Tam Thốn nhân Gian

Chương 492

Chương 492Chương 492
MỤC TIÊU: SAO THỦY
Liên bang vừa đưa ra tuyên bố thì toàn bộ đều chấn động. Trong thời gian một năm ngắn ngủi này, đã có quá nhiêu chuyện xảy ra. Đầu tiên là hạo kiếp trên Sao Thủy, sau đó là Nguyên Anh xuất hiện, rồi có tuyên bố về bom phản linh, tiếp đến là Lý Hành Văn và Đoan Mộc Tước lần lượt tấn chức Nguyên Anh, kế hoạch bách tử Liên bang được triển khai, bắt đầu đổ bộ lên cổ kiếm đồng xanh!
Trong một nám mà có nhiều sự kiện như vậy xảy ra, ngay cả kẻ ngu dốt nhất cũng cảm nhận được sắp có mưa gió kéo tới, đồng thời cũng đoán ra vài manh mối từ những việc này. Nhưng cụ thể ra sao thì chẳng mấy người biết rõ, chỉ có một số ít là biết chân tướng mà thôi.
Vương Bảo Nhạc cũng nằm trong số ít này. Sau khi nhận được thông báo của Liên bang thì hắn vẫn bình tĩnh như thường. Hán chỉ biết một điêu, đó là thời gian thừa lại cho mình chuẩn bị đã không còn nhiều nữa.
“Chỉ có nửa tháng!”
Vương Bảo Nhạc khoanh chân đả tọa trong mật thất. Lúc này, sắc mặt của hắn vô cùng bình tĩnh, cúi đầu nhìn thành quả của mình trong hai tháng này. Trước mặt hấn có đặt khá nhiêu pháp bảo, bất kì món nào trong đây cũng phát ra uy áp kinh người, cực kì bất phàm. Nếu có người đứng bên cạnh thấy những pháp bảo này nhất định sẽ giật mình không thôi.
Bởi vì chúng đều là Pháp Binh!
Nhất là trong đó có ba món, mặc dù khí tức do nó phát ra không phải Pháp Binh nhưng lại cho cảm giác không khác gì mấy. Ba món này Lân lượt là ba thanh phi kiểm với ba màu khác nhau, một dải lụa giống như Hỗn Thiên Láng và ba cái vảy.
Đây đúng là pháp bảo của ba tên tu sĩ ngoài hành tinh kia!
Trong đó, dải lụa màu và vảy có thể sánh với Pháp Binh cấp tám. Còn phi kiếm ba màu của tên thủ lĩnh tu sĩ ngoài hành tinh, theo như suy đoán của Vương Bảo Nhạc, nếu như ba thanh kiếm này cùng phối hợp với nhau, dù uy lực không thể sánh bằng Pháp Binh cấp chín thật sự nhưng chắc cũng phải hơn hẳn Pháp Binh cấp tám.
Ngoại trừ những thứ này, trước mặt Vương Bảo Nhạc còn có một cái loa lớn. Tuy cái pháp bảo này vẫn là cấp bảy, nhưng qua lẫn sửa chữa và nâng cấp này của Vương Bảo Nhạc thì nó đã trở thành hàng tuyển trong Pháp Binh cấp bảy. Trên loa có lưu quang lóe sáng, lại có một đạo án văn linh động di chuyển trong đó, thoạt nhìn giống hệt như chí bảo, vô cùng kỉnh người.
Ngoài ra, còn có một sợi dây và một cái ấn lớn. Đây là những thứ mà Vương Bảo Nhạc chọn ra từ đống pháp bảo cũ của mình để nâng cấp thành Pháp Binh sau khi đã cân nhắc thật kỹ.
Sợi dây kia mà ném ra thì sẽ tự động bay lên trời, biến đâu mất tăm. Còn cái ấn lớn đó cũng rất có phong cách, một khi ném ra thì sẽ biến mất ngay lập tức, lúc đối phương suy yếu thì nó lại đột nhiên giáng xuống, là chí bảo xuất quỷ nhập thần.
Hai pháp bảo này tuy không đáng tin cho lắm, nhưng Vương Bảo Nhạc lại cảm thấy tiêm lực của chúng rất lớn. Nhất là ngay cả bản thân hắn cũng không nắm bắt được, vậy thì kẻ thù cũng không cách nào nắm bắt và dự đoán được.
“Có lẽ, lúc nào đó hai món pháp bảo không đáng tin này sẽ có diệu dụng ấy chứ...”
Vương Bảo Nhạc thở dài. Thật ra, nếu có thể lựa chọn thì hắn cũng không muốn nâng cấp hai món pháp bảo không đáng tin này. Nhưng sau khi hắn thử nghiệm với các loại pháp bảo mình đang sở hữu thì chỉ có hai món này là có thể thuận lợi nâng cấp.
Cũng may, sau khi hai món pháp bảo này được nâng cấp trở thành Pháp Binh thì lại có thêm một vài chức năng thần kỳ khác. Ví dụ như sợi dây kia vậy, một khi bị nó trói lại, chẳng những có thể trói chặt mà còn chặn đứng tu vi, làm cho người bị trói từ thần tiên hóa thành người phàm, mà cái ấn nọ lại càng hiểm hóc hơn. Sau khi Vương Bảo Nhạc nghiên cứu đã phát hiện cái ấn này ẩn chứa một quy tắc mà chính hắn cũng không hiểu được, giống như chỉ cần bị nó đập trúng thì sẽ tạo thành thương tích rất khó khôi phục.
Vương Bảo Nhạc hết nhìn sợi dây rồi lại nhìn cái ấn, sau đó thở dài một hơi. Thật ra, thứ hắn muốn nâng cấp là vỏ kiếm pháp bảo bản mệnh của mình, nhưng để nâng cấp vỏ kiếm này phải tốn một lượng tài nguyên quá lớn. Mặc dù Vương Bảo Nhạc đã lấy được không ít tài nguyên từ chỗ Kim Đa Minh, nhưng bấy nhiêu vẫn còn chưa đủ, đến nay chỉ mới thu thập được khoảng ba phần mười mà thôi.
Vương Bảo Nhạc thâm tính, e là khó mà tìm đủ đủ tài nguyên để luyện vỏ kiếm thành Pháp Binh ở Sao Hỏa này.
“Vậy thì lên cổ kiếm đồng xanh tìm tài nguyên thôi!”
Vương Bảo Nhạc tính toán một lúc, trong mắt lộ ra vẻ quyết đoán.
“Còn nửa tháng nữa... Để xem có thể nghiên cứu ra Pháp Binh cấp tám trong vòng nửa tháng này hay không!”
Vương Bảo Nhạc nghĩ tới đây thì tiếp tục bế quan, vừa thần du tìm tàn niệm, vừa bắt đầu thử luyện chế Pháp Binh cấp tám.
Thời gian thẩm thoắt trôi qua, thời gian bách tử Liên bang khởi hành đến Sao Thủy chỉ còn lại ba ngày.
Nếu dùng tốc độ tối đa mà phi thuyền của Liên bang hiện nay thì cũng phải mất ba ngày mới có thể từ Sao Hỏa tới Sao Thủy nên Vương Bảo Nhạc đành phải kểt thúc Lân bế quan này Nhưng hắn vẫn rất hài lòng với thu hoạch của mình trong nửa tháng này.
Vương Bảo Nhạc cũng biết, muốn luyện chế ra pháp bảo cấp tám thật sự trong thời gian nửa tháng thì gần như là không thể. Thế nên, trong nửa tháng này, mục tiêu của hắn cũng không phải là luyện chế ra Pháp Binh cấp tám thật sự mà đặt trọng điểm vào việc luyện chế Pháp Binh cấp tám dùng một lần.
Loại Pháp Binh dùng một lần này có độ khó không cao lắm, đồng thời, điều khó nhất của nó chính là tàn niệm thần linh. Đối với những pháp binh tu khác thì việc có được tàn nhiệm thẫn linh toàn dựa vào vận may, nhưng đối với Vương Bảo Nhạc thì lại đơn giản. Những tàn niệm thần linh trên Sao Hỏa hiện nay gẫn như đã bị Vương Bảo Nhạc bắt hơn phân nửa.
Thể là đủ cho hắn hoàn thành việc nghiên cứu Pháp Binh dùng một Tân, cũng sáng tạo ra được vài món kỳ dị, ví như cái chuông lớn cao hơn 3 mét nọ.
Chiếc chuông lớn này cứng rắn không gì sánh được, tuy chỉ có thể dùng một lẫn, nhưng một khi ném ra, lực phòng hộ phát ra từ đó đủ khiến kẻ địch bị chấn động đến phát điên, ngoài ra còn có thề chặn đứng linh khí.
Còn có một loại pháp bảo có hình dạng như thủy tinh, Vương Bảo Nhạc vốn định chế tạo ra thủy tinh tự bạo giống như phi kiếm tự bạo nhưng độ khó quá lớn, thế nên thử bao lần vẫn thất bại. Dù không thành công nhưng do bên trong có tàn niệm thần linh nên cũng xem như có chút uy năng, có điêu không thể tự bạo được nữa. Một khi thứ này khởi động thì thủy tinh sẽ hóa lỏng ngay lập tức, biến thành một loại keo dính không gì sánh được. Mặc dù Vương Bảo Nhạc chưa thử bao giờ, nhưng theo suy đoán của hắn thì độ dính của loại keo này ắt hẳn vô cùng kinh người.
Nhưng đó mới chỉ là một phần mà thôi, ngoài ra còn một vài món khác. Tiếc rằng chúng đều là hàng dùng một ĩân. Ở một mức độ nào đó mà nói, để dọa người thì còn được chứ tác dụng thực tể thì còn phải xem bản thân dùng kiểu gì.
“Thôi, cứ như vậy đi...”
Vương Bảo Nhạc vừa hài lòng lại vừa thấy chưa đủ, đành cất những món Pháp Binh này đi. Trước khi xuất quan, hắn lại tiến hành một lần thần du cuối cùng, dựa vào Minh Đan và Minh Pháp của mình để quét ngang Sao Hỏa, thấy tàn niệm thì dùng Minh Hỏa bắt lấy nó.
Sau khi quét sạch một vòng lớn, Vương Bảo Nhạc lại thấy tiếc nuối. Phải biết rằng trong ba tháng này hán đã thần du nhiều lẫn, muốn gặp lại tàn niệm thần linh chí cao vô thượng giống như Mặt Trời mà hắn từng thấy trên Sao Hỏa.
Nhưng hình như tàn niệm này cũng nhận ra nguy cơ nên trốn đi mất dạng, thời gian của Vương Bảo Nhạc có hạn, dù đã tìm rất nhiều ĩân nhưng không thấy đâu, nay sắp phải đi mà vẫn không gặp được bèn hừ một tiếng.
“Thôi, coi như ngươi xui xẻo, không thể trở thành thần niệm Pháp Binh của Thiên Soái Tử ta đây là sự thiệt thòi của ngươi!”
Vương Bảo Nhạc lắc đầu, mang theo một đống tàn niệm thần linh, kết thúc thần du, đi ra khỏi nơi bế quan.
Không ở lại đặc khu quá lâu, Vương Bảo Nhạc dẫu tiên là triệu tập đám người Kim Đa Minh, nói rõ tình hình và giao phó xong xuôi. Mặc dù trong lòng hắn có phần không nỡ nhưng vẫn ôm quyền cúi đầu với mọi người.
“Đặc khu này, đành nhờ vào các vị!”
Vương Bảo Nhạc nói xong thì đảo mắt nhìn mọi người. Đáng tiếc là Lý Uyển Nhi vẫn còn đang bế quan làm cho Vương Bảo Nhạc không thể tạm biệt cô. Hắn bây giờ đã không còn non nớt như khi vừa rời Trái Đất tới Sao Hỏa này, mặc dù trong lòng vẫn thổn thức, nhưng làm tu sĩ của kỷ Linh Nguyên, việc ly biệt là không thể tránh khỏi.
Thể nên, hắn nhanh chóng điêu chỉnh lại tâm trạng, hít sâu một hơi, thẳng lưng bước lên phi thuyền đến Sao Thủy.
Đi cùng hắn còn có Khổng Đạo. Đám người Kim Đa Minh và Lâm Thiên Hạo đều không thuộc nhóm bách tử Liên bang đầu tiên, không thể tham gia Lân kế hoạch này. Giờ chỉ có thể nhìn theo phi thuyền của Vương Bảo Nhạc và Khổng Đạo xuyên qua bàu trời, dàn dần biến mất.
Trong lòng bọn họ đều cảm khái thật nhiêu, cũng không biết Lân tới gặp lại Vương Bảo Nhạc sẽ là khi nào.
Nhất là Lâm Thiên Hạo và Liễu Đạo Bân. Cũng may hiện tại đặc khu đã được khắc sâu dấu ấn của Vương Bảo Nhạc, lại có Đạo viện Phiêu Miễu làm hậu thuẫn, dù Vương Bảo Nhạc rời đi nhưng chỉ cần không quá lâu thì vẫn có thể đảm bảo mọi thứ.
Cứ như vậy, phi thuyền chở Vương Bảo Nhạc và Khổng Đạo dựa theo dẫn dắt của Sao Hỏa, tiến vào vũ trụ mênh mông, bay thẳng tới... Sao Thủy.
"filepos0010818362">

Bạn cần đăng nhập để bình luận