Tam Thốn nhân Gian

Chương 358

Chương 358Chương 358
CHẤN NHIẾP!
Cảnh tượng này quá mức kinh người, Vương Bảo Nhạc trong màn hình một mình đứng đối diện thú triều, chỉ gầm lên một tiếng thì đã khiến cho đám hung thú kia sợ hãi, vắt giò lên cổ mà chạy.
Ai nhìn thấy cũng phải khiếp sợ, những ứng cử viên khác và người của họ trong tân khu lại có cảm nhận rõ ràng hơn. Bọn họ cảm ứng được có một cỗ khí tức khủng bố tột đỉnh đang bộc phát, chỉ thoáng lan ra thôi đã khiến bọn họ run rẩy tâm thần.
“Chuyện gì thế này?!”
“Vương Bảo Nhạc... Hắn... Hắn đã làm gì thế?”
“Không thể nào, sao tên béo này chỉ quát một tiếng là dọa đám hung thú đó sợ như vậy được?!”
Ai nấy đều biến sắc nhìn Vương Bảo Nhạc với ánh mắt không dám tin, lại kiêng dè sợ hãi, nhất là hai người Khổng Đạo và Lý Di.
“Tên Vương Bảo Nhạc này đang giở trò quỷ gì không biết?!”
Lý Di lấy làm khó hiểu, Khổng Đạo bên kia thì đồng tử chợt co rụt lại. Hắn sinh ra giữa biển hung thú, lai lịch thẫn bí, trực giác cũng nhạy bén hơn hẳn người thường nên hắn cũng cảm nhận được rõ ràng hơn những người còn lại.
“Cỗ khí tức khủng bố mà lại cổ xưa này đến từ vũ trụ...” Khổng Đạo không khỏi hít sâu một hơi, trong mắt hắn, Vương Bảo Nhạc lại có thêm cảm giác thần bí khó lường khiến hắn không thể nhìn thấu.
Ngoài ra, đám hung thú ở những nơi khác cũng cảm ứng được cỗ khí tức khủng bố này, con nào cũng hoảng sợ bỏ chạy như muốn tránh càng xa Vương Bảo Nhạc càng tốt.
Chuyện này khiến cho chiến trường trở nên hỗn loạn, cũng càng tôn lên khí thế ngút trời của Vương Bảo Nhạc đang đứng đó hơn!
Vẻ mặt của hẳn vô cùng bình tĩnh, như thể với hắn thì tất cả chỉ đơn giản như thổi một hơi mà thôi. Sau khi giương mắt nhìn quanh thì từ từ ngẩng đầu lên nhìn thẳng trời cao, trong mắt chẳng chút sợ hãi, rất có phong thái của tuyệt thế cao thủ.
Tuy ràng hắn hơi béo... nhưng cũng không hề gì, thậm chí như thế còn dễ lòe người hơn nữa khiến người ta khó mà nhìn ra sơ hở.
Nhưng thực ra, lúc này, trong lòng Vương Bảo Nhạc đang mừng như điên, cũng đắc ý vô cùng. Lúc trước, hắn cũng hết cách nên đành phải mặc niệm đạo kinh.
Vương Bảo Nhạc cũng chẳng sợ những ngờ vực của người khác về khí tức khủng bố này. Trước khi tiến hành đợt khảo hạch này thì hắn đã chuẩn bị và cân nhắc việc này rồi, cuối cùng hẳn quyết định, nếu đến
đường cùng thì mình nhất định phải quyết đoán.
Trong lòng hắn vẫn có chút quan ngại, dù sao thì trong tự truyện quan lớn có nói, khi một vài người biết chuyện gì đó thì có thể gọi nó là bí mật, nhưng nó lại như thân ở trong bóng đêm, những người biết được bí mật này đều sinh lòng tham, muốn cướp nó đi. Tuy nhiên nếu như tất cả mọi người đều biết thì không còn là bí mật nữa mà như lộ ra dưới ánh mặt trời, thế thì dù có sinh lòng tham cũng sẽ bất giác kiềm chế lẫn nhau, như vậy lại an toàn cho bản thân hơn cả.
Trừ khi tất cả những kẻ nảy lòng tham liên thủ với nhau... Nhưng nay cảnh tượng trong tân khu Sao Hỏa đã được livestream trực tiếp toàn Liên bang, những kẻ có ý đồ xấu muốn liên thủ cũng khó.
Nên Vương Bảo Nhạc biết rõ, chỉ cần chế độ của Liên bang không sụp, chỉ cần bây giờ không phải loạn thế thì lý luận về bí mật trong tự truyện quan lớn sẽ được thành lập!
Kỷ linh nguyên vừa bắt đầu, ai dám nói mình không có bí mật và tạo hóa đặc biệt đây? Không thì tại sao trong vô số tu sĩ lại có người trở thành Kết Đan, kẻ vẫn còn là Chân Tức chứ?
Điêu này vừa liên quan đến tư chất, cũng liên quan mật thiết với tạo hóa của mỗi người!
Cùng lúc đó, trong số người dân Liên bang đang theo dõi trực tiếp, bao gồm cả những đại nhân vật khác đều phải nheo mắt suy tư. Mấy người Vực chủ cũng như có điều suy nghĩ, đại thụ thì siết chặt nắm đấm. Người khác không nhìn ra mánh khóe trong này nhưng hắn lập tức nhớ đến lúc ở bồn địa Coron, biết rõ Vương Bảo Nhạc đang giả thần giả quỷ, toan lên tiếng, dùng chuyện này để đẩy Vương Bảo Nhạc lên giữa đầu sóng ngọn gió cho bao kẻ nhằm vào!
Nhưng đúng lúc này hắn lại cau mày, sau khi suy tư một phen thì thầm mắng Vương Bảo Nhạc dối trá, cuối cùng đành chào thua, từ bỏ suy nghĩ đó.
Chỉ có mình đại thụ biết là bản thân đang nghĩ gì, người ngoài chẳng ai hay biết, nhưng lúc này có không ít đại nhân vật của Liên bang đều nheo mắt lại nhìn hình ảnh của Vương Bảo Nhạc, ai nấy đều biết rõ, nhất định là Vương Bảo Nhạc đã nắm giữ tạo hóa gì đó.
Suy nghĩ đầu tiên của một vài người là tìm hiểu xem đây là tạo hóa gì... nhưng chẳng mấy chốc họ lại chần chừ. Lúc này, Vương Bảo Nhạc cũng dàn lập nên thành tựu, một khi hắn trở thành Khu trưởng tân khu thì sẽ là chính tứ tước, xem như quan lớn trong Liên bang. Thậm chí, vì khu vực mà hắn cai quản rất quan trọng nên quyền lực trong tay cũng chằng thua gì chính tam tước.
Dù cuối cùng Vương Bảo Nhạc không thể trở thành Khu trưởng tân khu nhưng việc để lộ tạo hóa của mình trước mặt toàn dân như thế vẫn khiến những người có mưu đồ này phải cân nhắc thật kĩ đến hậu quả nếu làm bậy.
Có thể đi đến vị trí này, trong họ chẳng có ai là kẻ ngốc cả, cho dù có váng đầu thì cũng sẽ nhanh chóng tỉnh táo lại...
Bí mật phát hiện riêng có ý nghĩa khác hẳn với bị phơi bày trước mặt bao người thế này. Ai cũng muốn có được tạo hóa này, mọi người khó mà bắt tay với nhau, cho dù thống nhất ý kiến hoặc cam chịu để người khác ra tay đi nữa thì cũng phải đảm bảo vĩnh viễn không ai biết được, bằng không... một khi người trong Liên bang biết thì sẽ trở thành vết nhơ khó tẩy, lại còn là vết nhơ trong lòng tất cả mọi người.
Những người có thân phận càng cao, tu vi càng mạnh, chí hướng càng xa vời thì lại càng không dám làm.
Vương Bảo Nhạc cũng chẳng phải không có bối cảnh... Thậm chí, có thể nói, chỉ cần hắn trở thành Khu trưởng tân khu Tân này, dù những người có lòng muốn làm gì thì cũng phải từ bỏ suy nghĩ ấy đi.
Chính bản thân Vương Bảo Nhạc cũng hiểu rõ điêu này, có thể nói hán cũng đang đánh cược, nhưng hắn cũng biết đời người khó mà nắm chắc toàn bộ chuyện gì nên thử đánh cược vào những bước ngoặt quan trọng thì có làm sao!
“Thắng thì mình sẽ tiến thêm một bước lớn, trở thành Khu trưởng tân khu, thua... cùng lắm thì mình ngoan ngoãn quay về đạo viện, ôm đùi Thái thượng Trưởng lão là được!”
Trên chiến trường tân khu, Vương Bảo Nhạc ngẩng đầu lên, ngạo nghễ quét quanh bốn phương, sau đó lại sờ lên túi trữ vật, trong đó có ba pho tượng mà hắn đã chế tạo ra.
Một cái là Tổng thống Liên bang Đoan Mộc Tước, một cái là Thái thượng Trưởng lão, cái còn lại là Vực chủ Sao Hỏa. Đây là hậu thủ mà hắn đã chuẩn bị, nếu như có người hỏi tới chuyện này thì hắn sẽ lấy ba pho tượng này ra, đưa ra một lý do mà người ta biết chắc là nói dối nhưng lại không thể phản bác được.
“Vương Bảo Nhạc ta làm việc đúng là kĩ lưỡng!”
Vương Bảo Nhạc thầm đắc ý, cảm thụ được cỗ khí tức khủng bố đang dẫn tản đi kia, vừa nghĩ đến chuyện mình chỉ niệm hai chữ là đã dẫn đến khí thế kinh thiên cỡ này lại có cảm giác như chỉ càn phất tay một cái thì trên trời dưới đất duy ngã độc tôn. Hắn cũng chẳng để ý lắm đến chuyện tồn tại ở sâu trong vũ trụ kia có bị đánh thức thật hay không nữa.
“Nhưng nếu mình dùng nhiêu thì cái đó có thức tỉnh thật không nhỉ?”
Vương Bảo Nhạc đang đắc ý đột nhiên nghĩ đến vấn đề này, thế là hán lập tức giật mình, nhưng thầm nghĩ chị đẹp cực kì đáng tin của mình đã nói đây là giả nên hắn lại thấy yên lòng. Dù vậy, hắn vẫn thấp thỏm lo âu, thầm nghĩ đợi khảo hạch xong thì phải đi tìm chị đẹp hỏi cho chắc mới được.
“Nếu như người ta đang ngủ, mỗi lẫn mình niệm kinh lại như vỗ một cái rồi bỏ chạy, sau đó lại vỗ...”
Vương Bảo Nhạc rùng mình một cái, không dám nghĩ tiếp nữa. Nay thấy thú triều đã tránh khu vực của mình để chạy sang nơi khác, chẳng còn việc gì nữa nên hắn thu hồi Pháp Binh, lại chắp tay sau lưng ra vẻ ngạo nghễ quay về căn cứ.
Vừa mới quay về thì hắn lập tức điều một phần con rối chạy đến căn cứ của ứng cử viên bị loại khi nãy, nhanh chóng tháo dỡ và vận chuyển tài nguyên về trong ánh nhìn bất lực của những người khác.
Cùng lúc đó, cảm giác rúng động khi thú triều kéo đến của đám Lý Di cũng trở thành tức giận trước hành vi khoắng đồ của Vương Bảo Nhạc, nhưng tất cả chỉ có thể bất đắc dĩ ra sức chống chọi.
ĐỢt thú triều Lân này quá mạnh, ngay sau đó lại có một ứng cử viên bị phá sập căn cứ. Hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bóp nát thẻ ngọc để truyền tống đi.
Vương Bảo Nhạc thấy vậy thì lập tức kích động, lại phân ra một phân con rối tiếp tục qua đó tháo dỡ và vận chuyển. Để thú triều không làm phiền, Vương Bảo Nhạc cũng liều mạng, tự mình qua đó niệm đạo kinh...
Cứ thế, hắn một đường thuận lợi chuyển hết hai tòa căn cứ kia trong tiếng mắng chửi của các ứng cử viên còn lại, sau đó điên cuồng chế tạo căn cứ của mình.
Lúc này, chỉ còn lại một nửa ứng cử viên phải liều mạng chống chọi với thú triều của mười người, nhưng ngoại trừ Lý Di,
Khổng Đạo và Vương Bảo Nhạc ra, hai người còn lại cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ, cuối cùng lại có thêm một người bị loại. Không đợi Vương Bảo Nhạc phái con rối sang đó cuỗm đồ, đợt thú triều này còn chưa kết thúc thì đợt thứ sáu đã bắt đầu!
Tiếng nổ mạnh vang lên, lại có thêm vô số hung thú ào ra từ trong hang thần binh!
Cũng chính lúc này, sau khi bổ sung đầy đủ tài nguyên, pháo đài của Vương Bảo Nhạc rốt cuộc cũng đến trình độ có thể thực chiến.
Theo từng tiếng ken két vang ra từ bên trong căn cứ, tòa thành trông giống một khối hộp hình chữ nhật này lại phát ra tiếng ầm 'âm đinh tai nhức óc, bắt đầu vận chuyển!
Vương Bảo Nhạc hưng phấn, giơ tay phải lên, chĩa thẳng về phía đàn thú triều đang lao tới.
fBất Diệt thành, trấn áp chúng nó cho ta!
"filepos0008160507">

Bạn cần đăng nhập để bình luận