nhỏ phụ thuộc vào nghị viên hội. Bọn họ cũng có hơn trăm người đang phân tán trong phạm
vi hai ngàn dặm này. Dù phân tán nhưng bọn họ cũng chọn cách chạy đến chỗ linh nguyên hệt như những thế lực khác, trong đó cũng có cả những người có thân phận tôn quý như Lý Tú. Ngoại trừ hán ra thì còn có hai người nữa, một người là cháu trai của Thành chủ thành Càn Thiên, người khác thì là cháu của Thành chủ thành Vĩnh Lạc.
Hai người này vốn tính hống hách, độc đoán, lúc trước cũng từng tham gia tiệc Phiêu Miễu quả, đến đây cũng một lòng quyết Trúc Cơ cho bàng được, nay đã phát hiện ra linh nguyên thì sao mà từ bỏ cho được.
Cứ thế, các thế lực khắp nơi tập trung lại, lấy Vương Bảo Nhạc làm trung tâm, tạo thành một dòng xoáy khổng Lô. Dòng xoáy này ầm ầm chuyển động khắp ngàn dặm.
Mà hiện giờ, trung tâm của dòng xoáy này là Vương Bảo Nhạc đang nhanh chóng chạy thẳng về phía trước, im lặng tính toán thời gian. Mặc dù hắn không để ý mấy chuyện quyết đấu sống chết cho lắm
nhưng dù sao cũng không phải kẻ ưa giết chóc, cho nên lựa chọn hàng đầu của hắn chính là có thể giải quyết nguy cơ mà không cần phải giết chóc.
Hắn vốn có suy tính thế này, chỉ cần có thể tìm được cơ hội rút ra được ba ngày thì hắn sẽ lập tức đi Trúc Cơ ngay. Nghĩ thì dễ rồi nhưng muốn làm thật thì vẫn khá phiên toái.
Cũng như lúc này đây, Vương Bảo Nhạc đang nhanh chóng bỏ chạy lại như có cảm ứng, đột nhiên giơ tay phải lên chặn ở sau lưng, linh lực tản ra, bàn tay phải phát ra tia sét chộp được một thanh phi kiếm đang xé gió bay đến.
Toàn thân thanh phi kiếm này chỉ đen nhánh một màu, trên lưỡi kiếm còn lấp lánh ánh sáng kỳ lạ tựa như bị bôi kịch độc. Lúc này, nó đã bị Vương Bảo Nhạc dùng linh lực ngăn cản, đồng thời lại có ánh điện chạy dọc theo thanh phi kiếm nọ. Hắn cũng không hề chần chừ, hất mạnh một cái, thanh phi kiếm này đến thế nào thì lập tức quay về như thế ấy...
Tất cả diễn ra vô cùng trôi chảy, lại cực kỳ nhanh gọn. Chỉ trong nháy mắt đã có một tiếng hét thảm vang ra từ trong khu rừng, theo đó là một đạo thân ảnh ôm ngực nhanh chóng lùi lại.
Còn chưa lùi lại được bao xa thì thân thể của kẻ đó đã run lên một cái, toàn thân biến thành màu xanh lam, ngã phịch xuống đất, tắt thở bỏ mạng.
Trên mi tâm của kẻ đó đột nhiên toác ra một lỗ nhỏ, con muỗi màu xám bay ra, sau đó ẩn mình vào xung quanh Vương Bảo Nhạc.
“Lại thêm một tên.”
Sắc mặt của Vương Bảo Nhạc vô cùng lạnh lẽo. Hắn nhận ra quần áo trên người đối phương là của Tinh Hà Lạc Nhật Tông. Suốt đoạn đường này, trừ thiếu niên áo đen kia ra thì hắn đã gặp phải rất nhiêu đệ tử của Tinh Hà Lạc Nhật Tông.
Cả đám đều có thân pháp quỷ dị, bản lĩnh ẩn nấp vô cùng xuất thăn nhập hóa, lại giỏi
đánh lén. Nếu không phải Vương Bảo Nhạc có được tầm mắt của đàn muỗi thì khó mà phát hiện ra được chính xác.
Vương Bảo Nhạc mặc kệ cái xác kia, đang định quay lưng chạy tiếp vào sâu bên trong thì ánh mắt chợt lóe lên một cái. Thân thể của hắn đột nhiên lùi về phía sau. Gần như ngay khi hắn lùi lại thì lập tức có hơn mười đạo ánh sáng thuật pháp bắn ra từ hai bên trái phải, 'âm 'âm bắn tới với tốc độ cực nhanh, trực tiếp đánh nát cây cối xung quanh khiến cho nơi Vương Bảo Nhạc đứng khi nãy rung chuyển dữ dội, cây cối đổ ngã khắp nơi.
Nếu không phải Vương Bảo Nhạc tránh né nhanh thì nhất định đã bị hơn mười đạo thuật pháp này đánh trúng rồi.
Ngay khi hắn lùi lại thì lập tức có hơn hai mươi người lao ra từ cánh rừng xung quanh, phần lớn đều là người của ngũ thế thiên tộc. Mặc dù không cùng gia tộc với nhánh người mà Vương Bảo Nhạc đã gặp phải lúc trước nhưng sát khí và vẻ tham lam hiện rõ trong mắt của chúng lại không
khác gì mấy.
Bọn chúng cũng không hề nói gì với nhau, ngay khi vừa xuất hiện thì cả đám đã nhào thẳng đến chỗ Vương Bảo Nhạc. Bọn họ chưa từng gặp mặt nhau, cũng không hề có thù oán gì nhưng hiện tại, bất kỳ người nào sở hữu linh nguyên cỡ này đều là kẻ thù trong mắt người khác!
Còn chuyện sau khi cướp được linh nguyên từ tay Vương Bảo Nhạc sẽ gặp phải cảnh ngộ gì thì gần như chẳng ai nghĩ đến, nhất là khi sự tham lam trào dâng che kín lý trí thế này, cứ cướp trước rồi tính sau.
Vương Bảo Nhạc cũng không phải kẻ chùn tay mềm lòng. Dù hắn không có thói hiếu sát nhưng nếu đã không thể tranh thủ trốn ba ngày để Trúc Cơ thì lúc này hắn chỉ còn một lựa chọn duy nhất mà thôi.
“Nêu đã không rút thời gian ra được thì cứ giết chóc để tranh thủ thời gian vậy!”
Trong mắt Vương Bảo Nhạc thoáng lóe lên vẻ hung ác. Ngay khi hơn hai mươi tên đệ
tử ngũ thế thiên tộc kia nhào tới thì thân thể của hắn nhoáng lên một cái, tay phải bấm niệm pháp quyết, lập tức bắn ra vô số đạo thiểm hồ, lại có lôi từ tản ra ngập tràn, tiếp theo hóa thành từng thanh kiếm thiểm điện, bắn về phía đám người kia.
Không chỉ thế, thân là Phó Các chủ của Pháp Binh các, Vương Bảo Nhạc có rất nhiêu linh bảo. Dù hôm nay đã dùng hết một phần nhưng vẫn còn không ít, phất tay một cái đã có hơn mười thanh Phi Sương Kiếm và từng viên tự bạo châu lập tức bắn ra vèo vèo. Nhất thời, tiếng nổ mạnh vang vọng khắp khu vực này khiến bốn phương rung chuyển.
Trong hoàn cảnh hỗn loạn này, hơn hai mươi tên đệ tử của ngũ thế thiên tộc kia đều trỗi sát khí, lục tục lấy linh bảo của mình ra và dùng thuật pháp để đối kháng. Thân ảnh của Vương Bảo Nhạc vừa động thì chẳng khác gì lôi long xuất động, chỉ trong nháy mắt đã có tiếng phá không sắc bén vang lên, thân ảnh của hắn chỉ lóe lên một cái đã bay đến trước mặt của một tên,
trực tiếp ra tay không chút do dự.
Dù kẻ kia cũng biến sắc, vội vàng lùi lại muốn tìm cách chống cự nhưng tất cả đều vô dụng. Hắn ta trực tiếp bị Vương Bảo Nhạc đánh trúng ngực, miệng phun máu tươi, lồng ngực bị đánh lõm sâu vào, hét lên một tiếng vô cùng thê lương, thân thể bay ngược ra sau như diêu đứt dây. Còn Vương Bảo Nhạc thì không hề chậm trễ, xoay người đá thêm một cước vào hạ bộ của một kẻ khác. Dù tên này cũng hoảng hốt giơ tay muốn ngăn cản nhưng cũng chẳng ích gì.
Rắc một tiếng, xương tay của hắn ta bị đá gãy nát, sau đó một cước của Vương Bảo Nhạc đã đá thẳng vào hạ bộ của hắn ta. Một tiếng hét thảm the thé cơ hồ như heo bị chọc tiết vang vọng khắp nơi. Toàn thân của tên tu sĩ kia run rẩy vài cái, trực tiếp tắt thở.
Liên tục giết chết hai người, sát khí trên người Vương Bảo Nhạc lại càng đậm hơn. Hắn biết rõ những kẻ này một lòng muốn giết mình cho bằng được, cục diện hiện tại
nếu không phải ngươi chết thì là ta mất!
“Giết!”
Vương Bảo Nhạc hét lớn một tiếng, thân thể lại tiếp tục lao ra với tốc độ cực nhanh, chiến đấu với hơn hai mươi tên kia, nơi hắn đi qua ắt sẽ có kẻ bỏ mạng.
Sau nửa nén nhang, thây đã chất đầy đất, ngũ thế thiên tộc chỉ còn lại có hai tên, mặt mày kẻ nào cũng tái mét, trong mắt ánh lên vẻ sợ hãi và kinh hoảng, dường như đã tỉnh thần lại từ lòng tham lam điên cuồng lúc trước, sau đó cả hai hét lớn một tiếng, vội vàng xoay người bỏ chạy thật nhanh.
Vương Bảo Nhạc cũng thở hồng hộc. Mặc dù trên người chẳng bị thương gì nhiều nhưng chiến đấu với hơn hai mươi tên Chân Tức đại viên mãn như thế cũng rất tốn sức. Có điều, loại tốn sức mệt mỏi này vẫn nhẹ hơn bị Pháp Binh phản phệ nhiều, nằm trong phạm vi Vương Bảo Nhạc có thể thừa nhận nổi.
Vương Bảo Nhạc nheo mắt nhìn hai tên đã
bỏ chạy kia, hắn cũng không định đuổi theo làm gì, đang định rời đi thì chợt nghe thấy một tiếng hét thảm vang lên, chẳng bao lâu sau lại nghe thấy một tiếng nữa.
Điều này khiến cho ánh mắt của Vương Bảo Nhạc lóe lên. Hắn cũng không hề hạ lệnh truy đuổi cho đám muỗi...
Chẳng bao lâu sau, con muỗi màu xám kia bay về, vo ve trước mặt Vương Bảo Nhạc. Sau khi trải qua giết chóc liên tục thì rõ ràng khí tức của con muỗi này cũng đã khác trước. Thậm chí, nếu cảm ứng thật kỹ thì rõ ràng có thể cảm giác được thị huyết chi ý phát ra từ trên người nó.
Thậm chí, lần đầu tiên nó còn dám phát ra từng tiếng vo ve mang theo địch ý và muốn phản phệ ở trước mặt Vương Bảo Nhạc. Gần như ngay khi nó phát ra tiếng vo ve này thì chín con muỗi khác đã lập tức bay đến vờn quanh người Vương Bảo Nhạc, phát ra địch ý giằng co cùng con muỗi màu xám này.
“Ngươi là do ta luyện chế ra mà lại dám có ý muốn phản chủ à? Đúng là gan cùng mình mà!”
Vương Bảo Nhạc hừ lạnh một tiếng, lập tức vận chuyển vỏ kiếm trong cơ thể, lập tức có trói buộc chi lực lan ra bao phủ lấy nó khiến cho con muỗi này run rẩy liên hồi, thân thể xuất hiện dấu hiệu muốn vỡ vụn!
Vương Bảo Nhạc sở hữu vỏ kiếm nên cũng có quýên lực nắm giữ sống chết của con muỗi này!
Hồi lâu sau con muỗi màu xám này mới phát ra ý niệm cầu xin tha thứ. Ý niệm này trực tiếp truyền thẳng vào trong đầu của Vương Bảo Nhạc khiến cho hắn cảm thấy bất ngờ, sau đó lập tức thu hồi sức mạnh của vỏ kiếm.
“Nêu như còn có lần sau thì ta sẽ bóp chết ngươi!”
Vương Bảo Nhạc lạnh lùng cất lời, xoay người chạy vội đi xa.
Con muỗi màu xám nọ đứng im một lúc rồi cũng nhanh chóng bay theo, tiếp tục tản ra xung quanh, cung cấp tầm nhìn và bảo vệ Vương Bảo Nhạc cùng chín con muỗi còn lại.
"filepos0006219596">

Bạn cần đăng nhập để bình luận