Tam Thốn nhân Gian

Chương 383 VĨNH VIỄN

Chương 383 VĨNH VIỄNChương 383 VĨNH VIỄN
KHÔNG THU NHẬN!

Mùốn phong ấn hang mới cũng không phải chuyện dễ dàng gì, may mà dù quy mô thú triều không nhỏ nhưng nó lại bộc phát khá bất ngờ, dựa vào thực lực của tân khu hiện nay thì vẫn có thể chống lại được.
Vương Bảo Nhạc lại chọn cách đơn giản mà thô bạo nhất, đầu tiên là bắt Lý Di lại, giành được quyền khống chế Hoàn Thiên Pháp Thành của khu Tây, sau đó lại lợi dụng quyền khống chế này để phong ấn toàn bộ khu vực này lại, đồng thời ra lệnh cho tất cả mọi người lập tức lùi lại.
Sau khi phong tỏa phạm vi hang mới này, giới hạn thú triều trong một khu vực nhất định, Vương Bảo Nhạc lập tức lạnh lùng hạ lệnh bắn!
Khắp tân khu này, ngoại trừ nơi đây thì tất cả đều được xây dựng theo thiết kế Bất Diệt Thành của hắn, lại có Dưỡng Khí Hồn Linh Trận gia trì khiến cho trận pháp xung quanh nổ vang. Từng khẩu Bảo Nhạc Pháo và Hỏa Thần Pháo nháy mắt xuất hiện ở khắp nơi trong tân khu, đồng loạt chĩa nòng pháo về phía khu Tây, sau đó nhất tề khai hỏa.
Uy lực của đạn pháo đến từ ba khu vực khác giống như có thể hủy thiên diệt địa, điên cuồng tiến hành bắn giết thú triều. Tiếng nổ mạnh vang vọng không dứt, lại có sức mạnh trận pháp hóa thành vô số sợi tơ đan xen. Nơi nó đi qua, hung thú đều bị cắt đứt thân thể, thú triều be bét máu thịt, tiếng gào rú thảm thiết vang vọng khắp đất trời.
Cũng có một nửa kiến trúc của khu Tây bị bắn nát trong đợt oanh kích này, tất cả đều hóa thành tro bụi, nhưng Vương Bảo Nhạc đều không hề bận tâm.
Hắn biết rõ trong tình hình thế này thì quan trọng nhất chính là phải nhanh chóng khống chế cục diện. Khu vực này đã không còn người nào nữa, vốn chỉ có kiến trúc mà thôi, mặc dù đã bị hư hỏng khá nhiêu, nhưng nếu Lý Di đã mắc phải sai Lâm lớn thì cô ta và Đạo viện Bạch Lộc đương nhiên phải bồi thường!
Theo từng đợt pháo bắn phá, mặt đất rung chuyển, Kim Đa Minh và Khổng Đạo đứng bên cạnh Vương Bảo Nhạc đều cảm thấy lòng mình dậy sóng. Bọn họ không hẹn mà cũng đưa mắt nhìn về phía Vương Bảo Nhạc. Lúc này, trên mặt hắn đã không còn nụ cười tủm tỉm như trước nữa, chỉ còn lại vẻ lạnh lùng thấu xương, hai mắt lóe hàn quang.
“Tên này đúng là ngoan nhân!”
Đây là nhận thức sâu sắc của Kim Đa Minh và Khổng Đạo đối với Vương Bảo Nhạc. Dù trước kia họ cũng đoán được nhưng những thứ mà Vương Bảo Nhạc thể hiện ra ngoài lúc thường hoàn toàn không dính gì đến hung ác cả nên sẽ khiến người ta bất giác quên mất nó.
Chỉ trong chớp mắt đã chọn cách bỏ hơn nửa khu Tây, dù nhân viên ở đây đã ra ngoài hết, nhưng hành động này vẫn không phải quyết định mà bất cứ ai cũng có thể cho ra trong nháy mắt như thế.
Sau nhiêu lượt bắn, khi thú triều đã bị đè ép xuống thì Vương Bảo Nhạc mới hít sâu một hơi, lập tức dẫn đầu vô số tu sĩ xông vào bên trong nơi phong ấn thú triều của khu Tây, một đường quét sạch đám hung thú còn sót lại, đồng thời cũng tới được chỗ cái hang mới kia.
Nhìn cửa hang âm trầm nọ, cảm ứng khí tức băng hàn phát ra từ bên trong, Vương Bảo Nhạc lập tức bấm niệm pháp quyết, dùng quýên hạn của mình đối với trận
pháp tân khu, nhanh chóng phong ấn nơi này lại.
Vô số đạo linh ti trận pháp mà mắt thường có thể thấy được ập tới từ bốn phương tám hướng, nhanh chóng đan xen trên cửa hang. Đúng lúc này, đột nhiên lại có từng tiếng gào rú không cam lòng vọng ra từ bên dưới. Có bảy tám đạo thân ảnh hung thú phát ra khí tức Kết Đan trực tiếp vọt lên như muốn ngăn cản quá trình phong ấn.
“Các vị!”
Đồng tử của Vương Bảo Nhạc co rụt lại, gầm nhẹ một tiếng, sau khi hắn lên tiếng thì các vị hộ đạo Kết Đan của tất cả thế lực đều nghiêm mặt lại, đồng loạt ra tay, trấn áp hung thú đang muốn xông ra khỏi hang mới.
Tiếng nổ lớn và ánh sáng thuật pháp liên tục vang lên, đứng ở xa cũng có thể thấy rõ. Trong lúc bọn họ ngăn cản thì Vương Bảo Nhạc vẫn tiếp tục phong ấn, không hề bị ảnh hưởng.
Khổng Đạo và Kim Đa Minh cũng biết chuyện này liên quan đến an nguy của tân khu, một khi tạo thành khe hở không thể sửa chữa được thì không chỉ Lý Di mà bọn họ cũng phải chịu liên đới.
Đồng thời, bọn họ đều không hẹn mà cùng chọn giữ bí mật, không ai báo cáo lên Vực chủ. Thậm chí, cả Lâm Thiên Hạo cũng mở ra màn phòng hộ, ngăn cản tin tức bên trong bị truyền ra.
Mặc dù người đông phức tạp, khó tránh khỏi sẽ bị mấy người Vực chủ Sao Hỏa biết được nhưng nếu như có thể hóa giải nguy cơ trước khi bọn họ đến chất vấn thì trách nhiệm của việc này chỉ giới hạn trên người Lý Di mà thôi.
Mọi người đều ý thức được việc này, bọn họ cũng hiểu rõ thời gian rất quan trọng nên mỗi cá nhân và thế lực ở đây đều dốc hết toàn lực, điên cuồng chống cự và giết chóc, tranh thủ thời gian cho Vương Bảo Nhạc phong ấn.
Có thể nói, mọi người đã hợp tác với nhau, mắt thấy có thể áp chế được thú triều này, duy trì tính cân đối nhất định thì bỗng có một tiếng gào rú mang theo sức mạnh chấn nhiếp vọng ra từ bên trong.
Sau khi nó vọng ra lại kèm theo tiếng răng rắc, dường như bên trong hang động đang bắt đầu đóng băng, giống như có một bàn tay đang vươn ra từ bên trong, còn vách hang xung quanh đã hóa thành hàn báng.
Thậm chí, ngay cả đàn hung thú đang cố gắng lao ra khỏi hang mới cũng bị hàn khí này ảnh hưởng, trực tiếp hóa thành tảng băng. Bàn tay kia lại với ra với khí thế cực kỳ kinh thiên động địa khiến cho các tu sĩ xung quanh, bao gồm cả Kết Đan đều phải biến sắc.
Thấy nguy cơ xuất hiện mà phong ấn vẫn chưa hoàn thành, trong lúc mấu chốt, Vương Bảo Nhạc thở dồn, hắn biết rõ, nếu như không trụ nổi thì chỉ có thể thông báo cho Vực chủ.
Nhưng nếu không phải hết cách thì hắn không muốn làm vậy nên hắn cắn ráng, trong lòng mặc niệm hai chữ!
“Minh chí...”
Hai chữ này vừa vang lên trong lòng Vương Bảo Nhạc thì một cỗ khí tức quen thuộc lại 'âm 'âm bộc phát từ sâu bên trong tinh không. Lần bộc phát này có vẻ không giống trước kia, Vương Bảo Nhạc cảm giác được rõ ràng, dường như có một ánh mắt đã mở ra ở sâu bên trong vũ trụ, đột nhiên nhìn về phía này.
“Đệch... Sẽ không tỉnh thật đấy chứ!”
Vương Bảo Nhạc rùng mình một cái nhưng không thể nghĩ nhiều được nữa. Lúc này, cỗ khí tức khủng bố từ sâu trong vũ trụ hàng lâm khiến bàn tay điên cuồng chẳng biết kiêng nể trong cái hang này cũng phải run lên, có vẻ như rất hoảng sợ, chẳng những không dám vươn ra tiếp mà nó còn nhanh chóng rụt lại như chuột thấy mèo!
cảnh tượng này khiến cho mọi người xung quanh giật mình, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại sinh ra cảm giác kỳ lạ nói không nên lời. Bọn họ cũng cảm nhận được cỗ khí tức kinh người nọ, khi nhìn Vương Bảo Nhạc thì không khỏi sinh ra cảm giác hắn thật thần bí.
Tuy nhiên, lúc này đang phong ẩn thú triều vào giai đoạn mấu chốt nên không ai phân tâm nghĩ nhiêu, mượn nhờ cỗ khí tức này trấn áp, bọn họ lại nhanh chóng tăng tốc độ ngăn cản thú triều. Vương Bảo Nhạc cũng nhờ cơ hội này mà hoàn thành phong ấn!
Theo vô số linh ti trận pháp đan xen, bện thành một cái lưới lớn bao phủ bên trên hang mới, lúc này mới chính thức ngăn cản đám hung thú ở bên trong hoàn toàn, mặc cho chúng nó tấn công kiểu gì cũng khó mà rung chuyển được mảy may.
Cùng lúc đó, Vương Bảo Nhạc vừa thở hắt ra một hơi thì tranh thủ tổ chức nhân thủ bắt đầu giết sạch đám hung thú còn sót lại
đã chạy ra bên ngoài. Ngoài ra, Lâm Thiên Hạo cũng đã ra lệnh cho tu sĩ của ba khu còn lại bắt đầu tìm kiếm từ trong ra ngoài, đảm bảo khu Tây này sẽ không còn sót lại bất kỳ con hung thú nào.
Cứ như thế, từ khi sự kiện này xảy ra đến lúc tất cả hung thú đều bị tiêu diệt, xác định nơi này không còn bất kỳ con hung thú nào chỉ tốn chừng hai canh giờ. Lúc này, Vực chủ Sao Hỏa cũng tức giận gọi đến chất vấn.
Rõ ràng, Vực chủ Sao Hỏa cũng biết nguy cơ đã được giải trừ, cho nên trong nội dung chất vấn phần lớn là hỏi nguyên do của sự cố Lân này. Vương Bảo Nhạc không nói gì mà nhìn đám người Khổng Đạo và Kim Đa Minh.
Khổng Đạo tận mắt thấy Vương Bảo Nhạc trấn áp thú triều, hóa giải nguy cơ ở đây nên sau khi im lặng trong chốc lát, nhớ đến chuyện mình đã được cứu, mặc dù tâm trạng của hắn dành cho Vương Bảo Nhạc rất phức tạp, nhưng chính hắn cũng phải thừa nhận là trong lòng mình thật sự có
phần bội phục Vương Bảo Nhạc.
Thế nên, hắn hít sâu một hơi, lập tức dùng góc độ và lập trường của mình để trình bày lại từ đầu chí cuối việc Lý Di tự tiện sửa đổi thành trì, tạo thành đợt thú triều lần này.
Kim Đa Minh lắc đầu cười khổ, mặc dù hắn không nói rõ, nhưng việc không bày tỏ thái độ này cũng đã nói rõ chân tướng sự việc. Lâm Thiên Hạo còn trình tất cả chứng cứ xác thực lên cho Vực chủ Sao Hỏa, kết hợp với thẻ ngọc ghi chép mà Vương Bảo Nhạc đã giao lên trước đó, dẫu đuôi sự việc đã rõ rành rành.
Vực chủ Sao Hỏa im lặng một lúc, sau đó lập tức hạ lệnh, bãi miễn chức vụ Phó Khu trưởng tân khu của Lý Di, chuyển khỏi Sao Hỏa, đồng thời Sao Hỏa vĩnh viễn cũng không thu nhận cô ta!
"filepos0008633844">

Bạn cần đăng nhập để bình luận