Tam Thốn nhân Gian

Chương 241

Chương 241Chương 241
HUYẾT NHÃN TÌM KIẾM
I I hải lao ra khỏi đây thật nhanh mới được!”
Trong lòng Vương Bảo Nhạc dậy sóng, nguy cơ sống chết mãnh liệt khiến hắn thở dốc, căn bản không thể bận tâm những người khác, thân thể lóe lên một cái đã lao ra xa.
Lúc này, những người khác cũng đều tản ra, ai cũng muốn nhanh chóng thoát ra khỏi khu vực đây bí cảnh Mặt Trăng này nên vội vàng tách ra.
Mặc dù khi tụ tập lại thì có thể liên thủ với nhau nhưng chất lỏng màu đen do đám bí cảnh Mặt Trăng xung quanh phun ra cứ bắn ào ào đến, nếu đứng quá gần thì kiểu gì cũng có người không kịp tránh né mà bỏ mạng, chi bằng tách ra để tránh né linh hoạt hơn.
Đồng thời, cho dù bọn họ có đồng tâm hiệp lực đối kháng, thậm chí còn có thể giết chết đám bí cảnh Mặt Trăng này, nhưng điêu kiện tiên quyết là bí cảnh Mặt Tráng không có biến cố và số lượng bí cảnh Mặt Trăng ở đây là cố định thì mới được.
Nhưng thực tế chẳng những bí cảnh Mặt Trăng có biến cố mà đám bí cảnh Mặt Trăng kia vẫn đang liên tục kéo đến đông hơn.
Đưa mắt nhìn qua thì mặt đất phập phồng khiến người thấy phải giật mình. Ngay cả tu sĩ Trúc Cơ thật sự cũng phải chọn cách thoát thân chứ không phải tử chiến, vậy nên bọn họ nhanh chóng tách ra. Tiếng xé gió liên tục vang lên, mọi người đều lấy linh bảo của mình ra, triển khai thuật pháp bỏ chạy giữ mạng, Vương Bảo Nhạc cũng bộc phát tốc độ cao nhất. Thân thể của hắn vốn đã ngang với Trúc Cơ, nếu như số lượng bí cảnh Mặt Trăng không nhiều thì hắn hoàn toàn có thể giết chết chúng, nhưng bí cảnh Mặt Tráng thật sự quá nhiều, hắn chỉ có thể dùng tốc độ cực hạn lao ra như một mũi tên.
Cũng may, tuy số lượng bí cảnh Mặt Trăng rất nhiều nhưng vì bản thân của chúng nó chỉ xêm xêm với Chân Tức tầng ba tầng bốn cho nên chỉ cần không bị vây khốn, những tu sĩ này muốn chạy cũng không khó khán gì.
Trừ khi là xui xẻo, bằng không vẫn có thể tránh thoát được mớ chất lỏng màu đen kia và chạy thoát ra khỏi khu vực đẫy bí cảnh Mặt Trăng này.
Sau khi chết hơn hai mươi người thì mấy trăm người còn lại đa phần đều chạy ra khỏi vòng vây. Mặc dù khí tức hỗn loạn, đám bí cảnh Mặt Trăng kia vẫn liên tục chui ra khỏi mặt đất, gào to đuổi tới, nhưng cảm giác sắp sửa tìm được đường sống trong chỗ chết này khiến trong lòng họ tràn ngập hy vọng, vội đẩy nhanh tốc độ.
Vương Bảo Nhạc cũng thế, hắn vừa lao nhanh vừa quay đầu lại nhìn, thấy Trác Nhất Phàm, Triệu Nhã Mộng và mấy người Tràn Vũ Đồng đều thoát ra khỏi vòng vây như vậy thì trong lòng thâm thở phào một hơi, định bụng tiếp tục chạy. Nhưng đúng lúc Vương Bảo Nhạc và cả đám học sinh của bốn đạo viện đều dấy lên hy vọng sống còn thì kịch biến động trời lại giáng xuống!!
Một tiếng nổ mạnh vượt xa sấm rền đột nhiên vang lên trên bầu trời đầy vân gỗ huyết sắc nọ!!
Ầm!!
Ầm!!
Ầm!!
Liên tục ba tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa như muốn đánh nát trời xanh, bổ đôi đại địa vang lên, tạo thành vô số tiếng vọng đinh tai nhức óc lan ra khắp bí cảnh Mặt Trăng khiến cho người của tất cả thế lực có mặt trên bí cảnh Mặt Trăng này đều cảm thấy tinh thần rung chuyển, gần một nửa đã bị tiếng nổ này làm cho thổ huyết.
Ngoại trừ tu sĩ ra thì đám bí cảnh Mặt Trăng kia cũng bị dọa đến mức cả đám run rẩy như muốn cúi mình quỳ lạy.
Thiếu chủ của tập đoàn Tam Nguyệt, cũng chính là thanh niên vốn đang nằm trên ghế kia cũng phải giật mình biến sắc, hô hấp trở nên dồn dập hơn, đám hộ vệ xung quanh hắn đều cảnh giác cao độ.
Chỗ của Tinh Hà Lạc Nhật Tông và Vũ Hóa Tiên Thiên Tông cũng xuất hiện kinh hãi và rung động với mức độ khác nhau. Bên phía nghị viên hội và ngũ thế thiên tộc cũng không khác gì. Có thể nói, tiếng nổ kia đã khiến toàn bộ bí cảnh Mặt Tráng phải rung chuyển.
Cũng trong lúc tiếng sấm vang vọng khắp nơi này, trận pháp trên bầu trời của bí cảnh Mặt Trăng lại xuất hiện vô số phù văn khổng lồ. số lượng phải hơn trăm cái, mỗi một cái đều vô cùng khổng lồ, chiếm một phạm vi nhất định, cách nhau một khoảng cố định, giăng kín toàn bộ bầu trời của bí cảnh Mặt Trăng.
Ngẩng đầu nhìn lên từ bất kỳ nơi nào cũng có thể thấy đám phù văn kinh người ở bên trên!
Bầu trời trên đầu chỗ của bốn đạo viện bên này cũng xuất hiện phù ván khổng lồ đó. Nó xuất hiện vô cùng bất ngờ, sau khi xuất hiện thì lại nhanh chóng lập lòe.
Theo phù văn lóe lên, Vương Bảo Nhạc chợt cảm thấy trong lòng bị đè nén, một cỗ uy áp không thể nào hình dung nổi trực tiếp lan ra từ chúng, giáng thẳng xuống mặt đất, bao phủ khắp bí cảnh Mặt Trăng khổng lồ!
Bên trong toàn bộ bí cảnh Mặt Trăng, các tu sĩ khắp nơi của Liên bang đều cảm thấy hô hấp khựng lại, tiếng hét to đầy hoảng sợ của không ít người cũng vang lên từ khắp nơi.
Mỗi người đều run rẩy không thôi, uy áp giáng xuống từ đám phù ván kia tựa như thiên địch của nhân loại khiến cho bọn họ đều sinh ra cảm giác sợ hãi đến từ linh hồn và bản năng!
Lúc này đây, tu vi của bọn họ cũng bị áp chế. Thân thể của Vương Bảo Nhạc run run, liên tục hít sâu, thấy mọi người xung quanh đều thế thì cảm giác nguy cơ sinh tử trong lòng hắn lại càng “mãnh liệt hơn.
“Rốt cuộc nơi này đã xảy ra biến cố gì đây!”
Trong lòng Vương Bảo Nhạc thầm gào lên. Hắn muốn thoát khỏi loại áp chế này, cố gắng rời đi nhưng đám phù văn trên trời đột nhiên lại lóe lên nhanh hơn. Cũng chính lúc này lại có lực hút cực mạnh giáng xuống từ phía trên!
Lục hút này quá mạnh, tựa như toàn bộ bầu trời đã hóa thành một cái lỗ đen, đồng loạt hút mạnh ở khắp các khu vực khác nhau. Quỷ dị hơn hết chính là nó khiến kẻ khác không cách nào phản kháng và giãy giụa được.
Vương Bảo Nhạc tận mắt nhìn thấy các tu sĩ xung quanh mình run lên, sau đó từ thất khiếu của họ lại có từng tia sương khói màu trắng bị hút ra, bay thằng lên chỗ đám phù văn trên trời.
(*) Thất khiếu: chỉ bảy cái lỗ trên mặt: hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi và miệng.
Ngay khi nhìn thấy những tia sương khói màu trắng đó, trực giác của Vương Bảo Nhạc mách bảo hắn đó chính là sinh cơ của mỗi người!
“Hấp thu sinh cơ ư?”
Vương Bảo Nhạc hoảng hốt, cũng cảm giác được thân thể của mình run lên dưới lực hút này, có những sức mạnh sinh cơ vô hình bị cưỡng chế hút ra như muốn thoát khỏi thân thể của mình!
Sinh cơ rút ra, hắn cảm giác được thân thể trở nên suy yếu, thậm chí còn phát hiện thân thể và kinh mạch của mình xuất hiện dấu hiệu héo rút và lão hóa!
‘Hút của ông đây à? Quay lại cho ta!!
Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, trong lúc nguy cơ trước mắt thế này, hắn cắn ráng, phệ chủng trong cơ thể đột nhiên bộc phát. Hắn cũng bất chấp chẳng hơi đâu mà che giấu nữa, bắt đàu vận chuyển phệ chủng, những sinh cơ vừa bị rút ra kia lập tức bị hắn hút về.
Trong lúc Vương Bảo Nhạc dùng phệ chủng để chống chọi lại thì sinh cơ bay ra từ thất khiếu của những người khác đều bốc thẳng lên trời. Thực ra không chỉ riêng gì bốn đạo viện mà tất cả tu sĩ trong phạm vi bí cảnh Mặt Trăng đều bị như thế.
Có vài người có thủ đoạn riêng như Vương Bảo Nhạc, có điều số lượng không nhiều lắm, như Triệu Nhã Mộng, vị thiếu chủ của tập đoàn Tam Nguyệt kia và thiên kiêu của lưỡng đại tông cùng ngũ thế thiên tộc đều có một vài cách tạm thời ngăn cản sinh cơ của mình bị hút đi. Nhưng phần lớn tu sĩ khác thì không có được thủ đoạn như thế, chẳng mấy chốc sinh cơ của họ đã bị rút gần cạn, toàn bộ đều hòa vào bên trong phù văn trên bầu trời.
Sau khi hút sinh cơ của hơn vạn người ở đây thì lực hút mới biến mất. Hơn trăm phù ván kia phát ra huyết quang chói mắt, liên tục lóe lên, sau đó lại xuất hiện dấu hiệu thay đổi.
Tất cả tả thì lâu nhưng từ lúc hấp thu sinh cơ đến lúc chúng dung hợp cùng phù văn chỉ diễn ra trong thời gian chừng mười giây mà thôi.
Lúc này, phù ván thay đổi, trong sự hoảng sợ của tất cả mọi người có mặt trong bí cảnh Mặt Trăng, đám phù văn trên bầu trời lại hóa thành từng con mắt đỏ ngầu khổng Lô!
Hơn trám con mắt kia xuất hiện xong thì lập tức quét mắt nhìn xuống bên dưới, quét qua vô số sinh mạng trong phạm vi lĩnh vực của nó như đang tìm kiếm gì đó. Những con mắt ở khu vực của tu sĩ bốn đạo viện cũng như thế, nó đảo qua từng người một.
Phàm là những kẻ bị nó nhìn qua thì đều thấy toàn thân lạnh lẽo. Vương Bảo Nhạc ngưng thần nín thở, cũng bị ánh mắt này đảo qua nhưng dường như nó không có hứng thú với Vương Bảo Nhạc, sau khi quét qua xong thì nhanh chóng chuyển sang người khác.
“Nó đang tìm cái gì đó!!”
Vương Bảo Nhạc thầm thở phào, trong lòng vừa nghĩ thế thì con mắt trên bầu trời đột nhiên mở to. Nó lập tức thu hồi ánh mắt từ những kẻ khác, trực tiếp tập trung trên người của một thanh niên trong số các tu sĩ của bốn đạo viện!
Thanh niên đó đúng là Hoàng Sam của Cơ Quan các, kẻ khiến cho Triệu Nhã Mộng và Vương Bảo Nhạc cảm thấy như quen mà lạ!
"filepos0005852961">

Bạn cần đăng nhập để bình luận