Tam Thốn nhân Gian

Chương 779

Chương 779Chương 779
XÁC ĐỊNH ĐỊA VỊ
a r I 1 iểu Ngũ?”
Vương Bảo Nhạc liếc mắt nhìn tên thanh niên ăn mặc lòe loẹt, quần áo gắn đầy thấu kính này một cái. Quốc huy ở chỗ đối phương là một con Anh Vũ, đúng là rất hợp với bộ dạng của tên này, thầm nghĩ sở thích đặt tên của cha đối phương đúng là giống mình.
Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc đang định gật đầu thì bỗng nheo mắt lại nhìn thanh niên kia thật kĩ. Ánh nhìn này khác hẳn trước kia khiến cho Tiểu Ngũ cảm thấy áp lực nặng nề, không biết mình nói sai cái gì.
“Thú vị lắm, tại sao trước kia ta lại không để ý chứ nhỉ... Ngôn ngữ mà tên này dùng rõ ràng không phải của Liên bang hay Thần Mục, nhưng ta vẫn có thể nghe hiểu
được. Lại còn đọc hiểu cả thẻ ngọc mà hắn ta đưa tới nữa!!”
Tim của Vương Bảo Nhạc bắt đầu đập rộn lên, sau đó lại lấy thẻ ngọc ra xem lại Lân nữa. Lần này, Vương Bảo Nhạc dám chắc nếu chỉ nhìn ván tự thì sẽ thấy nó rất kỳ lạ, nhưng dường như ván tự này có một cỗ sức mạnh kỳ lạ nào đó khiến mình vừa nhìn đã hiểu ngay.
Điều này khá mâu thuẫn và kỳ lạ, đồng thời lại khiến Vương Bảo Nhạc cảm thấy rất đỗi quỷ dị vì trước đây mình lại không phát hiện điểm này, giống như trong ngôn ngữ của đối phương có ẩn chứa sức mạnh kỳ lạ nào đó, có thể khiến cho người ta tự động xem nhẹ điểm này vậy.
“Huyên Trần đế quốc?”
Vương Bảo Nhạc trầm ngâm một lúc. Trong lúc nỗi bất an và căng thẳng của thanh niên kia ngày càng mãnh liệt hơn, hắn bất ngờ giơ tay lên, cách không trảo một cái về phía thanh niên nọ, chộp lấy
hắn ta đạp không bay về phía chiến hạm đang đỗ giữa tinh không ở bên ngoài thiên thạch.
Với tu vi của Vương Bảo Nhạc, chút khoảng cách ấy gần như chỉ chớp mắt đã lướt qua. Sau khi vào chiến hạm, Trác Nhất Tiên đang bị giam cầm, không thể động đậy ở đó lập tức nhìn thấy kẻ lạ mặt trong tay Vương Bảo Nhạc.
Đồng tử của hắn chợt co rụt lại, Vương Bảo Nhạc lại ném Tiểu Ngũ trong tay qua một bên, tiện tay tháo gỡ giam cầm trên người Trác Nhất Tiên.
Sau khi được giải thoát, toàn thân Trác Nhất Tiên như mất hết sức, lảo đảo lùi lại vài bước. Hắn ta đang định thỉnh an Vương Bảo Nhạc, nhưng bỗng cảm thấy không đúng lắm, nghiêng đầu nhìn qua thì phát hiện kẻ lạ mặt được Vương Bảo Nhạc đưa tới đang nhìn mình với ánh mắt tràn ngập địch ý.
Chủ nhân, đây là...:
Trác Nhất Tiên chần chừ một lúc, sau khi cảm nhận được tu vi của đối phương cũng là Kết Đan giống mình thì trong lòng cũng đã có một suy đoán.
“Giống ngươi đấy.”
Vương Bảo Nhạc thản nhiên đáp, sau đó không để ý tới hai người bọn họ nữa mà khoanh chân ngồi xuống. Hắn vừa điêu khiến chiến hạm quay về ván minh Thần Mục, vừa suy nghĩ về phương tử thần binh mà Tiểu Ngũ đã đưa cho mình.
Trong lúc chiến hạm bay nhanh giữa tinh không, Tiểu Ngũ nhúc nhích một cái, đầu tiên là nhìn Vương Bảo Nhạc đang nhắm mắt đả tọa, sau đó lại nghiêng đầu nhìn Trác Nhất Tiên.
Lúc này, Trác Nhất Tiên cũng đang dò xét Tiểu Ngũ, ánh mắt của hai người giao nhau. Trong sự kinh ngạc của Trác Nhất Tiên, địch ý trong mắt của Tiểu Ngũ đột nhiên bùng lên mãnh liệt, trực tiếp phất tay áo làm đống thấu kính trên người kêu
leng keng, lạnh lùng nói.
“Phàm nhân, thấy bản vương tử còn không mau quỳ xuống bái kiến!”
ÍÍỌỌĨĨ
Trác Nhất Tiên thộn mặt ra.
“Nghe không hiểu những gì bản vương tử nói à? Cũng được, nhìn bộ dạng đần độn của ngươi thì biết ngay là đầu óc có vấn đề rồi. Nhưng ngươi nhớ cho rõ đây, từ nay về sau ba ba là lão đại, bản vương tử là lão nhị, ngươi là lão tam. Đã nhớ chưa!”
Tiểu Ngũ hất cằm lên, trong mắt đầy vẻ ngạo nghễ, lại còn lấy một tấm khăn ra ném về phía Trác Nhất Tiên.
“Tới đây lau sạch đôi giày được bện từ tóc của mười vạn ái phi nhà ta đi.”
Ngươi bị điên à!
Lúc này, Trác Nhất Tiên cũng đã lấy lại tinh thần, hừ lạnh một tiếng, quắc mắt trừng ngược lại.
“To gan!!”
Tiểu Ngũ đang định rống lớn, nhưng nghĩ tới chuyện Vương Bảo Nhạc đang đả tọa, mình không thể quấy rầy được, thế là hai chữ vốn đây khí thế của hắn ta lại có vẻ thều thào. Hắn vừa nói vừa di chuyển chớp nhoáng, lao thẳng tới chỗ Trác Nhất Tiên. Sau khi tới gần còn giơ chân phải lên đạp về phía bụng của Trác Nhất Tiên.
Cảnh tượng này giống hệt như lúc Vương Bảo Nhạc đạp hắn ta.
Trác Nhất Tiên cũng sôi hết cả máu lên, hắn ta vốn đã chịu đủ ấm ức kể từ khi tới ván minh Thần Mục này. Nay lại bị tên thần kinh này bắt nạt nên không nhịn được mà lập tức đánh trả. Hai người bắt đàu lao vào đánh nhau ngay trong chiến hạm.
Do kiêng kỵ Vương Bảo Nhạc bên kia nên bọn họ không dám dùng tới pháp bảo và thần thông, chỉ dung nhập linh lực vào trong tứ chi, uy lực ban đầu còn có thể miễn cưỡng đấu với nhau, nhưng chẳng mấy chốc Trác Nhất Tiên đã bị áp đảo. Rõ ràng khả năng chịu đòn của Tiểu Ngũ bên kia còn khiến Vương Bảo Nhạc phải giật mình không dám tin nên dù đòn tấn công của Trác Nhất Tiên không khoa trương như gãi ngứa với Tiểu Ngũ, nhưng so với đau đớn mà Vương Bảo Nhạc mang tới cho hắn ta trước đó thì khác nhau một trời một vực.
Cho nên... chỉ hơn mười giây thì Trác Nhất Tiên đã rơi vào thế yếu. Nhất là Tiểu Ngũ còn nhảy lên, đè Trác Nhất Tiên ở dưới, thế là cả tiếng hét giận dữ lẫn tiếng giãy giụa lập tức vang khắp nơi. Vương Bảo Nhạc cũng không thể nào không phát hiện ra được, hắn đã mở mắt ra, nhíu mày nhìn từ đầu chí cuối.
Đủ rồi!!
Hồi lâu sau, thấy mặt Trác Nhất Tiên biến sắc thì Vương Bảo Nhạc mới thản nhiên lên tiếng. Hắn vừa nói xong thì Tiểu Ngũ bên kia lập tức rút lui, mặt đầy vẻ nịnh nọt, miệng nói ngay.
“Ba ba, ta sai rồi!!”
Lúc này Trác Nhất Tiên vừa mới bò dậy, mặt mũi bầm dập, bộ dạng lại vô cùng chật vật, lửa giận trong lòng đã bùng cháy ngút trời. Nhưng hắn ta không dám trêu chọc Vương Bảo Nhạc, nay chỉ có thể thấp giọng nói.
“Chủ nhân, là hắn ta ra tay trước!”
Vương Bảo Nhạc không để ý tới hai người này nữa, hắn tiếp tục nhắm mắt lại để nghĩ về phương tử mà Tiểu Ngũ đã đưa cho mình. Đồng thời, hắn cũng có cảm giác loại suy, sinh ra một vài ý tưởng mới về tầng thứ tám của Hình Tiên Chấn Thiên Tráo. Cho nên, Vương Bảo Nhạc hoàn toàn không để ý tới, sau khi nhắm mắt lại, dường như Tiểu Ngũ khá đắc ý về cảm giác
ưu việt do xưng hô mang lại, còn khoa tay múa chân dùng khẩu âm để nói với Trác Nhất Tiên.
“Ta gọi là ba ba, ngươi lại gọi là chủ nhân. Ai cao ai thấp thì kẻ đó tự hiểu!”
“Đồ điên!”
Trác Nhất Tiên dàn máu nóng đang bốc trên đầu xuống, cực kì không ưa tên Tiểu Ngũ này nên xoay người ngồi ở một góc, không để ý tới hắn ta nữa. Thời gian cũng dần trôi qua trong sự khiêu khích năm lần bảy lượt của Tiểu Ngũ.
Chẳng mấy chốc chiếc chiến hạm của họ đã quay về văn minh Thần Mục, tiến vào phạm vi của Chưởng Thiên Hình Tiên Tông rồi đáp xuống vệ tinh của quân đoàn Báng Phượng bên cạnh Chưởng Thiên tinh.
Vừa về tới thì Vương Bảo Nhạc đã vội vàng quay về động phủ, chuẩn bị bế quan nghiên cứu tâm đắc của mình về phương tử thần binh. Hắn loáng thoáng cảm thấy,
nếu như luyện chế Hình Tiên Chấn Thiên Tráo theo cách mà mình nghĩ ra, chẳng những có thể dễ dàng đột phá tâng thứ tám, thậm chí còn có thể lên tới trình độ cao hơn.
Điêu này khiến Vương Bảo Nhạc hưng phấn không thôi, nên sau khi quay về động phủ hắn lại tiện tay sai phái Trác Nhất Tiên và Tiểu Ngũ cùng trông cửa chính, còn mình thì bắt đầu nghiên cứu.
Chỉ là... Vương Bảo Nhạc vừa cắm đàu vào nghiên cứu đã thấy bực bội, thật sự là... Không có hắn uy hiếp thì hai tên ngoài cửa kia lại bắt đầu lao vào đánh nhau như nước với lửa, cứ như bát tự không hợp vậy. Tiếng nổ đùng đùng vang vọng khắp nơi, thậm chí còn thu hút sự chú ý của không ít nữ tu trong quân đoàn Băng Phượng. Bọn họ bâu vào dòm ngó như xem đấu chó vậy... còn đứng kể bên bình phẩm vô cùng rôm rả.
ồn ào như thế khiến Vương Bảo Nhạc cực kì khó chịu, nên triệu hoán con lừa không biết đã chạy tới đâu chơi v'ê để nó đứng giữa trông chừng hai tên kia, đồng thời cũng nghiêm túc cảnh cáo một phen.
Cách này đúng là hữu dụng, con lừa đang chơi vui lại bị kéo đầu về thì cực kì khó chịu nên dù nhận ra Trác Nhất Tiên thì nó vẫn rất bực mình. Đối phương mà nhúc nhích một cái thì nó lại kêu “Conn” một tiếng, còn nhe ráng nhai hòn đá bên cạnh rôm rốp, phát ra âm thanh uy hiếp.
Đối với Tiểu Ngũ thì còn nghiêm ngặt hơn, nhất là sau khi nghe Tiểu Ngũ gọi Vương Bảo Nhạc là ba ba thì lại khiến con lừa dường như có cảm giác nguy cơ. Thế nên, Tiểu Ngũ mà nhúc nhích thì con lừa không thèm cắn đá nữa mà là... liếm môi nhìn hắn ta.
Điêu này làm cho áp lực của Tiểu Ngũ lại lớn hơn, chẳng qua hình như Tiểu Ngũ đã quen lấy lòng kẻ mạnh... nên không đánh nhau với Trác Nhất Tiên nữa mà quay sang
nịnh nọt con lừa. Mở miệng là kêu nhị gia này, nhị gia nọ, còn mát xa cho cả con lừa, khiến con lừa đỡ gai mắt hắn hơn phần nào.
Đồng thời, Trác Nhất Tiên ngồi bên kia cũng thót hết cả tim, một mặt là sợ sự hung tàn của con lừa, mặt khác là vì cảm thấy con lừa này thật sự rất giống với sủng vật của một kẻ mà mình cực kì chán ghét lúc trước.
Nhưng hắn lại tự nhủ với lòng rằng đây là chuyện không thể nào nên chỉ có thể cho rằng dù nền ván minh khác nhau, nhưng vẫn có hung thú tương tự nhau.
Cứ như vậy, hai kẻ dở hơi này ở cùng con lừa hơn nửa tháng, Vương Bảo Nhạc ở trong động phủ cũng đắm mình suy nghĩ hơn nửa tháng. Mặc dù sắc mặt có phần tiêu tụy, nhưng ánh mắt lại ngày càng sáng ngời.
“Hình Tiên Chấn Thiên Tráo tầng thứ tám... đã giải quyết xong rồi!!”
"filepos0016692564">

Bạn cần đăng nhập để bình luận