Tam Thốn nhân Gian

Chương 563

Chương 563Chương 563
MAY MẮN
Trong lúc phía Tây Bắc trong vùng đất thí luyện xuất hiện biến hóa thì trên quảng trường của Thương Mang Đạo Cung ở bên ngoài, những tu sĩ đang quan sát hình ảnh trong ba dòng xoáy nhanh chóng ồ lên, thậm chí còn có không ít người đứng phắt dậy nhìn chằm chằm vào một hình ảnh trong dòng xoáy thuộc khu vực đệ tử phe Diệt Liệt Tử.
Trong dòng xoáy này có rất nhiều hình ảnh, nhưng chỉ có phần mà mọi người đang dõi theo lúc này là kinh người nhất.
Trong đó đúng là Độc Cô Lâm, đệ tử thân truyền của Diệt Liệt Tử. Hắn mặt mày lạnh lùng lướt nhanh trên bầu trời, tốc độ cực nhanh, cũng đạt tới cực hạn của tu sĩ Kết Đan. Chỉ trong nháy mắt đã tới gần một tu sĩ thuộc phe Phùng Thu Nhiên, căn bản không chờ đối phương lên tiếng thì Độc Cô
Lâm đã ra tay. Chỉ tay một cái đã khiến tu sĩ phe Phùng Thu Nhiên phun máu tươi liên tục, thân thể bay ngược ra sau, rơi xuống đất hôn mê như đã trọng thương.
Chìa khóa trong ngực áo của người nọ thì tự động bay lên, đuổi theo Độc Cô Lâm đã bay đi xa. Rõ ràng dù Độc Cô Lâm cũng cần chìa khóa, nhưng không để ý nhiều cho lắm!
Mà mọi người cũng dần phát hiện, cảnh tượng tương tự như thế liên tục xuất hiện trong phần màn hình của Độc Cô Lâm, số lượng chìa khóa của hắn cũng tăng dẫn lên, mới đó đã hơn bốn mươi chiếc.
Số lượng chìa khóa thế này đã xem như đứng đầu trong toàn bộ vùng đất thí luyện!
Cảnh tượng này cũng khiến cho mọi người trong quảng trường ồ lên rôm rả, tu sĩ thuộc phe Diệt Liệt Tử lại vô cùng hưng phấn, lớn tiếng hoan hô.
“Độc Cô Lâm đại sư huynh, vô địch Kết Đan!”
“Ha ha, ta cược cho Độc Cô Lâm đại sư huynh nám trăm chiến công, làn này thắng chắc rồi!”
“Ta đã nói rồi mà, thực tế đợt thí luyện này là lần tranh đoạt giữa các đệ tử thân truyền, tiếp theo thể nào mấy đệ tử thân truyền khác cũng sẽ sốt ruột cho mà xem!”
Nghe mấy lời la hét của phía Diệt Liệt Tử tu sĩ, sắc mặt của tu sĩ trong phe Phùng Thu Nhiên đều vô cùng khó coi. Ai nấy cũng đều dõi mát nhìn về phía màn hình của Hứa Minh và Lục Vân, khao khát nhìn thấy bọn họ vùng lên.
Trong lúc các đệ tử Thương Mang Đạo Cung giật mình dậy sóng thì những tu sĩ Nguyên Anh bên kia có vẻ bình tĩnh hơn nhiêu, chẳng qua trong lòng cũng thấy bất ngờ. Rõ ràng chiến lực mà Độc Cô Lâm thể hiện lúc này quá sức kinh người.
Ngay cả Phùng Thu Nhiên cũng phải nhíu mày lại, Du Nhiên đạo nhân bên cạnh thì nheo mắt như có điêu suy nghĩ, quay sang nhìn Diệt Liệt Tử đang mỉm cười ở bên
cạnh.
Ba người đều không nói gì, sau khi Phùng Thu Nhiên và Du Nhiên đạo nhân giật mình đôi chút thì lại tiếp tục nhìn màn hình trong vùng đất thí luyện, trọng điểm đều là quan sát Độc Cô Lâm.
Cùng lúc đó, trong khi bên ngoài dậy sóng, tất cả những người tham gia thí luyện trong vùng đất thí luyện cũng phải giật mình kinh ngạc, bị biến cố trên bản đồ trời đêm làm cho chấn động. Đệ tử thân truyền Lục Vân thuộc phe Phùng Thu Nhiên là người đầu tiên lấy lại tinh thần, sau vài giây im lặng thì hai mát lóe sáng, tu vi đột nhiên bộc phát, cũng gạt bỏ tất cả những tính toán trước đó, trên người phát ra sát khí lạnh lẽo, dùng tốc độ nhanh nhất để bắt đầu càn quét xung quanh.
Hắn cũng dựa vào ưu thế của bản thân giống Độc Cô Lâm, gặp ai thì trực tiếp ra tay cướp chìa khóa.
Người ra tay tiếp theo chính là Hứa Minh. Hắn biết rõ quy tắc của đợt thí luyện này
đã bị thay đổi vì hành vi của Độc Cô Lâm.
“Đây là muốn đẩy nhanh tiết tấu, tranh thủ đào thải một lượng lớn ở lần truyền tống đầu tiên à! Thú vị lắm!”
Hứa Minh cười nói, trong mắt lóe hàn quang, cũng chọn cách ra tay.
Chu Sơ Đạo và đạo lữ của hắn vốn đi cùng với nhau, nhưng sau khi thương lượng thì hai người lại tách ra thành hai đường, bộc phát từ hai hướng, bắt đầu càn quét chìa khóa với khí thế kinh người.
Nám người bộc phát đã tạo thành phản ứng dây chuyên cực mạnh với toàn bộ chiến cuộc, làm cho đợt thí luyện này trở nên kịch liệt hơn, vô số tu sĩ mất đi chìa khóa. Mặc dù đến nay vẫn chưa xuất hiện tình huống tử vong, nhưng cũng có người bị tàn phế, kẻ thì trọng thương mất hết sức chiến đấu.
Chẳng qua vẫn có một số người mất chìa khóa nhưng vẫn giữ được chiến lực, những người này đa phần đều là gặp phải thiên
kiêu cùng phe của mình nên lập tức chủ động giao chìa khóa ra.
Thế là những người này đã chính thức trở thành người ẩn hình thật sự trong vùng đất thí luyện này, mà nguy hiểm và hỗn chiến bình thường đều diễn ra giữa bọn họ.
Nhìn từ bản đồ, việc năm thiên kiêu này bộc phát khiến cho toàn bộ vùng đất thí luyện bị ảnh hưởng. Bất kỳ lúc nào cũng có chìa khóa biến mất, sau đó lại lóe lên lần nữa, thay đổi liên tục. Đúng như phán đoán của Triệu Nhã Mộng, ngày đầu tiên này vô cùng kịch liệt.
Lúc này, ba người Vương Bảo Nhạc cũng đang bay nhanh, nhưng khác với lúc nãy, cả Triệu Nhã Mộng lẫn Khổng Đạo đều có điêu hiểu ra, cũng hiểu rõ lựa chọn của Vương Bảo Nhạc, cho nên hai người chọn cách theo sau như hộ pháp, cùng Vương Bảo Nhạc lướt nhanh giữa không trung.
Mục tiêu... chính là nơi bảy chiếc chìa khóa hội tụ đang ngày càng đến gần bọn họ.
Nhìn bản đồ thì có vẻ bảy chiếc chìa khóa kia không phải nằm trong tay một người, mà là cả nhóm người. Nhưng dù có biến cố tồn tại thì Vương Bảo Nhạc cũng không quan tâm, dù là mấy người cũng thế, cứ đánh bại tất cả là được.
Vậy nên, trong lúc bay đi, khí thể của hán càng lúc càng mạnh. Cuối cùng, toàn thân hắn như một ngôi sao báng bị lôi đình quấn quanh, tiếng sấm rền vang vọng khắp nơi, nhanh chóng đến gần bảy chiếc chìa khóa nọ.
Trong quá trình tiếp cận, với linh thức vượt xa Kết Đan khác, sau khi đi vào phạm vi nhất định, trong lúc đối phương không cách nào cảm ứng được thân phận của hắn thì bộ dạng của đối phương đã xuất hiện trong đầu hắn.
“Lý Bân?”
Khóe môi của Vương Bảo Nhạc nhếch lên, hai mắt lạnh lẽo, tiếp tục bộc phát tốc độ. Chỉ trong nháy mắt đã lướt nhanh ra xa.
Chỗ bảy chiếc chìa khóa tập trung lại ở trước mặt hắn đúng là không chỉ có một người, mà là mười ba người.
Mười ba người này đều là tu sĩ thuộc phe Diệt Liệt Tử, người cầm đầu đúng là tên Lý Bân đã từng xảy ra mâu thuẫn với Vương Bảo Nhạc lúc ở động phủ dưới biển lửa, sau khi bị Xích Lân ngăn cản thì sinh ra sát khí với hắn và Khổng Đạo.
Đến tận bây giờ, Lý Bân vẫn luôn cảm thấy hôm đó Vương Bảo Nhạc gặp may, bằng không hắn ta nhất định sẽ giết chết Vương Bảo Nhạc và Khổng Đạo để cướp đi cái động phủ vừa mở ra. Việc này vẫn luôn là nuối tiếc trong lòng hắn ta, mỗi lần nghĩ tới thì sát khí dành cho Vương Bảo Nhạc lại càng mạnh hơn.
“Tên Vương Bảo Nhạc của đám Liên bang thấp kém kia cũng dám vào vùng đất thí luyện này, mong là lần này hắn không may mắn như lúc trước đó, nhất định phải bị ta tóm được...”
Lý Bân nghĩ đến đây thì nhếch mép cười khẩy, sau khi nhìn đám đồng bọn đi cùng mình thì trong lòng thầm lấy làm kiêu ngạo.
Với tu vi Kết Đan hậu kỳ, hắn cũng xem như cường giả một phương trong vùng đất thí luyện này, chỉ cần không gặp phải năm vị thân truyền biến thái kia, hắn ta tự nhận mình có thể lọt vào top 10.
Dù sao thì ngoại trừ bản thân mình ra, Lý Bân còn chọn thêm không ít người đi theo. Nhưng Lý Bân cũng biết rõ khả năng lọt vào top 3 của mình rất thấp nên hắn ta đã nghĩ kỹ rồi, muốn dùng chìa khóa mà mình có được để đối lấy nhân tình với đệ tử thân truyền.
Mang theo suy nghĩ này, lại do có đủ tự tin nên dù hắn ta đã chú ý thấy có sáu chiếc chìa khóa đang nhanh chóng tiếp cận mình trên bản đồ trời đêm, nhưng lại chẳng chút bận lòng. Thậm chí, hắn ta cũng đoán được người đến không phải năm kẻ biến thái kia. Dù sao thì nám kẻ biến thái kia bây giờ đều có hơn mười chiếc chìa khóa, vô cùng
bắt mắt trên bản đồ.
Thế nên, người đến cùng lắm chỉ có tu vi Kết Đan hậu kỳ ngang ngửa với mình mà thôi, trừ khi nhân số xêm xêm với mình, bằng không cũng chỉ là tới tặng chìa khóa cho mình mà thôi.
“Nhưng cũng phải chú ý mới được, có lẽ đối phương cũng tập hợp được một số người cùng bị mất chìa khóa.”
Nghĩ tới đây, Lý Bân để ý thấy người trên bản đồ đã đến gần nên lập tức phất tay cho đám tu sĩ xung quanh tản ra. Còn Lý Bân thì giơ tay lên, tu vi Kết Đan hậu kỳ đột nhiên bùng nổ, vừa định mở miệng lên tiếng, nhưng lúc này Vương Bảo Nhạc cũng đã tới gần. Khi thân ảnh của hắn xuất hiện trên bầu trời thì Lý Bân lập tức nhận ra kẻ đến là ai.
“Vương Bảo Nhạc?!”
Ngay khi nhận ra Vương Bảo Nhạc, trong lòng Lý Bân vô cùng mừng rỡ. Hắn ta ngửa mặt lên trời cười lớn, thân thể phóng thẳng
tới không chút do dự, còn đanh giọng lên tiếng sặc mùi sát khí.
“Thế mà lại thật sự gặp được đám Liên Bang thấp hèn này, Vương Bảo Nhạc, hôm nay ta muốn xem ngươi có may mắn như lãn trước, có Nguyên Anh tiến vào vùng đất thí luyện này cứu ngươi hay không!”
Lý Bân cười lớn vung tay lên, chỉ tay về phía Vương Bảo Nhạc.
“Giết hắn cho ta!”
Lời ra khỏi miệng, đám tu sĩ xung quanh hắn đều nhếch mép cười lớn. Trong mắt bọn họ, lũ tu sĩ Liên bang thấp kém căn bản không thể nào sánh được với đệ tử Thương Mang Đạo Cung, nên dù có bị bọn họ giết chết ở đây thì cũng không sao hết. Dù sao thì vùng đất thí luyện này cũng không phải cấm giết chóc, chẳng qua mọi người đều là đồng môn, ai cũng có bạn bè người thân nên nếu không phải lâm vào đường cùng thì chằng ai hạ sát thủ, nhưng với tu sĩ Liên bang... thì lại khác.
Thể nên, mười mấy người nhe răng cười lớn, xông thằng tới chỗ Vương Bảo Nhạc.
Thấy đám người kia chủ động xông lên như thế, Vương Bảo Nhạc cũng mỉm cười.
“Cũng không thể lãng phí đám người này được...” Trong mắt ánh lên tia máu, ấn ký Đế Khải trên tim của hắn cũng bộc phát, chỉ trong nháy mắt đã lan ra khắp toàn thân của Vương Bảo Nhạc. Đây cũng không phải Đế Khải đăy đủ mà chỉ là kinh mạch bung ra, nhìn từ xa lại có ánh sáng đỏ bừng lên ngập trời.
"filepos0012216594">

Bạn cần đăng nhập để bình luận