Tam Thốn nhân Gian

Chương 330

Chương 330Chương 330
MÊT TIM
LÚC con lừa đang nghi hoặc thì bên trong mật thất của Vương Bảo Nhạc ngày càng bị ăn mòn nghiêm trọng hơn. Cùng lúc đó, tiếng nức nở và gầm gừ như ma thần kia cũng ngày càng mãnh liệt hơn tựa như trong âm u có một lực lượng nào đó đã đến, quấy nhiễu sự tu luyện của Vương Bảo Nhạc nhưng vì cách quá xa nên không có tác dụng gì mấy.
Cứ thế, thời gian từ từ trôi qua, mãi đến nửa tháng sau!
Nửa tháng nay, Vương Bảo Nhạc vẫn khoanh chân ngồi đó không nhúc nhích, thân thể của hắn đã cứng ngắc, khí tức cũng biến mất, toàn thân phủ kín băng giá chẳng khác gì một cái xác, đến cả lửa sinh mệnh cũng không thể nào cảm ứng được.
Mãi cho đến khuya hôm nay, Vương Bảo Nhạc đang ngồi đó đột nhiên run lên một cái, từ từ mở mắt ra. Ngay khi hắn vừa mở mắt ra thì sương giá bên ngoài cơ thể nhanh chóng biến mất, sự án mòn ở xung quanh cũng tan biến, khôi phục nguyên dạng, đồng thời mấy tiếng nức nở và gầm gừ kia cũng đột nhiên im bặt.
Sau khi tất cả khôi phục thì Vương Bảo Nhạc cũng đã mở mắt ra hoàn toàn!
Ngay khi hắn mở mắt ra, một cỗ khí tức lạnh lẽo, thậm chí còn ngập tràn sát khí thô bạo bộc phát từ trong mắt và thân thể hắn. Nếu như có người quen của Vương Bảo Nhạc đứng đây bây giờ thì nhất định sẽ vô cùng hoảng sợ, thậm chí là không thể nhận ra hắn.
Thực tế đây mới đúng là Vương Bảo Nhạc sau khi trải qua chuyện ở bí cảnh Mặt Trăng còn những gì hắn thể hiện lúc thường chỉ là một tính cách khác mà thôi. Hắn thích dùng an lạc để che giấu sát phạt của mình, đồng thời trong mắt trái của
Vương Bảo Nhạc lúc này cũng xuất hiện một đốm Minh Hỏa yểu ớt thay thế đồng tử!
Sau khi im lặng quan sát xung quanh và cảm ứng Minh Hỏa trong mắt mình, Vương Bảo Nhạc không động đậy mà nhắm mắt lại. Khi hắn mở mắt ra lần nữa thì khí tức lạnh lẽo và Minh Hỏa trong mắt trái của hắn đều biến mất.
“Hóa ra đây chính là Minh Pháp...”
Vương Bảo Nhạc trầm ngâm thì thào. Hắn vẫn chưa thể xem là tu thành Minh Pháp, nay chỉ có thể xem như nhập môn mà thôi.
Nhưng dù chỉ mới nhập môn vẫn khiến Vương Bảo Nhạc có cảm giác rất khó tả, chẳng qua hắn cảm thấy như thể sống hoặc chết đều không phải điểm cuối mà là một loại chuyển đổi mà thôi.
“Vẩn còn nhiêu điều chưa rõ...”
Vương Bảo Nhạc không thể tìm ra từ nào để hình dung. Lúc này, hắn lại nghĩ đến chị đẹp, nhất là chuyện đối phương chỉ mất
một tháng đã luyện thành, tư chất thế này khiến hắn cũng phải hâm mộ.
“Xem ra sau này không thể kiêu ngạo quá, làm người phải biết không ngại học hỏi mới phải!”
Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, lấy mặt nạ ra rồi vào mộng cảnh.
Trong mộng cảnh, Vương Bảo Nhạc nhìn quanh mà vẫn không thấy bóng dáng chị đẹp đâu nhưng hắn cũng quen rồi nên đứng đó hô to.
“Chị đẹp ơi, em có chuyện muốn nói.”
“Lúc Minh Hỏa xuất hiện, em có cảm giác lạ lắm, giống như có thể khống chế sống chết nhưng lại mơ hồ thế nào ấy, khó nói lắm... Hình như trong âm u có tiếng triệu hoán thì phải? Em cũng không hiểu là sao nhưng cứ nghe thấy mấy tiếng động kỳ lạ mãi, lúc trước chị có cảm giác này không?”
Vương Bảo Nhạc nghiêm túc hỏi. Hắn rất muốn biết rõ nguyên nhân, hắn cảm thấy nếu như mình hiểu rõ thì nhất định sẽ giúp ích rất nhiêu cho việc tu luyện Minh Pháp của mình.
Nói xong, Vương Bảo Nhạc định xem trên mặt nạ có hiện chữ giải thích gì không nhưng chưa kịp nhìn thì bên tai đã nghe thấy một tiếng giật mình quát khẽ đầy vẻ kích động không dám tin.
“Ngươi nói gì cơ!! Minh Hỏa?!!”
Thân ảnh của chị đẹp nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh Vương Bảo Nhạc, hai mắt trợn tròn, hô hấp cũng dồn dập hẳn lên.
Thấy chị đẹp xuất hiện, lại có vẻ khiếp sợ như thế, Vương Bảo Nhạc cũng giật thót, thâm nghĩ lẽ nào quá trình tu luyện của mình có vấn đề nên vội hỏi ngay.
“Chị ơi, em luyện sai rồi à?”
“Ngươi vừa nói là mình đã luyện ra Minh Hỏa ư?”
Chị đẹp không để ý tới câu hỏi của Vương Bảo Nhạc, lúc này cũng sốt ruột hỏi lại.
“Đúng rồi, em vừa luyện thành xong, hầy, tư chất của em tệ quá, phải hơn một năm mới luyện thành.”
Vương Bảo Nhạc thở dài, mấy lời này toàn là lời thật lòng của hắn.
Nói xong, hắn cảm thấy đứng trước mặt tiên bối như chị đẹp thì mình chỉ là một học sinh nhỏ bé nên nhắm hai mát lại, lúc mở ra thì trong mắt trái của hắn đột nhiên hiện lên một đốm Minh Hỏa.
Sự xuất hiện của Minh Hỏa khiến cho nhiệt độ giá lạnh xung quanh giảm xuống liên tục, một cỗ khí tức lạnh lẽo bùng lên từ trên người Vương Bảo Nhạc. Chị đẹp đột nhiên biến sắc, lập tức lùi lại rồi quát.
“Mau thu hồi đi!”
Trong lòng cô vô cùng rung động, sự xuất hiện của Minh Hỏa khiến cô cảm nhận được sự uy hiếp rất lớn, cứ như khắc chế trời sinh vậy.
Cô nhìn Vương Bảo Nhạc như nhìn một con quái vật, trong lòng nóng lên, thậm chí còn muốn mắng vài câu nữa.
Nghe chị đẹp nói vậy, Vương Bảo Nhạc vội nhắm mắt lại, khi mở ra thì Minh Hỏa đã biến mất, nhưng biểu hiện của chị đẹp khi nãy không khỏi khiến hắn kinh ngạc.
Thấy vẻ kinh ngạc của Vương Bảo Nhạc, chị đẹp lập tức trừng mắt quát.
“Khoe khoang cái gì chứ? Ngươi vừa mới nhập môn nên không biết chuyện vô cớ vận dụng Minh Hỏa sẽ khiến sinh mạng của ngươi bị ảnh hưởng. Minh Pháp nhất mạch chúng ta không được tùy tiện để lộ Minh Hỏa, nhất là ở trước mặt những kẻ có cảnh giới Minh Pháp cao hơn mình đấy!”
Vương Bảo Nhạc ngẩn ra, sau đó chợt hiểu nên gật đầu lia lịa.
Chị nói đúng, em biết rồi!
Biết cái con khỉ ấy!”
Chị đẹp thầm nghĩ, đồng thời thấy Vương Bảo Nhạc không nghi ngờ gì nữa thì cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, dù trong lòng vẫn cứ bực bội không thôi nhưng cô vẫn phải tiếp tục giả vờ. Rõ ràng trước kia cô không thể ngờ Vương Bảo Nhạc lại tu luyện được thật nên đã bốc phét rất nhiều, nay mà bị bóc mẽ thì chẳng khác gì đạp vỡ hình tượng của mình nên chỉ có thể nghĩ cách cứu vãn...
Nhưng lòng tò mò khiến cô thấy bứt rứt không thôi nên hỏi thử.
“Vương Bảo Nhạc, ngươi tu thành kiểu gì đấy?”
“Không biết nữa, hầy, cũng do tư chất của em tệ quá, tu luyện cả năm mà cứ thất bại suốt, chằng hiểu tại sao lại thành nữa, em cũng thắc mắc lắm đây này. Đúng rồi, ban đầu chị tu thành kiểu gì thế? Mà sao tự dưng em lại tu thành được nhỉ?”
Vương Bảo Nhạc thở dài.
Nếu là với người khác thì hắn còn có thể huênh hoang đắc ý một phen nhưng ở trước chị đẹp thì hắn thật sự cảm thấy mình quá cùi bắp.
Thấy Vương Bảo Nhạc cứ luôn mồm bảo tư chất kém như thế, con tim chị đẹp nhói lên từng cơn nhưng còn phải mỉm cười, thản nhiên nói.
“Tư chất của ngươi đúng là bình thường, đến chuyện tu thành thế nào cũng không biết, còn ta ấy à... đương nhiên là trực tiếp tách phụ linh tử ra khỏi linh khí rồi cưỡng chế ngưng tụ trong cơ thể, một hơi luyện thành rồi. Thực ra, trước kia ta sợ đả kích ngươi nên mới nói là một tháng, chứ thực ra chỉ có năm ngày thôi!”
Chị đẹp hất cằm lên, thản nhiên nói.
“Năm ngày...”
Vương Bảo Nhạc lại khiếp sợ lần nữa, trong mắt lộ ra vẻ ngơ ngác, chị đẹp thầm sướng nhưng vẫn quá tò mò nên lại hỏi.
“Vương Bảo Nhạc, phụ linh tử trông thế nào?”
“Nó có gì đâu, không nhìn thấy gì cả, chỉ cảm giác được khí tức lạnh lẽo thôi, hấp thu vào thoải mái lắm, ơ? Chị đẹp không biết à?”
Vương Bảo Nhạc lại thấy nghi hoặc, cứ thấy sai sai thế nào ấy.
Chị đẹp thầm nghĩ ta biết con khỉ ấy, nhưng vẫn phải ra vẻ điềm nhiên nhìn hắn một cái, sau đó hờ hững nói với vẻ phiên muộn và hồi ức.
“Quên rồi, dù sao thì đó cũng là ký ức lúc ta mới bảy tuổi, chỉ biết chăm chỉ tu luyện thôi chứ không để ý lắm, sau này ta đã bắt đẵu tu luyện Minh Sát cao tàng rồi, tiếp theo nữa thì... ta mất thân thể, toàn bộ đều hóa thành hư vô.”
Nói đến đây, giọng của chị đẹp lại nhỏ xuống.
“Mới luyện Minh Pháp mà biết quá nhiêu cũng không phải chuyện gì tốt với ngươi. Ngươi chỉ cần biết phụ linh tử chỉ là sơ kỳ của Minh Pháp mà thôi, chờ sau khi Minh Hỏa của ngươi chuyển hóa thành Minh Sát thì mới có tư cách đi thử cảm ứng minh khí trong trời đất, nhưng với ngươi mà nói thì chắc là hơi khó, cả ta cũng phải mất một tháng mới thành công.”
“Ta có thể nói cho ngươi biết mấy thanh âm mà ngươi nghe được, lại không sao diễn tả được ấy là gì. Nó chính là ý chí đến từ vũ trụ cổ xưa, ta gọi nó là Minh Linh!”
“Còn cảm giác kia thì ngươi cứ mặc nó, ngươi chỉ cần biết tu luyện Minh Pháp này đến trình độ nhất định thì ngươi sẽ nắm giữ sức mạnh tử vong, có người từng tu luyện đến bộ thứ tư của Minh Pháp, hắn là một người bạn của ta, được người đời gọi là... Tử Tiên!”
“Nghe đồn Minh Pháp có tổng cộng bảy bộ!”
‘Ngươi đi được rồi đấy, ta hơi mệt/
Chị đẹp hờ hững nói tiếp, trong giọng nói ẩn chứa cảm giác thương cảm năm tháng dần trôi giống như bị Vương Bảo Nhạc khơi dậy nỗi đau thương nào đó ở sâu trong trí nhớ.
Lời nói và vẻ mặt của chị đẹp khiến Vương Bảo Nhạc giật mình, cảm thấy xấu hổ về mấy lần nghi ngờ của mình, hắn há miệng muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn chỉ ôm quyền cúi đầu, im lặng rời đi.
Nhưng ngay sau khi Vương Bảo Nhạc rời đi thì vẻ phiền muộn của chị đẹp kia đột nhiên biến mất, thay vào đó là tức điên và không dám tin.
“Má ơi, rốt cuộc tên béo chết tiệt này có xuất thân gì thể!”
“Hắn... Hắn thật sự luyện thành... Lúc ấy, mẹ dạy mình một bài học xong còn nói là không ai luyện thành được mà!!”
Lúc này chị đẹp đột nhiên khựng lại, trong lòng bắt đầu sinh ra nghi vấn với suy nghĩ của mình, chẳng mấy chốc đã biến sắc.
“Mấy cái mình nói khi nãy là bịa chín giả một thật thôi, có khi nào hắn sẽ thật sự hấp thu được cái gọi là Minh Khí không đấy?”
Thân thể của cô run lên nhưng lại cảm thấy chuyện này tuyệt đối không thể nào, đang định thở phào một hơi nhưng bỗng nhớ đến Vương Bảo Nhạc đã nhiêu Lân làm ra chuyện không thể nên cô lại xoắn xuýt, thở dài một tiếng, cảm thấy mệt tim quá thể...
"filepos0007647813">

Bạn cần đăng nhập để bình luận