Tam Thốn nhân Gian

Chương 570

Chương 570Chương 570
CÁCH KHÔNG NHÌN NHAU
Trận chiến này của Vương Bảo Nhạc và Chu Sơ Đạo đã làm bốn phương rung động, tất cả những người xem chiến ở xung quanh đều chấn động tâm thần. Nhất là khả năng dự đoán và mấy phiên bày kể của Vương Bảo Nhạc trong trận chiến này đủ để khiến mọi người kinh sợ.
Đặc biệt là cái chết thê thảm của ba người đánh lén cuối cùng, dù là phương thức thê thảm hay tốc độ chết kia đều nói rõ... Kết Đan đã đứng trên đỉnh Kết Đan, đủ để đè bẹp người cùng cảnh.
Quan trọng nhất là Vương Bảo Nhạc lúc này chỉ mới là Kết Đan trung kỳ mà thôi!
Chuyện này khiến cho những người ở xung quanh chiến trường không ai dám tới gần nữa, càng không dám sinh ra ý muốn đánh lén. Những đệ tử Thương Mang Đạo Cung quan sát trận chiến trên quảng trường ở bên ngoài đều rung động không thôi, đồng thời lại bất giác nhìn về phía bách tử Liên bang trên quảng trường.
Sau trận chiến này, ai dám nói... Liên bang không có thiên kiêu.
Cảm giác này cũng khiến cho bách tử Liên bang trên quảng trường đều kích động không thôi. Kể từ khi bọn họ vào Thương Mang Đạo Cung trong cổ kiếm đồng xanh này thì chằng khác gì phải kẹp đuôi làm người.
Sự khinh miệt của đệ tử Thương Mang Đạo Cung, sự lạnh lùng và xem thường của những người xung quanh khiến họ phải gồng mình chịu đựng hơn một nám nay, lúc nào cũng phải dè dặt, cẩn trọng. Thậm chí, có một số người đã sinh ra dao động và muốn nịnh nọt đệ tử Thương Mang Đạo Cung.
Nhưng giờ phút này đây, những suy nghĩ đó đã không còn nữa rồi, thay vào đó là cảm giác hãnh diện và kích động. Bách tử Liên bang lúc này đã chứng tỏ được bản thân dưới sự nỗ lực của Vương Bảo Nhạc.
Mặc dù thoạt nhìn có vẻ chỉ có mỗi mình Vương Bảo Nhạc là thiên kiêu, nhưng trên đời này không sợ chênh lệch giữa một và hai người, mà chỉ sợ ngăn cách giữa không và một mà thôi.
Có không ít người hiểu được đạo lý này nên trong lòng đệ tử Thương Mang Đạo Cung lúc này vô cùng phức tạp. Thế nên, khi nhìn về phía bách tử Liên bang, dù là vẻ mặt hay trong lòng đều bớt đi phần khinh thường so với lúc trước mà có thêm một phần nghiêm túc. Nhất là khi nhìn về phía màn hình của Vương Bảo Nhạc thì trong mắt họ đã xuất hiện vẻ tôn trọng và kính nể.
Nhưng trong lòng họ vẫn khó mà chấp nhận được. Cũng may... trước Lân truyền tống dẫu tiên này cũng không chỉ có mỗi
mình Vương Bảo Nhạc tỏa sáng, mà còn có cả Độc Cô Lâm.
Trận chiến giữa Độc Cô Lâm và Hứa Minh cũng kinh thiên động địa, rung chuyển bát phương khiến cho đệ tử Thương Mang Đạo Cung trên quảng trường cũng vô cùng hưng phẩn. Chưa kể do hai người kia đều là người của Thương Mang Đạo Cung, cho nên mức độ hưng phấn của bọn họ lại càng lớn hơn. Thậm chí, họ còn dùng nó để hóa giải cảm giác khó chịu khi thấy Vương Bảo Nhạc quật khởi.
Độc Cô Lâm đúng là rất mạnh, mặc dù Hứa Minh cũng là đệ tử thân truyền nhưng vẫn thua xa Độc Cô Lâm.
Lúc này, mặt đất trên bình nguyên nơi diễn ra trận chiến của bọn họ đã nứt toác ra thành nhiều đường. Tiếng gào của Hứa Minh đã trở thành âm thanh chủ yếu ở nơi này, thân thể của hắn bị đánh rơi xuống từ trên không trung hết lần này đến lần khác, mỗi Tân bò dậy và xông lên của hắn đều kết thúc như thể.
Trong mắt của Hứa Minh, Độc Cô Lâm mặt mày lạnh tanh, im lặng đứng giữa không trung từ đàu chí cuối giống hệt như vận mệnh mà hắn không thể chiến thắng nổi. Dù hắn có cố gắng thế nào, tự nổ bao nhiêu pháp bảo, dùng hết bao nhiêu tuyệt chiêu, thậm chí là dùng cả bí pháp tiêu hao thì vẫn công cốc.
Tất cả mọi cố gắng của hắn đều không chống nổi một quyền của đối phương.
Đè bẹp hoàn toàn, căn bản không có bất kỳ bất ngờ gì. Kể từ khi bắt đầu đến nay, toàn thân Hứa Minh đã ướt đẫm máu tươi, tóc tai rối bời. Bao nỗi tuyệt vọng lẫn không cam lòng hóa thành giày vò khiến hắn như phát điên.
“Độc Cô Lâm! Đối thủ của ngươi chính là ta!”
Lúc này, sau khi bị đánh rớt xuống từ không trung lần nữa, Hứa Minh phun ra một búng máu kèm theo mảnh nội tạng. Hắn gắng gượng đứng dậy, máu tươi trên trán chảy vào khóe mắt, biến thế giới trước
mặt hắn trở thành màu đỏ rực. Bộ dạng của hắn lại càng dữ tợn hơn, nhưng giọng nói lại không điên cuồng gì nhiêu, chỉ có cay đắng và vùng vẫy mà thôi.
Bởi vì... bắt đầu từ quyền thứ hai thì Độc Cô Lâm vẫn luôn im lặng trên trời đã không còn nhìn thẳng vào Hứa Minh nữa. Ánh mắt của hắn vẫn luôn nhìn vào vị trí chiến địa của Vương Bảo Nhạc và Chu Sơ Đạo trên bản đồ trời đêm.
Dù không nhìn thấy hình ảnh chiến đấu, nhưng trong mắt Độc Cô Lâm lại lộ rõ khát vọng và chờ mong, về phần Hứa Minh thì chỉ có bốn chữ mà thôi.
Gà đất chó sành!
Thái độ coi khinh này mới khiến cho Hứa Minh cay đắng nhất. Hắn cũng là đệ tử thân truyền, trước đây trong lòng hắn tràn đày tự tin, nhưng qua trận chiến này, hắn mới hiểu.. So với Độc Cô Lâm này thì mình không là gì cả.
cảm giác bất lực này khiến Hứa Minh đau đớn, nhưng hắn vẫn không cam lòng. Thế nên, Hứa Minh hổn hển đứng dậy, chiến ý dấy lên trong đáy mắt, đang muốn lao ra lần nữa, dù có thất bại thì vẫn phải đánh.
Nhưng đúng lúc này... Độc Cô Lâm lại bất ngờ lên tiếng.
“Ngươi, quá yếu!”
“Quyền tiếp theo của ta đánh ra thì ngươi sẽ chết. Ta lại không muốn giết ngươi, nên hãy giao chìa khóa của ngươi ra đi!”
Độc Cô Lâm thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn xuống Hứa Minh rồi hờ hững cất lời. Trên mặt không có bất kỳ cảm xúc nào, trong lạnh lùng lại mang theo thờ ơ.
Nhưng ánh mắt và giọng điệu như thế lọt vào tai và mắt của Hứa Minh lại khiến thân thể của hắn đột nhiên run lên. Trực giác mách bảo với hắn rằng điêu Độc Cô Lâm nói là sự thật.
Nếu như mình tiếp tục xông lên, vậy thì ngay khi bay đến bên cạnh hắn thì cũng là
lúc mình bỏ mạng...
Đánh, hay là không đánh đây!?
Hứa Minh im lặng, trong lòng lại đắng chát hơn, chiến ý trong mắt cũng dần biến mất. Hán hiểu, nếu như mình lao ra mà không chết thì nhất định sẽ lột xác, nhưng hắn vẫn... không muốn chết.
Hứa Minh cười thảm móc hơn hai mươi chiếc chìa khóa trong ngực ném ra. Sau khi ném chìa khóa đi, dường như toàn thân hắn đã mất hết sức lực, không trụ vững được nữa nên ngã phịch ra đất. Ánh mắt nhìn lên bầu trời, nhưng thứ hắn nhìn không phải Độc Cô Lâm mà là một chiến trường khác trên bầu trời.
“Là Vương Bảo Nhạc ư...”
Hứa Minh thì thào. Độc Cô Lâm cũng thu hồi ánh mắt, lần này hắn không nhìn lên bản đồ trời đêm nữa mà là nhìn về phía chiến trường của Vương Bảo Nhạc và Chu Sơ Đạo ở hướng đông nam...
Ngay giây phút Hứa Minh mất hết chiến ý và suy sụp thì ở hướng đông nam, trận chiến giữa Vương Bảo Nhạc và Chu Sơ Đạo cũng đi đến hồi kết. Sau khi Chu Sơ Đạo giật mình rung động, nhanh chóng điều khiển tấm thuẫn nhọn kia thì Vương Bảo Nhạc đã giơ tay phải lên, bên trên xuất hiện vô số kinh mạch màu đỏ.
Những kinh mạch này chớp mắt đã lan ra, những vị trí khác trên người Vương Bảo Nhạc cũng xuất hiện từng đường kinh mạch như thế. Chỉ trong nháy mắt, chúng đã tạo thành một khung hình người khổng lồ bên ngoài thân thể hắn.
Sát khí ngập trời cùng máu tanh tột đỉnh, đồng thời lại có khí phách quanh quẩn khiến cho khí thế của Vương Bảo Nhạc lúc này đột nhiên bộc phát phối hợp cùng cộng minh của bản thân hắn khiến cho Vương Bảo Nhạc lúc này như một vị ma thẫn giáng lâm.
;Kết thúc rồi!
Trong lúc hờ hững lên tiếng, cảm xúc của Vương Bảo Nhạc rõ ràng cũng bị ảnh hưởng, trong thanh âm lạnh lùng lộ rõ vẻ tàn khốc. Đồng thời, thân thể của hắn cũng di chuyển, cất bước tung ra một quyền.
Một quyền này đã vượt qua cực hạn của Kết Đan, đánh vào hư không khiến từng vết nứt đột nhiên xuất hiện. Một cỗ khí thế rung chuyển trời xanh, hàng phục phong vân đột nhiên dâng trào trong một quyền này.
Từ xa nhìn lại, thân ảnh của Vương Bảo Nhạc giống như một cơn gió lốc đỏ rực, quét ngang bầu trời giữa màn sấm sét giáng đầy như quần ma loạn vũ, lao thẳng về phía Chu Sơ Đạo.
Đây mới thực sự là quyền thứ năm!
Táng cường 200 % cộng minh!
Chúc Đoạt Đế Khải tầng thứ nhất, bộc phát gấp ba!
Trong tiếng nổ mạnh, gió lốc màu đỏ đâm sầm vào tấm thuẫn nhọn do Chu Sơ Đạo điều khiển bay tới. Ngay khi va chạm, tấm thuẫn này chợt rung chuyển thật mạnh, sau đó vỡ tan tành trong tiếng ráng rắc, chỉ trong chớp mắt đã nổ tung khi gió lốc màu đỏ này quét ngang.
Không dừng lại ở đó, khí thế của gió lốc này khiến bốn phương rung chuyển, chỉ nháy mắt đã tới trước mặt Chu Sơ Đạo. Đứng trước nguy cơ, Chu Sơ Đạo cắn chóp lưỡi phun máu, lấy bảy tám món pháp bảo hộ thân ra, dốc hết sức điều khiển chúng để ngăn cản.
Nhưng đứng trước gió lốc màu đỏ kia thì những pháp bảo này lại vô cùng yếu ớt, liên tục nổ tung. Đông thời gió lốc màu đỏ lại cuốn theo tất cả tới gân. Thấy vậy, Chu Sơ Đạo triệt để nổi giận, hai tay vung lên muốn phản kháng lần cuối, điêu khiển từng đạo hư ảnh sau lưng hắn xuyên qua thân thể để ngăn cản.
Nhưng vẫn không ích gì!
Trong tiếng nổ mạnh, từng đạo hư ảnh của hắn liên tục vỡ nát ngay khi va chạm với gió lốc màu đỏ này. Sau đó, ngay khi cách chóp mũi của Chu Sơ Đạo chừng một tấc, gió lốc này bỗng nhiên dừng lại trong sự tuyệt vọng của hắn.
Gió lốc biến mất, hóa thành Vương Bảo Nhạc với một quyền Đế Khải.
Mái tóc của Chu Sơ Đạo bay lên, hắn nhìn nắm đấm đầy cuồng bạo và sát khí trước mắt. Trong lòng đắng chát khôn cùng, bên tai lại nghe giọng nói lạnh như băng của Vương Bảo Nhạc.
“Ngươi thua rồi!”
Chu Sơ Đạo nhám nghiền hai mắt, trong lòng lại càng đắng chát hơn. Hắn đột nhiên thở dài, sau khi mở mắt ra thì trên mặt đày vẻ bất đắc dĩ, hóa thành khí chất lão nông lần nữa, lắc đầu lấy ra hơn hai mươi chiếc chìa khóa trong ngực ra ném qua một bên. Sau đó, hắn đứng dậy lảo đảo bước đi, miệng thở dài lầm bầm.
“Không nên để bà vợ đi mới phải, tội gì phải thế không biết...”
Vương Bảo Nhạc không nhìn mấy chiếc chìa khóa bị Chu Sơ Đạo ném ra. Hắn đứng đó, trong lòng như có cảm ứng bèn nghiêng đầu nhìn về phía Tây Bắc... Nơi đó, đúng là chỗ của Độc Cô Lâm trên bản đồ trời sao.
Khi hắn nhìn qua thì Độc Cô Lâm cũng đang từ xa dõi mắt về phía này. Bởi vì khoảng cách quá xa nên thực tế cả hai không thể nhìn thấy nhau, nhưng lại không hề ảnh hưởng đến việc chiến ý dâng cao và... cách không nhìn lại thuộc về đồng loại này.
Tất cả đều được các đệ tử trên quảng trường bên ngoài thấy rõ mồn một. Trong mắt họ lúc này, cảnh tượng Độc Cô Lâm và Vương Bảo Nhạc dõi mắt nhìn nhau từ hai màn hình riêng biệt này khiến tâm thần của họ dậy sóng. Nó như hóa thành vĩnh hằng, khắc sâu trong đàu họ không cách nào tan biến.
Toàn bộ quảng trường đều lặng đi, mãi cho đến khi không biết là ai thấp giọng thì thào, trở thành thanh âm duy nhất ở nơi này.
Thiên kiêu thì phải như thế!
"filepos0012364561">

Bạn cần đăng nhập để bình luận