Tam Thốn nhân Gian

Chương 242 MÊ TUNG VỤ XUẤT HIỆN

Chương 242 MÊ TUNG VỤ XUẤT HIỆNChương 242 MÊ TUNG VỤ XUẤT HIỆN
11 T à đang tìm hắn!!”
Vương Bảo Nhạc quay đàu lại nhìn, chợt thấy sắc mặt của Hoàng Sam kia cũng sa sầm. Dường như hắn vốn rất tự tin vào bản lĩnh che giấu của mình nhưng kịch biến của nơi này cũng khiến hắn không kịp trở tay. Ngoài ra, hắn vẫn tin rằng mình có thể trốn thoát kiểm tra nhưng lúc này, khi toàn bộ những con mắt kia đều tập trung lại thì sắc mặt của hắn sa sầm, thân thể vọt ra sau, trong cơ thể lại phát ra một tiếng nổ nhẹ, một cỗ tu vi Kết Đan đột nhiên bộc phát ra từ trong cơ thể hắn!
Khí tức này vô cùng mạnh mẽ, ngay khi vừa tuôn ra đã khiến vô số học sinh của bốn đạo viện xung quanh phải hộc máu, vội lùi lại, một vài con Nguyệt cổ không chịu nổi nên thân thể bị xé nát.
“Đại thụ!!”
Da đầu của Vương Bảo Nhạc tê rần. Ngay khi khí tức Kết Đan của đối phương bộc phát thì hắn đã biến sắc. sở dĩ, trước kia hắn và Triệu Nhã Mộng không hề hoài nghi đối phương là đại thụ cũng vì bọn họ tin vào kết quả mà Đạo viện Phiêu Miễu đã công bố, cho rằng đại thụ đã chết rồi.
Nào ngờ đối phương vẫn còn sống!
“Không đúng! Tuy cảm giác rất giống nhưng hình như không phải...”
Vương Bảo Nhạc thở dốc, nhanh chóng cảm ứng được vài chỗ bất đồng. Lúc này, Trác Nhất Phàm và Triệu Nhã Mộng cũng thấy tim đập thình thịch nhưng cũng giống như Vương Bảo Nhạc, trong mắt Triệu Nhã Mộng cũng lóe lên chút chần chừ.
Hoàn cảnh nơi này không cho phép bọn họ trao đổi với nhau, thậm chí cũng không có đủ thời gian. Khi Hoàng Sam kia bộc phát tu vi Kết Đan, nhanh chóng lùi lại khiến ba người bọn họ biến sắc thì hơn trăm con mắt trên bầu trời đột nhiên biến mất, khi xuất hiện lại thì đột nhiên đã nhập làm một thành một con duy nhất!
Chỉ trong thời gian cực ngắn mà hơn trăm con mắt kia đã nhập làm một, trực tiếp tạo thành một con mắt khổng ĩô đỏ rực ngay trên đỉnh đầu của khu vực bốn đạo viện!
Trong con mắt ấy đầy vẻ vô tình, lại có tàn nhẫn, nhìn chằm chằm vào Hoàng Sam đang điên cuồng lùi lại hòng trốn thoát kia. Nó chớp mắt một cái, đột nhiên có một đạo thiểm điện đỏ rực bắn ra!
Tiếng nổ mạnh vang vọng khắp đất trời, đạo thiểm điện nọ nhanh chóng lao thẳng đến chỗ Hoàng Sam. Ngay khi vừa xuất hiện, sức mạnh bộc phát ra từ đó cũng đủ để khiến cho tất cả mọi người ở nơi này giật mình hoảng sợ. Nó cho bọn họ cảm giác sức mạnh của nó đủ để khiến bọn họ bị tiêu diệt, thần hình tan biến chỉ trong nháy mắt!
Từ xa nhìn lại thì dường như ngay cả bầu trời cũng bị tia chớp khổng lồ này đánh vỡ. Trong tiếng nổ mạng vang vọng, Hoàng Sam đang nhanh chóng lùi lại biến sắc, biết mình khó mà tránh thoát được nên trong mắt ánh lên vẻ căm hận ngút trời, hai tay bấm pháp quyết, dốc toàn lực chống cự, miệng thì gầm to.
“Các ngươi đừng có mà quá đáng!!”
Gàn như ngay khi hắn mở miệng thì đạo thiểm điện màu đỏ kia đã 'âm 'âm lao tới, trực tiếp đánh lên người hắn. Tiếng nổ mạnh quanh quẩn khắp nơi. Uy lực của đạo thiểm điện kia quá lớn, trực tiếp đánh nổ thân thể của Hoàng Sam, sau khi bị đánh vỡ thì trong thân thể của Hoàng Sam lại xuất hiện vô số nhánh cây.
Mớ nhánh cây kia ngo ngoe, nhanh chóng ngưng tụ lại cùng một chỗ, đột nhiên tạo thành một gốc đại thụ che trời to chừng trám trượng. Đại thụ này vừa xuất hiện thì đã chống đỡ trời cao, giằng co với con mắt khổng lồ kia!
Tán cây khổng lồ, thân cây cứng cáp, lại phát ra cảm giác cổ xưa. Ngay khi ba người Vương Bảo Nhạc, Triệu Nhã Mộng và Trác Nhất Phàm nhìn thấy nó thì đều giật mình không thôi, đầu óc nổ mạnh.
Dù những người khác không hề biết chuyện v'ê đại thụ nhưng lúc này thấy một gốc đại thụ kinh người như thế xuất hiện từ trong cơ thể con người thì đều tái mặt, vô cùng hoảng sợ.
“Mượn trận pháp của mẫu tinh để hấp thu một phần sinh cơ của những người ở đây đã là cực hạn của các ngươi rồi. Để ta xem các ngươi có thể phát được xích tiên lôi đó mấy lần!!”
Trên bầu trời, đại thụ rống giận, thân thể không hề lùi lại nữa mà nhanh chóng trở nên hư ảo như đang dùng cách khác để rời khỏi nơi này!
Nhưng ngay khi nó nói xong thì con mắt khổng lồ kia lại lóe lên vẻ lạnh lùng và tàn nhẫn, không ngờ lại có một tia thiểm điện màu đỏ bắn ra!
vẫn kinh thiên động địa như cũ, khí thế như muốn xé rách trời xanh, bay thẳng đến chỗ đại thụ với tốc độ cực nhanh, lúc này, nó đã để lộ bản tôn, khó mà tránh né được. Ngay khi thân hình của nó trở nên mờ ảo thì đã bị đánh trúng.
Trong nháy mắt, thân hình mờ ảo của nó chợt run lên, từng đạo vết nứt kinh người trực tiếp lan ra khắp thân cây, một phần nhánh cây bị đánh tét ra, vô số lá cây bị thiêu cháy thành tro!
Xung quanh lại xuất hiện một vòng bọt khí trong suốt khiến nó khó mà dung nhập vào hư vô. Tiếp theo, lại có một đạo thiểm điện màu đỏ đánh tới, bọt khí kia bị đánh nát khiến cho đại thụ vốn đã tan nát bị cưỡng chế thoát ra khỏi trạng thái mơ hồ kia!
Không dừng lại ở đó, vô số vết nứt lan ra khiến thân thể của gốc đại thụ này đột nhiên chia năm xẻ bảy, hoàn toàn vỡ nát, lại có một nhánh cây nho nhỏ màu xanh nhạt lao ra từ những vết nứt kia, dùng tốc độ cực nhanh để lao ra xa.
cảnh tượng này khiến cho những người nhìn thấy đều giật mình, con mắt màu đỏ kia lại lóe lên một cái. Làn này có thể thấy rõ bên trong xuất hiện vô số vết nứt, dường như chính bản thân nó cũng không chịu nổi, cuối cùng một tiếng nổ mạnh hơn hẳn những lần trước đó vang lên. Bản thân con mắt kia đã nổ tan tành nhưng lại ngưng tụ ra được đạo thiểm điện thứ ba, bắn thẳng đến chỗ nhánh cây đang bỏ chạy kia!
“Không!!”
Trên nhánh cây xuất hiện một gương mặt đầy tuyệt vọng và không cam lòng. Nó gào to cố gắng né tránh và chống cự, thậm chí còn mọc ra vô số lá và hoa để ngăn cản thiểm điện nhưng cuối cùng vẫn thành công cốc...
Chỉ trong chớp mắt, trong tiếng gào to của nó, đạo thiểm điện màu đỏ kia đã đánh thẳng lên người nó, tiếng nổ rung trời. Trước mắt mọi người, nhánh cây kia vỡ vụn ra thành từng mảnh, hoàn toàn vỡ nát, tan thành mây khói...
Mãi cho đến khi đại thụ kia hình thần câu diệt thì toàn bộ uy áp nọ mới dần biến mất. Mặc dù, bầu trời vẫn bị vân gỗ bao trùm, phong ấn toàn bộ bí cảnh Mặt Trăng nhưng cỗ áp lực khiến người ta không cách nào chống đỡ nổi ở bên trong cũng đã giảm bớt.
Nhưng vụ việc sét đánh chết cây khi nãy còn rành rành trước mắt khiến cho những người ở đây khó mà bình tĩnh nổi, nhất là mấy người Vương Bảo Nhạc, Triệu Nhã Mộng và Trác Nhất Phàm, khi nhìn nhau thì họ đều thấy được vẻ hoảng sợ trong mắt đối phương.
Cảnh tượng trong bồn địa Coron ngày đó không khỏi xuất hiện trong đầu bọn họ.
“Rốt cuộc gốc đại thụ này có phải là cái ở bồn địa Coron hay không? Nếu như không phải thì cuối cùng có bao nhiêu cây đây? Có phải tất cả bọn chúng đều ở trên Mặt Trăng hay không? Nếu đúng thì chúng nó đến đây để làm gì? Phong ấn kia rõ ràng có liên quan đến việc này mà!”
Vương Bảo Nhạc trầm mặc, trong lòng nặng trịch, đồng thời cũng đặt hết hy vọng lên cứu viện từ Liên bang như tất cả mọi người.
Dù sao thì chuyện này đã quá lớn, bọn họ tin chắc Liên bang nhất định đã hay tin.
Không khí trở nên nặng nề, khi đám Nguyệt Cổ nằm dài ra kia bắt đầu ngo ngoe ngẩng đầu dậy thì mọi người mới vội thu hồi tinh thần, lập tức tăng tốc bỏ chạy.
Nhờ quá trình đám Nguyệt cổ này ngo ngoe khôi phục, tất cả mọi người của bốn đạo viện rốt cuộc cũng sắp lao ra khỏi khu Nguyệt Cổ này. Chẳng qua là sự quỷ dị của bí cảnh Mặt Trăng lại lặng lẽ xuất hiện vô cùng rõ ràng.
Đầu tiên là đám kia Nguyệt cổ đột nhiên từ bỏ không đuổi theo nữa, cả đám vội vàng chui tọt xuống lòng đất như đang trốn chạy điêu gì đó.
Không đợi mọi người ở đây kịp kinh ngạc thì lại có vô số tiếng vù vù truyền đến từ phía xa. Có thể thấy một màng sương khói dày đặc không thấy điểm cuối đột nhiên xuất hiện ở phía xa, ít nhất cũng phải bao phủ phạm vi mười dặm. Chúng quay cuồng ập tới, nhìn hướng thì chỗ của mấy người Vương Bảo Nhạc cũng nằm trên đường đi của nó.
Nhìn từ xa thì mảng sương mù kia vô cùng dày đặc, quay cuồng nuốt chửng mọi thứ.
“Mê tung vụ!”
Có người thất thanh hét to.
Màng sương mù kia đúng là khí hậu đặc biệt độc nhất của bí cảnh Mặt Tráng, xuất hiện ở những địa điểm và thời gian không cố định. Một khi xuất hiện, ngoại trừ những thứ vốn có trên Mặt Tráng thì tất cả sinh mạng đến từ bên ngoài bị cuốn vào trong đó đều sẽ bị truyền tống tự do đến khắp các nơi trong bí cảnh Mặt Tráng.
Nhìn đám sương mù đang ầm ầm lao tới cách bọn họ chưa tới trăm trượng, Vương Bảo Nhạc không khỏi cười khổ. Những người xung quanh cũng lặng đi, biết rõ cán bản không thể nào tránh thoát được, vậy nên tất cả đều đưa mắt nhìn nhau.
“Mọi người... hãy tự bảo trọng nhé!”
“Phải cố gắng lên, Liên bang sẽ hóa giải nguy cơ sớm thôi!”
“Mong ràng... chúng ta vẫn còn ngày gặp lại...”
Mọi người chào từ biệt nhau, Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, quay sang tạm biệt những người kế bên, lại ôm Trác Nhất Phàm và Trần Vũ Đòng một cái, cuối cùng nhìn Triệu Nhã Mộng khẽ gật đầu. Sương mù ập tới bao phủ gần một ngàn người của bốn đạo viện, cuối cùng trực tiếp nuốt chửng thân ảnh của họ...
"filepos0005872005">

Bạn cần đăng nhập để bình luận